Ngón tay thon dài của Ân Mặc giá ngắt do mới vừa cầm cốc Coca ướp lạnh, liền chạm vào đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh như thế, làm cho cô giật mình một cái.
"Làm gì đấy?"
Phó Ấu Sanh trừng mắt nhìn anh.
"Ủ ấm tay." Ân Mặc không thể phân trần, ngón tay thon dài cầm bàn tay nhỏ bé ấm áp của cô, thật sự coi cô thành bảo bảo ấm áp.
Đôi môi hé mở, thời điểm Phó Ấu Sanh còn muốn nói gì đó.
Ân Mặc áp sát vành tai của cô, môi mỏng sượt qua vành tai mỏng mềm của cô, không biết là cố ý, hay là vô tình.
Đè thấp giọng nói: "Đừng nói chuyện, vừa rồi bên cạnh có người nhìn em."
Phó Ấu Sanh nhịn xuống xúc động muốn xoa tai, banh khuôn mặt nhỏ nhắn, không nói chuyện cùng anh.
Ân Mặc cũng không bận tâm.
Trong suốt thời gian của bộ phim điện ảnh, anh cũng không xem nhiều cho lắm, chỉ nhìn Phó Ấu Sanh.
Dường như rất lâu rồi cô không có ở yên tĩnh ở bên cạnh mình như thế này.
Trong bóng tối, mọi người đều đang chuyên tâm xem phim.
Chỉ có Ân Mặc ngàn vạn suy nghĩ, lòng bàn tay đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô cũng đã sớm nhiễm độ ấm như nhau, anh nắm chặt một giây.
Chờ đến khi Phó Ấu Sanh nhíu mày khẽ kêu lên một tiếng.
Ân Mặc theo bản năng nới lỏng, nhưng lại không có buông tay của cô ra.
"Ấu Ấu."
Giọng nói của người đàn ông vang lên bên tai.
Trong lúc âm thanh của phim điện ảnh đang được chiếu, Phó Ấu Sanh nghe thấy rõ ràng anh than nhẹ một tiếng với mình: "Rốt cuộc phải như thế nào, em mới bằng lòng quay lại."
Phó Âu Sanh rũ mi, không nhìn anh.
Chẳng qua là tiếng than nhẹ của người đàn ông cũng khiến trái tim cô không chịu khống chế mà run lên.
Cô nhắm mắt lại.
Đến khi bộ phim kết thúc.
Những khán giả khác đều lần lượt rời khỏi rạp, một phòng chiếu phim to như thế mà sau cùng chỉ còn lại hai người họ.
Giọng nói nhẹ nhàng của Phó Ấu Sanh mới chậm rãi vang lên: "Không thể quay lại, Ân Mặc."
"Muộn chính là muộn."
Kể từ khi rời khỏi căn biệt thự đó, cô liền chưa từng nghĩ đến việc quay lại.
Bầu không khí lâm vào sự trầm mặc tĩnh lặng.
Ngay lúc Phó Ấu Sanh cho rằng Ân Mặc sẽ nổi giận rời đi.
Giây tiếp theo.
Ân Mặc kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô đứng dậy khỏi vị trí: "Đi thôi, chúng ta nên về rồi."
Đáy mắt Phó Ấu Sanh xẹt qua một tia kinh ngạc.
Nhất thời thất thần, đã quay lại xe lúc nào không hay.
Sau khi lên xe.
ÂN Mặc đưa cho Phó Ấu Sanh hộp quà bằng gỗ đàn hương đã để cả đêm: "Em có thể không về nhà, nhưng đừng cự tuyệt ý tốt của anh dành cho em."
Ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo cảm xúc mà Phó Ấu Sanh không hiểu được.
"Cứ giống như anh chưa từng cự tuyệt em vậy, được chứ?"
Mãi tới khi Phó Ấu Sanh trở lại khách sạn, bước ra khỏi phòng tắm, câu nói đó của Ân Mặc lúc trong xe vẫn còn trong tâm trí không thể tiêu tan.
Nhìn vào chiếc hộp được cô đặt trên bàn trà.
Bước chân của Phó Ấu Sanh xoay một chút.
Vẫn bước qua.
Ngón tay trắng mịn ấn lên hộp gỗ, dưới lòng bàn tay là hình chạm khắc không đều, cẩn thận vuốt nhẹ vài giây.
Cô mới mở hộp ra từng chút một.
Lộ ra bên trong là chiếc sườn xám tơ lụa màu đỏ thắm, và trên đó là những họa tiết hoa thêu thủ công tinh xảo, hàng cúc bằng hoa phức tạp tỉ mỉ, cổ áo cao uyển chuyển duyên dáng, dù cho chỉ nhìn không như thế, liền có thể tưởng tượng được, mặc bộ sườn xám này vào sẽ xinh đẹp sang trọng, thanh lịch tao nhã đến nhường nào.
Phó Ấu Sanh hiểu biết rất rõ về sườn xám, vừa thấy đường thêu cùng đường may, thậm chí cả cúc áo gần như thất truyền, liền biết rằng, Ân Mặc để có được chiếc sườn xám này, nhất định phải tốn rất nhiều tâm tư.
Chiếc sườn xám này, có lẽ ở trong đống sườn xám kia của Phó Ấu Sanh, là chiếc mà cô yêu thích nhất.
Phó Ấu Sanh yêu sườn xám, nhưng lần này cũng chỉ đậy lại chiếc hộp gỗ, đặt nó ở dưới đáy tủ quần áo.
Mắt không thấy, tâm không phiền.
Cố kìm nén thôi thúc muốn mặc thử nó một lần.
Tuy rằng trong đầu cô đã hình dung ra dáng vẻ mình khi mặc chiếc sườn xám này, nên đeo trang sức gì, nhưng cô vẫn nhịn xuống.
Di động đột nhiên rung lên.
Phó Ấu Sanh nhìn thử, mới phát hiện là tin nhắn WeChat của Ân Mặc.
Tối nay trước khi chia tay, Ân Mặc cầm lấy di động của cô, tự thêm lại mình lần nữa.
Và nói với Phó Ấu Sanh một cách nghiêm trang, rằng hai người họ cho dù là tách ra, cũng không có thâm cừu đại hận, không nhất thiết phải cả đời không nhớ đến nhau, trừ khi cô không quên được anh, sợ mình vừa nhìn thấy tin nhắn của anh, thì sẽ yêu anh không thể thoát ra được.
Tự luyến đến mức Phó Ấu Sanh không thể không nhấn phím chặn kia.
Bỏ đi.
Dù sao câu nói của Ân Mặc nói khá đúng.
Bọn họ lại không phải thâm cừu đại hận, không cần thiết cả đời không gặp nhau.
Bấm mở WeChat.
YM: [Mặc vào rồi gửi ảnh chụp anh xem thử, có chỗ nào không phù hợp không.]
Phó Ấu Sanh trả lời lấy lệ: [Phù hợp.]
YM: [Gạt anh?]
Phó Ấu Sanh khẽ mím môi, sao tên chó này lại nhạy bén như thế.
CÔ vừa định úp ngược chiếc điện thoại di động của mình lên tủ đầu giường, chuẩn bị tiến hành dưỡng da toàn thân trước khi đi ngủ.
Giây tiếp theo.
Di động trên tay cô chợt rung lên.
Cô không chú ý, không cẩn thận chạm phải phím màu xanh lá cây.
Khuôn mặt điển trai kia của người đàn ông xuất hiện trên màn hình.
Nhận thì đều đã nhận, Phó Ấu Sanh cũng lười làm những phản ứng tự mình dối mình kia, ném điện thoại lên gường, bắt đầu tự thoa kem dưỡng thể lên chân.
Ân Mặc vừa rồi trong tích tắc nhìn thấy đôi chân được thoa kem dưỡng trắng kia của Phó Ấu Sanh.
Lập tức hiểu ra: "Đang thoa kem dưỡng da?"
"Cần anh giúp không?"
Bình thường chỉ cần buổi tối Ân Mặc về nhà ngủ, đều là anh giúp cô thoa kem dưỡng da.
Lời này của anh cũng chỉ là buột miệng thốt ra theo bản năng.
Phó Ấu Sanh quét mắt nhìn người đàn ông trên màn hình, tiếng cười lành lạnh: "Ân tổng hiện tại còn có siêu năng lực, có thể dịch chuyển tức thời tới đây giúp tôi thoa kem dưỡng da?"
Ân Mặc đang cầm di động đứng ở bên cạnh hành lang khách sạn.
Liếc nhìn cửa phòng đóng kín.
Thanh âm mỉm cười: "Chỉ cần em mở cửa, liền có thể nhìn thấy anh."
Lúc này Phó Ấu Sanh mới nghiêm túc nhìn vào bối cảnh sau lưng anh.
Hình như là hành lang khách sạn cô đang ở?
Con ngươi đột nhiên co rút lại một giây, "Anh đừng có mà đứng ở cửa, muốn bị chụp hả!"
Cẩu tử(*) có thể lén lút lẻn vào khách sạn, cũng không kỳ quái.
(*)Cẩu tử 狗仔: thợ săn ảnh, paparazzi
Dù sao bọn họ có phương pháp đặc biệt.
Đặc biệt là cửa phòng của cô cùng cửa phòng của Thẩm Dục, đều là khu vực thiên tai.
Ân Mặc tuy rằng không nhìn thấy người của cô, nhưng chỉ cần nghe giọng của cô liền có thể nghe ra.
Anh đột nhiên cười: "Em mặc chiếc sườn xám đó cho anh xem, anh lập tức đi liền."
Phó Ấu Sanh: "......"
"Ân Mặc!"
Ân Mặc dựa vào bức tường trên hành lang với tư thế thảnh thơi: "Đáp ứng anh, anh lập tức về phòng ngay."
"Nếu không cứ để bị chụp đi, chụp rồi em liền thừa nhận."
Lần này anh tuyệt đối sẽ không lại vì không để cho danh tiếng trong giới giải trí của Phó Ấu Sanh bị ảnh hưởng, mà cự tuyệt tuyên bố chủ quyền.
Trước đây cô ở giới giải trí chưa đứng vững gót chân, tai tiếng vu vơ không có căn cứ về hai người họ, anh đều sẽ lập tức xóa bỏ, sợ rằng sẽ gây thêm phiền toái cho cô.
Mà bây giờ......
Nghĩ đến địa vị hiện nay của Phó Ấu Sanh, hình như có bạn trai công khai, cũng sẽ không gặp khủng hoảng gì trong sự nghiệp.
Phó Ấu Sanh nhìn dáng vẻ một bộ vò đã mẻ lại sứt(*) kia của anh.
(*)Vò đã mẻ lại sứt – 破罐破摔, là từ câu ngạn ngữ 破罐子破摔 [子 thường đọc nhẹ giọng]: vò đã mẻ rồi thì chính là cái vò mẻ, không cần phải giữ cẩn thận nữa. Nghĩa bóng là vô trách nhiệm, không cầu tiến.
Hít một hơi thật sâu.
"Mặc, không phải chỉ là mặc sườn xám thôi sao."
"Anh quay về trước đi."
Cô vốn định phủi sạch quan hệ với Ân Mặc, bây giờ sao có thể lại dính vào.
Tính tình của Ân Mặc con người này tuyệt đối nói được làm được, cô không dám đánh cuộc.
Mặc sườn xám thôi mà, lại không phải chuyện to tát gì.
Tin tưởng Phó Ấu Sanh sẽ không lừa anh.
Ân Mặc lúc này mới cầm di dộng của mình không nhanh không chậm bước vào...... căn phòng bên cạnh phòng của Phó Ấu Sanh.
Phó Ấu Sanh sau khi nhìn thấy: "......"
Ân Mặc cái gã này rốt cuộc muốn cố tình gây sự gì đây.
Tại sao phải ở cách vách cô chứ, chẳng lẽ thật sự muốn ở đoàn phim bồi cô 3 tháng?
Ân Mặc trở về phòng, ngồi ở trên sô pha, lẳng lặng nhìn màn hình di động hiện hình ảnh trần nhà: ""Anh đến rồi."
Ý tứ vô cùng rõ ràng, em có thể mặc rồi.
Phó Ấu Sanh lấy chiếc sườn xám vừa được nhét dưới đáy tủ ra lần nữa.
Tơ lụa mềm mại giống như nước, từ lòng bàn tay cô chảy xuống như thác đổ, để cho Phó Ấu Sanh nhìn thấy toàn bộ hình ảnh của chiếc sườn xám.
Chỉ cần nhìn bằng mắt thường, Phó Ấu Sanh đã chắc chắn rằng đó là kích cỡ của cô.
Một chút xíu đều không có sai.
Ngay khi Phó Ấu Sanh cầm chiếc sườn xám chuẩn bị đi vào phòng tắm để thay, giọng nói của Ân Mặc đột nhiên vang lên trong video: "Đừng thay nữa, lần sau lại xem, hôm nay muộn quá rồi."
Cô đều chuẩn bị xong rồi, hơn nữa còn rất chờ mong hiệu ứng trên người của chiếc sườn xám này, bây giờ lại nói với cô không cần thử nữa, lần sau tính tiếp.
Đây rõ ràng là làm cho đêm nay cô ngủ không ngon mà.
Thù hằn lớn đến nhường nào!
Ân Mặc: "Ngày mai em không phải còn muốn quay phim sao?"
"Lần sau thay trước mặt anh."
"Anh muốn nhìn tận mắt."
Phó Ấu Sanh giận dữ ngắt video.
Thứ đàn ông chó nắng mưa thất thường.
Đợi sau khi trong phòng khôi phục yên tĩnh, Phó Ấu Sanh do dự nhìn chiếc sườn xám đang vắt trên cánh tay.
Thử một chút?
Ừm.
Cô liền thử (dồ) thử xem.
Chiếc sườn xám xinh đẹp thế này không thử xem chẳng phải lãng phí sao.
Huống hồ lại không phải thử vì Ân Mặc.
Sườn xám vô tội.
Phó Ấu Sanh cầm lấy sườn xám quay trở lại phòng tắm.
Trong phòng tắm có một chiếc gương toàn thân lớn, chờ sau khi cô mặc xong, người phụ nữ đứng trước gương được phản chiếu, vòng eo thon tả, dáng người yêu kiều, không hơn cũng không kém, chính là kiểu cốt cảm oánh nhuận(*) vừa phải, vào lúc ngước mắt, vô tình lưu chuyển sóng xuân sắc mênh mông.
(*)骨感 Cốt cảm: xương xẩu; gầy
莹润 Oánh nhuận: tươi sáng, mịn màng
Người khác mặc loại màu sắc tươi sáng này, có lẽ trông sẽ quá lòe loẹt, nhưng mà mặc trên người Phó Ấu Sanh, thì là mỹ nhân phong tình, hoạt sắc sinh hương bổ sung cho nhau.
Ngay cả khi không muốn thấy Ân Mặc, nhưng Ân Mặc tặng bộ sườn xám này, lại đã tặng tới tận trong tâm khảm của cô.
Thật sự là tốn nhiều tâm tư.
Đặc biệt là về size.
Bình thường trừ phi cô đích thân đi may đo quyết định, nếu không rất hiếm khi sẽ phù hợp vừa vặn như này.
Không nhịn được, Phó Ấu Sanh đã chụp mấy tấm hình trong gương, sau đó gửi cho Tần Trăn.
Một cuộc điện thoại tâng bốc của Tần Trăn nhanh chóng phi qua.
"Aaa, đây là tiên nữ nhà ai hạ phàm thế! Siêu đẹp."
"Chiếc sườn xám này mặc trên người cậu thật sự quá tuyệt luôn, mỹ nhân sườn xám, vưu vật nhân gian quả nhiên danh bất hư truyền."
"Mình đang nghĩ, bảo bối nhà ta xinh đẹp như thế, rốt cuộc ai mới có thể xứng đôi, hiện tại mới phát hiện, tiên nữ sao có thể để phàm phu tục tử làm ô uế chứ!"
"Ngay cả Ân tổng cũng là phàm phu tục tử, anh ta không xứng!"
Phó Ấu Sanh mở loa ngoài.
Đầu ngón tay trắng mịn đang chậm rãi chải lại mái tóc dài bồng bềnh vừa mới sấy.
"Tỉnh táo chút."
Đầu óc Tần Trăn nóng lên, lần đầu cô tiếp xúc với Phó Ấu Sanh, chính là nhất kiến chung tình với gương mặt xinh đẹp.
Chiếc sườn xám này quả là đẹp bùng nổ luôn.
Cô ấy còn phóng to để nhìn kỹ hơn.
Thậm chí còn không nghe rõ được lời của Phó Ấu Sanh: "Đêm tiệc từ thiện vào mấy ngày sau, cậu cứ mặc bộ này, tuyệt đối sẽ diễm áp tất cả nữ minh tinh."
"Năm ngoái cậu khiêm tốn, mặc bộ vest dạ hội bị ép ra tới sát rìa luôn, sau đó còn bị một đám nữ minh tinh thông cáo diễm áp, lần này tuyệt đối phải huyết tẩy ô nhục!"
Phó Ấu Sanh không trang điểm, dù sao sắp phải đi ngủ.
Những vẫn chọn hoa tai đeo lên.
Nhìn cô gái càng thêm xinh đẹp rực rỡ động lòng người trong gương, trong lòng mãn nguyện.
"Lén mặc thì còn được, mình sẽ không mặc tới đêm tiệc từ thiện đâu."
Tần Trăn đã phóng to bức ảnh.
Đột nhiên phóng to cúc áo hoa.
Tức khắc nâng cao giọng: "Má ơi, Sanh bảo, đây là sườn xám do bậc thầy Môn Khanh lão tiên sinh tự tay làm ra đó."
"Không phải năm ngoái ông ấy sau khi đích thân làm xong bộ sườn xám kia cho lão phu nhân nhà họ Ân thì đã tuyên bố đây là bộ sườn xám cuối cùng tự tay thiết kế và cắt may, sau này sẽ không làm thêm bất kỳ chiếc sườn xám nào sao? Chiếc sườn xám này của cậu là chuyện gì đấy?"
Môn Khanh lão tiên sinh?
Phó Ấu Sanh sao có thể không biết danh tiếng của ông ấy.
Trong nước được xưng là bậc thầy sườn xám truyền thừa chân chính, cũng chính là Môn Khanh lão tiên sinh, chỉ là sườn xám của lão tiên sinh, vô cùng khó tìm, cho dù là Phó Ấu Sanh, mãi đến khi lão tiên sinh đã rửa tay gác kiếm, cũng không hẹn trước được.
Vì vậy khi cô nhìn thấy chiếc sườn xám này, căn bản không nghĩ theo hướng là của lão tiên sinh.
Nếu như thật sự là tác phẩm của Môn Khanh lão tiên sinh, ý nghĩa của chiếc sườn xám kia càng quý báu hơn.
Bên kia Tần Trăn vẫn còn có chút hơi kích động, nghĩ rằng lần sau khi nào gặp mặt Phó Ấu Sanh, nhất định phải tự tay sờ sờ vào tác phẩm sườn xám của Môn Khanh lão tiên sinh: "Không phải cậu cũng không biết đó chứ?"
"Người khác tặng cho cậu?"
Phó Ấu Sanh đáp lại: "Ân Mặc tặng đó."
Chậc chậc chậc.
Tần Trăn lập tức phản ứng lại: "Đù móe, mình biết rồi!!!"
Phó Ấu Sanh ù ù cạc cạc: "Biết cái gì?"
Tần Trăn vừa gọi điện thoại, vừa gửi bức ảnh qua cho Phó Ấu Sanh: "Trước đó có một blogger du lịch đã đăng tải bức ảnh chụp Ân tổng, chính là ở thị trấn Lăng Lang, quê nhà của Môn Khanh lão tiên sinh chính là ở thị trấn Lăng Lanh đấy!"
"Anh ta nhất định là đích thân đi cầu lão tiên sinh thiết kế sườn xám cho cậu."
"Má ơi, không biết Ân tổng đã tốn biết bao tâm tư, mới có thể khiến cho lão tiên sinh đã bế quan lại lần nữa xuống núi thiết kế một bộ sườn xám cho cậu."
Phó Ấu Sanh đứng trước gương, đầu ngón tay hơi hơi siết chặt.
Trong gương hàng mi đẹp như tranh vẽ của cô gái rũ xuống, sườn xám lộng lẫy cũng không che giấu được khí chất nhẹ như mặt nước mờ sương của cô.
Tần Trăn cuối cùng đưa ra kết luận: "Ân tổng tuy bình thường khá là chó, nhưng hình như lần này thật sự nghiêm túc theo đuổi cậu."
Phó Ấu Sanh không nói gì.
Chờ sau khi cúp điện thoại, mới lại lần nữa nhìn bức ảnh Ân Mặc đứng dưới mái hiên chờ mưa tạnh mà Tần Trăn gửi qua.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh lướt nhẹ qua chiếc cúc cổ phức tạp kia.
Đúng thật là tác phẩm của Môn lão tiên sinh.
Ngược lại không biết Ân Mặc đã làm gì, mới có thể lấy được chiếc sườn xám này từ trong tay của Môn lão tiên sinh.
Ngược lại không biết Ân Mặc đã làm gì, mới có thể lấy được chiếc sườn xám này từ trong tay của Môn lão tiên sinh
*
Cách bình phong chạm rỗng khắc hoa.
Người phụ nữ đứng sau tấm bình phong, bình phong mỏng manh, hoàn toàn không che khuất được bóng hình mảnh khảnh yêu kiều mê hoặc lòng người, ngọn đèn dầu lờ mờ, ánh sáng trước nay có chút mơ hồ ái muội, trong đó thoang thoải mùi đàn hương nhàn nhạt.
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu đỏ thắm hoàn toàn không che dấu được hoạt sắc sinh hương từ bình phong bước ra.
Mỗi một bước đi, đều giống như dẫm lên đầu quả tim của anh.
Ân Mặc từ nhỏ quạnh quẽ khắc chế, thậm chí rất hiếm khi có dụ.c vọng|ham mu.ốn khó cầu.
Mãi tới khi anh bắt gặp đôi mắt đào hoa hàm chứa gợn sóng nhè nhẹ kia, đuôi mắt hơi hơi phiếm hồng, mang theo vẻ dụ hoặc|cuốn hút không tự biết của cô, đơn thuần lại câu người.
Mà...... ánh mắt này, lại khiến trái tim lạnh lùng vắng lặng, vô tình vô dục của anh sụp đổ tan tành, rồi sau đó tà niệm bén rễ.
Tà niệm giống như hạt giống giục sinh, nhanh chóng sinh trưởng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này khi người phụ nữ đi đến trước trước mặt mình, tà niệm đã hoàn toàn quấn quanh trái tim khổ hạnh của anh, rậm rạp không chừa lại một kẽ hở.
Chiếc sườn xám đỏ thắm bị xé thành nhiều mảnh, vứt lộn xộn dưới gầm giường.
Trong bóng tối, đôi môi còn đỏ hơn cả chiếc sườn xám và làn da oánh nhuận trắng như tuyết kia, là dư niệm duy nhất còn sót lại trước khi tỉnh dậy.
Ân Mặc đột nhiên mở mắt ra.
Lồng ngực với đường cong ưu việt trong bóng tối phập phồng bất định, đè lại trái tim đang đập hỗn loạn khi ngồi dậy, Ân Mặc rũ mắt nhìn chiếc chăn từ eo trượt xuống, ánh mắt càng thêm sâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT