Mấy nhân viên công tác đang thảo luận người tới thăm ban Phó Ấu Sanh có phải là chồng của cô hay không, không cẩn thận liếc thấy nữ sinh đang chụp ảnh ở đằng xa.
Một nữ nhân viên công tác nói: "Không sai, là fan của thầy Sở tới thăm ban."
"Đang chụp thầy Sơ ư, không sao."
"Vừa rồi tôi nhìn thấy bọn họ còn chụp phong cảnh nữa, có phải đến nhắc nhở họ đừng chụp lung tung không?"
"Ừm, tôi đi hỏi thử đạo diễn."
Mấy người thương lượng một chút, liền xoay người cùng nhau đi.
Dù sao cũng không nhìn thấy cô Phó cùng chồng cô ấy nữa.
Lúc này.
Đằng sau cái cây, Phó Ấu Sanh đang kéo cổ tay áo hoodie màu đen của Ân Mặc, nhìn anh với ánh mắt rất nặng nề.
"Anh nói phải làm sao đây?"
Phó Ấu Sanh vừa mới lặp lại toàn bộ những lời chuyên viên trang điểm nói với cô lúc ở phòng hóa trang cho Ân Mặc nghe.
Sau đó quăng cho anh một câu.
Nếu như đổi thành người đàn ông khác.
Vậy có lẽ chính là buột miệng nói một câu lấy lệ: Anh không chê em trở nên xấu xí.
Thế nhưng gần đây khát vọng sống sót của Ân Mặc đã tăng vọt.
Trước tiên là suy tư mấy giây, sau đó mới bình tĩnh trả lời: "Con cái không quan trọng bằng em."
"Em thích đẹp như vậy, nếu như thật sự vì con mà trở nên không xinh đẹp nữa, chắc chắn sẽ không vui, nghiêm trọng hơn còn sẽ trầm cảm."
Gương mặt nhỏ của Phó Ấu Sanh suy sụp.
Vừa nghĩ đến hình ảnh mình trở nên xấu xí, cô đã không chịu đựng nổi.
Cô cắn môi dưới: "Nhưng mà, em cũng muốn có bé cưng......"
Không có bé cưng thì không phải là một nhà hoàn chỉnh.
Ân Mặc rũ mắt an ủi cô: "Không thể chỉ nghe lời của chuyên viên trang điểm, chi bằng chúng ta dành thời gian hỏi ý kiến của bác sĩ một chút?"
"Cái này chắc là có liên quan đến thể chất."
"Em xem hai mẹ cũng đâu có tàn nhang."
Trong đầu Phó Ấu Sanh hiện ra gương mặt của hai người mẹ.
Hình như đúng thế thật.
Hai người mẹ đều đã bốn năm mươi tuổi rồi, trên mặt ngoài một chút nếp nhăn không thể thiếu ra, cũng không có chấm tàn nhang, thậm trí làn da vẫn còn rất căng bóng.
Lo lắng trong lòng Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng giảm đi một chút.
Lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng: "Sao anh đến đây?"
"Lỡ như bị chụp thì làm sao?"
Nói rồi, theo bản năng nhìn ngó xung quanh, ngoài Tiểu Nặc không biết gì đi theo đứng ở cách đó không xa ra, thì không còn ai khác.
Ân Mặc cúi người nhéo chóp mũi tinh xảo của cô một cái: "Tiểu bạch nhãn lang."
Anh tới đây rốt cuộc là vì ai.
Phó Ấu Sanh khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn len lén nắm lấy tay Ân Mặc: "Lát nữa em còn phải quay phim."
"Hay là anh đến khách sạn chờ em?"
Ân Mặc cười nhẹ: "Kim ốc tàng kiều?"
"Anh thì tính là kiều cái gì." Phó Ấu Sanh tức giận lườm anh một cái.
Thấy anh đang đeo khẩu trang, vẫn coi như bịt kín.
