Phó Ấu Sanh bị lời của anh làm cho ngơ ngác trong phút chốc.
Vô thức ngước mắt nhìn anh.
Ánh mặt trời buổi sáng dịu dàng ấm áp, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên mái tóc đen nhánh của người đàn ông, lộ ra cảm giác ấm áp vô hại.
Thế nhưng......
Phó Ấu Sanh lại cảm thấy anh miệng nam mô bụng bồ dao găm!
Nhất thời bị sắc đẹp của anh thu hút trong giây lát, Phó Ấu Sanh lập tức tỉnh táo lại.
Quét mắt nhìn mic được anh mở lại lần nữa.
Mím đôi môi đỏ, không nói nữa.
Ai nói chuyện là kẻ ngốc.
Đến lúc đó vẫn không biết biên tập thế nào.
Đạo diễn đều là người bên phía Ân Mặc, nếu như cô nói cái gì kỳ quái sẽ được cắt bỏ.
Khóc cũng không có chỗ để khóc.
"Không cho phép?"
Ân Mặc không hề kiêng dè, cúi người nói hỏi thầm bên tai cô.
Giọng nói từ tính của người đàn ông, sau khi nghỉ ngơi, đã bớt sự trầm khàn mệt mỏi của đêm qua, vang vọng trong không khí vốn đã trong lành, đặc biệt dễ nghe.
Phó Ấu Sanh vô thức bịt tai lại.
Lại bị ân Mặc sớm biết được phản ứng này của cô nắm lấy cổ tay.
Phó Ấu Sanh chắc chắn Ân Mặc chính là tới cô tình gây sự!
Cô nhìn thẳng vào quay phim đi theo đang quay bọn họ: "Đoạn này cắt đi không thể chiếu."
Ân Mặc bình thản: "Có thể chiếu."
Quay phim đi theo: "......"
Rốt cuộc các người muốn cái gì, có thể bàn bạc rõ ràng hay không.
Cameraman ngượng ngùng cười, không dám nói lời nào.
Thần tiên đánh nhau, người qua đường như anh ta, nào có tư cách nói chuyện.
Lặng lẽ giơ máy quay lên che giấu mặt của mình.
Anh ta chỉ là một chiếc máy quay không có tình cảm.
Phó Ấu Sanh quay lưng về phía máy quay, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngẩng đầu cau có nhìn Ân Mặc: "Anh muốn tìm đối tượng thì cứ tìm, có thể cách xa tôi một chút hay không."
Khóe mắt cô liếc nhìn Tần Yên Chi cùng Thẩm Hành Chu.
"Không thể." Ân Mặc đáp lời.
Thấy Phó Ấu Sanh cứ luôn nhìn lén nhóm bên cạnh, Ân Mặc tách gương mặt nhỏ đang nhìn lén người đàn ông khác của cô, ấn đường nhíu thật sâu, "Anh ta đẹp trai vậy sao?"