Hơn nữa lại không phải là người của giới giải trí, nói chung, trừ người quen biết anh ngoài đời ra, chắc là sẽ không có ai nhận ra.
Phó Ấu Sanh đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới.
Sau đó cô nhón chân đội mũ áo hoodie đằng sau lên đều anh, che đi cái trán trắng nõn của anh, lúc này mới dắt tay anh cùng đi về phía phòng hóa trang.
"Chị Sanh Sanh, chị định dẫn Ân tổng đến chỗ đoàn phim ạ?" Tiểu Nặc nhìn Phó Ấu Sanh đi ra từ phía sau cái cây, theo bản năng đi theo bên cạnh hỏi.
Chẳng phải vẫn không định công khai sao.
Phó Ấu Sanh hiểu rõ ý trong lời nói của Tiểu Nặc, nâng cằm nhỏ lên, ý bảo cô nàng nhìn Ân Mặc: "Anh ấy che thành thế này, em có thể nhận ra không?"
Tiểu Nặc: "......"
"Hình như không thể cho lắm."
Cô nàng biết đây là Ân tổng, nguyên nhân chủ yếu là ngoài Ân tổng ra, cũng không ai có thể khiến chị Sanh Sanh dắt tay.
Phó Ấu Sanh nhún nhún vai: "Thế là được rồi còn gì."
"Chị đưa anh ấy đi lấy đồ, lát nữa thì để anh ấy đến khách sạn."
"Tóm lại mọi người đều biết chị đã kết hôn, ông xã đến thăm ban rất bình thường."
Nếu như không đến thăm ban, có lẽ sẽ có người lén nói hôn nhân của cô có biến đấy.
"Vậy thì được." Lúc này Tiểu Nặc mới yên tâm, "Chị muốn lấy cái gì, em giúp chị?"
"Không cần."
Phó Ấu Sanh không chút kiêng dè nắm tay Ân Mặc, một đường xuyên qua đám người.
Gặp phải nhân viên công tác hoặc nhân viên vẫn chào hỏi họ như bình thường.
Nếu như có người hỏi, cũng sẽ giới thiệu: "Đây là chồng tôi."
"Không tiện lộ mặt, ngại quá."
"Cảm ơn đã quan tâm."
Ân Mặc không nói một lời.
Đứng ở bên cạnh Phó Ấu Sanh, thân cao chân dài, khí chất phi phàm.
Dù ràng che đến kín mít, những người từng trải đó, đều có thể cảm nhận ra, chồng của Phó Ấu Sanh tuyệt đối không chỉ là tiểu bạch kiểm thông thường.
Đối mặt với đoàn phim có nhiều nữ minh tinh xinh đẹp như vậy, ánh mắt ngay cả động cũng chưa hề động một cái, loại định lực này, đàn ông thông thường có thể làm được sao?
Chờ đến khi bọn họ đến phòng hóa trang.
Mọi người thảo luận sôi nổi.
Mãi đến khi có người nhìn thấy Sở Vọng Thư hạ diễn.
Hỏi: "Thầy Sở, thầy có quan hệ tốt với cô Phó, thầy có biết chồng của cô Phó rốt cuộc là ai không ạ?"
Sở Vọng Thư nhíu mày thật sâu.
Anh ấy chưa nhìn thấy Ân Mặc, dĩ nhiên không biết vì sao bọn họ sẽ đột nhiên hỏi vấn đề này.
Chờ sau khi mọi người nói với anh rằng chồng của Phó Ấu Sanh đến thăm ban, gương mặt tuấn tú của Sở Vọng Thư hơi khựng lại.
Lập tức ôn đạm đáp: "Tôi cũng không rõ."
Nói xong, liền quay về ghế nghỉ ngơi của mình, nhắm mắt lại, phủ kịch bản lên mặt.
Mọi người nhìn theo thầy Sở, ngơ ngác nhìn nhau.
Có người nhỏ giọng nói: "Thầy Sở sẽ không phải thật sự thích cô Phó đó chứ?"
"Vừa rồi chính là ghen rồi?"
"Má ơi, tôi ship được CP real rồi???"
"Real mới là lạ, dù cho thầy Sở yêu thầm cô Phó, nhưng cô Phó có chồng rồi mà, đúng là ngược luyến.
"Quá đáng tiếc, thầy Sở cùng cô Phó tướng mạo thật sự rất xứng đôi, giới giải trí không có ai đôi hơn họ, haizz, đáng tiếc."
"Thanh xuân của ông đây kết thúc rồi."
"Thảo nào những fan CP Phó Sở ở trên mạng kia cho tới bây giờ đều khó lòng buông bỏ, tôi nhìn hai người họ mà cũng cảm thấy khó lòng buông bỏ."
"Bây giờ phương án giải quyết chỉ có một."
"Cái gì?"
"Người chồng nguyên phối(*) của cô Phó ưu tú như thầy Sở, đẹp trai không kém!"
(*)原配 – Nguyên phối: chồng/vợ đầu tiên, chính thức
"Không khả thi lắm đâu, thầy Sở chính là giá trị nhan sắc đỉnh của chóp được toàn bộ giới giải trí công nhận, chỉ xét về mảng giá trị nhan sắc này, chồng của cô Phó đã thua rõ rành rành."
"Haizz......"
Sở Vọng Thư nằm trên ghế nghỉ ngơi cũng không có thật sự ngủ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng bọn họ trò chuyện.
Nghĩ đến Ân Mặc.
Cánh môi Sở Vọng Thư hơi hơi cong lên.
Người khác không biết, nhưng anh lại biết rất rõ, ngày đó từ khoảnh khắc nhìn thấy Ân Mặc ở trong phòng phòng bao, anh đã biết mình thua rồi.
Không phải vì mình không bằng Ân Mặc mà nhận thua, càng không phải vì lúc đó Phó Ấu Sanh từ chối không rõ ràng mà nhận thua.
Chỉ là vì ――
Phó Ấu Sanh yêu người đàn ông đó.
Ánh mắt cô nhìn Ân Mặc, và ánh mắt cô nhìn anh không hề giống nhau.
Bất kể là khi nhắc đến Ân Mặc.
Hay là khi nhìn thấy Ân Mặc.
Có lẽ chính cô cũng chưa ý thức được, đôi mắt đó của cô rực rỡ đến nhường nào, như vì sao lấp lánh trong màn đêm, trong mắt trong lòng chỉ có người đàn ông đó.
Đột nhiên.
Kịch bản trước mắt bị người xốc lên.
Ánh mặt trời bỗng chốc xâm chiếm toàn bộ tầm mắt.
Sở Vọng Thư mở mắt ra, liền nhìn thấy người đại diện Hứa Quang đang cầm kịch bản của anh đứng ở bên cạnh.
Hứa qua nhìn Sở Vọng Thư, hiểu rõ anh vì sao lại như vậy.
"Vẫn không muốn từ bỏ?"
"Nếu như không muốn từ bỏ thì đi đoạt lại, nếu như từ bỏ rồi, thì đàn ông chút, đừng suốt ngày đa sầu đa cảm(*) nữa."
(*)Nguyên văn là 伤春悲秋 – Thương xuân bi thu: tóm lại là vì xuân đến xuân đi, thu đến thu đi mà bi thương sầu cảm, nói chung là chỉ người đa sầu đa cảm, có trái tim mẫn cảm)
Sở Vọng Thư từ trên ghế nghỉ ngồi dậy, lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Anh giúp tôi đoạt?"
Hứa Qua nghĩ tới tác phong ngày thường của Ân Mặc.
Sắc mặt cứng đờ, giả vờ vì tốt cho Sở Vọng Thư, nhưng thực chất chính là nhát gan: "Tôi cảm thấy hay là thôi đi, người ta lại không thích cậu."
"Nếu như thích, thì chúng ta còn có thể được ăn cả ngã về không."
"Làm nam tiểu tam không dễ nghe cho lắm."
Sở Vọng Thư ngay từ khi cô kết hôn, thì đã không làm được việc chen vào gia đình người ta.
Không cần Hứa Qua nói, anh cũng sẽ không làm.
Đây là giới hạn.
"Được rồi, tôi sẽ không làm chuyện vi phạm giới hạn." Sở Vọng Thư đột nhiên đứng lên, "Cô ấy ở đâu?"
"Cậu muốn làm gì, ông xã người ta hôm nay đến thăm ban đấy!" Hứa Qua bị dọa đến mức suýt đánh rơi kịch bnr.
Ánh mắt Sở Vọng Thư nhìn anh ta hệt như nhìn kẻ ngốc.
"Tôi chính là đi tìm Ân Mặc."
Không cần Hứa Qua nói.
Ân Mặc cùng Phó Ấu Sanh ở đằng kia đã ra khỏi phòng hóa trang.
Bọn họ nhìn thấy rõ ràng.
Cửa phòng hóa trang.
Phó Ấu Sanh đưa cho Ân Mặc một tấm thẻ phòng khá mỏng, đôi mắt cong cong, còn cách khẩu trang sờ soạ.ng khuôn mặt của người đàn ông một chút.
Không biết còn tưởng bọn họ đang làm giao dịch sq(*) gì đó.
Hứa Qua đi theo sau Sở Vọng Thư: "Nhìn xem vợ chồng nhà người ta tình thú biết bao, cậu đừng xông ra quấy rầy người ta, thân làm tì,nh địch thì nên tự giác một chút, được không?"
Anh ta không dự định có thể thuyết phục được Sở Vọng Thư.
Nhưng không ngờ là, Sở Vọng Thư thế mà thực sự dừng bước chân.
Yên lặng nhìn bọn họ một lát, rồi lại quay người trở lại nằm xuống ghế nghỉ.
Nhân tiện vơ lấy kịch bản trong tay Hứa Qua, che cả khuôn mặt anh tuấn lại, che đi bóng tối ảm đạm mịt lập lòe trong mắt.
Có lẽ Phó Ấu Sanh căn bản không anh làm kỵ sĩ.
Anh không có tư cách, càng không có lý do, đi cảnh cáo Ân Mặc, sau này đối xử tốt với cô.
Như vậy cũng tốt.
Chưa nói rõ.
Bọn họ vẫn còn có thể cùng nhau đóng phim, thỉnh thoảng cùng nhau tham gia hoạt động, thỉnh thoảng gặp mặt, làm bạn tốt.
Hứa Qua nhìn bóng dáng bất động nằm trên ghế nghỉ.
Cuối cùng thở dài thườn thượt, nhưng không xốc lên lần nữa.
Trái lại tìm trợ lý qua trông anh, đừng để người khác đến quấy rầy.
......
Bên này Ân Mặc nhận lấy thẻ hòng trong tay Phó Ấu Sanh
Bên này Ân Mặc nhận lấy thẻ hòng trong tay Phó Ấu Sanh.
Tiểu Nặc ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Chị Sanh Sanh, chị thế này có giống đang bao nuôi nam sinh viên đại học không?"
Hôm nay Ân Mặc ăn mặt rất trẻ trung.
Áo hoodie đen tuyền, trên mặt còn bị chiếc mũ che đi hơn phân nữa, chỉ để lộ một đôi mắt ngăm sâu thẳm.
Tay đang đưa thẻ phòng cho Ân Mặc của Phó Ấu Sanh hơi khựng lại.
Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp không nhịn được nhuốm nụ cười tươi.
Gio tay nhéo má Ân Mặc một cái: "Nam sinh viên, cố gắng chờ chị ở khách sạn nha."
Ân Mặc không khỏi cười nhẹ thành tiếng: "Được."
"Em sẽ cố gắng chờ đợi chị lâm hạnh."
Ân Mặc nhấn mạnh chữ "chị" này.
Rõ ràng hai người không cách quá xa, nhưng Phó Ấu Sanh bắt gặp đôi mắt kia của Ân Mặc, như thể sắp bị ý cười trong mắt anh nhấn chìm.
Thế nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi.
Chưa chờ Ân Mặc được "kim chủ tỷ tỷ" lâm hạnh, trên mạng đã náo loạn dữ dội rồi.
Tối hôm đó.
Fan thăm ban đăng ảnh chụp lên Weibo.
Ngay cả cô ấy cũng chưa chú ý tới, trong ảnh phong cảnh chụp ở đoàn phim hôm nay, sau khi phóng to, thế mà là Phó Ấu Sanh và một hình bóng đàn ông có vóc dáng rất cao.
Ngay lúc này, liền có người hiểu rõ tình hình phanh phui tin tức.
Hôm nay ông xã của Phó Ấu Sanh đã đến đoàn phim thăm ban.
Tức khắc ――
Các vua kỹ thuật toàn bộ mạng đều muốn phục hồi người đàn ông trong bức ảnh này thành bức ảnh có độ nét cao.
Khi chụp ảnh, đúng lúc là khoảnh khắc Ân Mặc tháo khẩu trang xuống.
Sau khi hồi phục.
Đường nét vốn mờ nhạt của người đàn ông trong ảnh dần dần rõ ràng.
Dù rằng vì không phải ảnh gốc, và có chút biến dạng, nhưng mà!
Ngay cả bức ảnh như vậy, cũng có thể nhìn ra ngũ quan tinh xảo của người đàn ông, hoàn toàn không có bất cứ tỳ vết nào.
―― Đệt, cuối cùng tôi cũng biết tại so Phó Ấu Sanh không chọn Sở nam thần, mà chọn người này rồi, tuyệt đối là nhìn trúng giá trị nhan sắc cùng body của đối phương.
―― Quá đỉnh luôn, ảnh hồi phục đã có thể đẹp trai như vậy, người thật còn đẹp đến trình độ nào!!!
―― Chờ đã, sao tôi lại cảm thấy điểm giống với Ân tổng của Tư bản Thắng Cảnh nhỉ? Ảnh chụp jpg.
―― Đúng là có điểm giống, có lẽ mỹ nam đều đẹp trai theo kiểu trăm bài như một? Còn xấu vcl mới xấu đến mức đủ kiểu kỳ lạ.
―― Ân tổng? Y tiên sinh, đệt? đcm? Tôi có một suy đoán lớn mật!!!
―― Không phải chứ! Mẹ ơi, đây là tình yêu tuyệt mỹ gì đây?
―― Ân tổng của Tư bản Thắng Cảnh, không phải chính là vị trước đây đã cùng Triệu Thanh Âm gặp phụ huynh sao? Thế nào lại thành bạn trai mười năm tu thành chính quả của Phó Ấu Sanh rồi? Quý giới thật loạn
―― Lầu trên đừng nói xàm, lúc đó Weibo chính thức của Thắng Cảnh cũng đã ra thanh minh rồi, không có bất cứ quan hệ nào với Triệu Thanh Âm, Ân tổng được trong giới công nhận là không gần nữ sắc, giữ mình trong sạch.
―― Đã phá án, cái gì mà không gần nữ sắc, lãnh tình cấm dục, hóa ra là vì bạn gái (vợ) thủ thân như ngọc, hu hu hu, tình yêu tuyệt mỹ là có thật!
―― Phá án cái gì, chỉ dựa vào một bức hình mờ nhạt liền ăn vạ Ân tổng?
――......
"Có người nói em ăn vạ anh."
Trong khách sạn.
Đoàn đội đang họp.
Phó Ấu Sanh nhìn thấy Weibo này, sâu kín quét mắt nhìn người đàn ông có cảm giác tồn tại rất mạnh đang ngồi bên cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT