Ân Mặc thấy tâm tình của cô không đúng, hoàn toàn không phải dáng vẻ mà thư ký Ôn nói kia, sẽ biểu lộ sự cảm động.
Ấn đường trầm xuống: "Em không vui?"
"Tôi có gì mà để mà vui chứ." Phó Ấu Sanh đẩy tay Ân Mặc ra, thong thả ung dung cười, "Đây vốn không phải đồ của tôi."
Ân Mặc: "......"
Phó Ấu Sanh: "Đây chính là phí ly hôn anh đưa cho tôi."
"Rốt cuộc tại sao ly hôn, thực sự là vì không còn yêu anh nữa?" Ân Mặc thấy cô muốn rời đi, vốn dĩ muốn nhẫn nại.
Nhưng vẫn không nhẫn được.
Một phen kéo lấy cổ tay của cô, đẩy cô vào vách tường trên hành lang.
Cánh tay mạnh mẽ rắn chắc hoàn toàn khống chế phạm vi hoạt động của cô.
Chỉ cần cúi đầu một cái, liền có thể nhìn thấy rõ ràng đôi mắt đào hoa đen nhánh xinh đẹp kia của Phó Ấu Sanh.
Ngày trước mỗi lần nhìn thấy mình liền ẩm ướt hạnh phúc, con ngươi trong mắt dường như có ngôi sao, hiện tại giống như nhìn một kẻ háo sắc muốn ăn đậu hũ của cô.
Phó Ấu Sanh cảm giác rất mệt.
Khoảng thời gian này Ân Mặc quả thật vẫn luôn truyền tải thông điệp muốn tái hợp.
Nhìn người yêu thời niên thiếu, đồng tử Phó Ấu Sanh mênh mông mịt mù.
Tình yêu thẳng tiến không lùi lúc ban đầu kia, thực sự sẽ biến mất sao?
Hay là...... thiếu niên trong lòng cô yêu thẳng tiến không lùi, dường như vĩnh viễn chỉ là người thiếu niên kia.
Mà anh căn bản không hiểu, hiện tại mình vì sao lại muốn chia tay một cách kiên quyết như vậy.
Ân Mặc thấy cô im lặng, coi là phủ nhận, dừng một chút lại hỏi: "Vậy là vì anh không đủ quan tâm em?"
"Trước đó em bị thương, anh......"
Anh không phải là người giỏi giải thích, "Là anh sai, anh ghen tuông bừa bãi, bỏ qua việc chăm sóc em bị thương."
"Không phải vì cái này." Phó Ấu Sanh có thể nghe anh mạnh mẽ bá đạo, nghe anh cao cao tại thượng, nhưng mà không thể nghe một người như anh lại đột nhiên bắt đầu phân tích lỗi lầm của mình.
Cô nhìn Ân Mặc, nói với anh từng câu từng chữ: "Tôi muốn chia tay với anh, chỉ vì anh không yêu tôi mà thôi."
"Ân Mặc, tôi mệt rồi."
"Buông tha tôi đi."
Không có người nào mãi mãi là thiếu niên.
Nhưng trong lòng cô, mãi mãi có người thiếu niên nọ đã vươn tay ra với cô, cứu cô khỏi bóng tối, anh mãi mãi là thiếu niên.
*
Ngày đó trước khi rời khỏi biệt thự, nói chán rồi, là giận anh.
Nhưng mà lần này......
Cô nói cô mệt rồi.
Là lời nói thật.
Biệt thự Lộc Hà Công Quán.
Ân Mặc đứng trên sân thượng, ánh mắt u tối xuyên qua cửa sổ lớn sát đất, nhìn cảnh đêm đen nhánh một mảnh bên ngoài, trong đầu văng vẳng lời nói của Phó Ấu Sanh.
Đột nhiên bóp nát điếu thuốc lá giữa các ngón tay.
Bởi vì dùng sức, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
Anh buông tha cô, nhưng mà ai sẽ buông tha anh chứ.
"Đã thích như thế, vậy thì theo đuổi lần nữa đi." Tiêu Trầm Nguyên vừa nghe vừa đưa cho Ân Mặc một lon bia lạnh, tự mình cũng lấy một lon, ngửa đầu uống một ngụm.
Mới tiếp tục nói, "Lần trước Thương Tông nói rất đúng, có thể yêu cậu một lần, thì có thể yêu cậu lần hai."
"Cô ấy cảm thấy tôi không yêu cô ấy." Giọng nói của Ân Mặc lộ ra trầm thấp khàn khàn.
Tiêu Trầm Nguyên: "Vậy cậu yêu không?"
Ân Mặc mở bia, ấn đường khẽ nhíu, "Yêu?" Quan trọng sao?
Họ ở bên nhau không tốt sao.
Anh cưng chiều cô, cô tùy thích muốn làm gì thì làm cái đó, tận hưởng cuộc sống mà không cần đắn đo, theo đuổi ước mơ mà mình muốn theo đuổi.
Tiêu Trầm Nguyên cười cười, Ân Mặc từ nhỏ đã lạnh lùng thờ ơ, trước khi bọn họ biết Phó Ấu Sanh, đều cảm thấy Ân Mặc tương lai có thể sẽ quy y Phật môn, trở thành một Phật tử vô tình vô dục.
Ngay cả là có Phó Ấu Sanh rồi, bọn họ cũng không cảm thấy Ân Mặc sẽ yêu một người phụ nữ.
Xét cho cùng......
Đàn ông luôn sẽ có bản năng thân thể, mà Phó Ấu Sanh có lẽ chỉ là công cụ để giải quyết bản năng thể xác của anh.
Sau đó biết được Ân Mặc cùng Phó Ấu Sanh đã kết hôn từ lâu rồi, lại bắt đầu nghi ngờ anh là thực sự yêu mà không không tự biết.
Một người đàn ông, chỉ vẻn vẹn cần một chỗ phát tiết. Nếu là công cụ tình d,ục, căn bản không cần thiết phải cưới cô.
Đặc biệt là người đàn ông giống như Ân Mặc.
Ngay cả là Phó Ấu Sanh, người phụ nữ có thể nói là cực phẩm như vậy, cũng không phải không có người thứ hai thứ ba.
Nhưng...... Anh lại cưới cô.
Một người đàn ông cưới một người phụ nữ, bất luận lý do là gì, vốn dĩ đã chứng minh người phụ nữ đó ở trong tim anh ta rồi.
Kể cả là hiện tại không yêu,, cũng không cách xa yêu là mấy.
Hoặc có lẽ là......
Rõ ràng đã yêu rồi, nhưng lại không ý thức được đây là yêu.
"Trước mắt xem ra, bất luận là cậu yêu hay không, người ta đều muốn cùng cậu ly hôn."
"Cố chấp không ly, sẽ chỉ càng đẩy càng xa."
"Vì vậy ấy mà, người anh em, tôi kiến nghị cậu... lấy lui làm tiến."
Tiêu Trầm Nguyên vỗ vỗ vai anh, một hơi uống cạn lon bia, quay người rời khỏi sân thượng.
Cho Ân Mặc một không gian yên tĩnh để tự ngẫm.
Ân Mặc vừa nghe liền bóp chặt lon bia chưa uống hết. Chất lỏng mang theo bọt trắng từ bên trong tràn ra, cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc Ân Mặc thanh tỉnh hơn nhiều.
Chất lỏng mang theo bọt trắng từ bên trong tràn ra, cảm giác lạnh lẽo khiến đầu óc Ân Mặc thanh tỉnh hơn nhiều
*
Khi Phó Ấu Sanh kỳ ghi hình thứ hai của Thanh xuân doanh, một lần nữa dọn về lâu đài.
Vừa chuẩn bị bắt đầu trang điểm, thay quần áo, tiến hành lần đầu biểu diễn.
Biểu diễn là phải vào trường quay để ghi hình.
Đây coi như là lần đầu tiên xuất hiện công khai, Phó Ấu Sanh với tư cách là cố vấn, dĩ nhiên có một phòng hóa trang riêng.
Văn Đình cầm di động tiến vào: "Bà Ân, thư ký Ôn gọi điện cho bà."
Nghe thấy lời nói âm dương quái khí này của Văn Đình, Phó Ấu Sanh nhướng mày lườm anh ấy một cái, "Còn tiếp tục âm dương quái khí, có tim em đổi người đại diện không."
Văn Đình: "Coi như cô ác!"
Đưa di động cho Phó Ấu Sanh, mắt không thấy tâm không phiền.
Thật không dễ dàng mới gặp được một nữ minh tinh ôm cái đùi vàng như thế, cảm giác bản thân đều có thể không cần nỗ lực liền có thể cùng cô gà chó thăng thiên.
Tuyệt đối không thể ngờ......
Vị này chưa bao giờ ra bài theo lẽ thường.
Nói ly hôn liền ly hôn, bên kia người ta điên cuồng níu giữ, đều không hề nể mặt.
Phó Ấu Sanh bắt máy.
Bên kia không phải là giọng của thư ký Ôn, mà là giọng nói của Ân Mặc.
Anh giống như là cả đêm không ngủ, lại giống như do lâu không uống nước, thanh âm khàn khàn: "Ấu Ấu, anh đã ký tên vào thỏa thuận ly hôn rồi."
Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh không khỏi nắm chặt di động.
Có loại cảm giác thư thái bụi trần lắng đọng(*).
(*)Trần ai lạc định 尘埃落定 (Bụi trần lắng đọng): trần ai: bụi; bụi đều rơi xuống đến đất; chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều khúc khuỷu biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả
Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, thật lâu sau mới nhẹ nhàng nói ra một câu: "Anh có thể nghĩ thông suốt là tốt."
"Được, em bớt chút thời gian kêu người đến công ty lấy đi."
Ân Mặc nói xong, liền không nói thêm gì nữa, nhưng mà cũng không có cúp máy.
Phó Ấu Sanh cũng không nói lời nào.
Sau khi yên lặng lắng nghe mấy giây, bỗng nhiên nói: "Cảm ơn anh."
Ngữ điệu của Ân Mặc chân thành, biểu cảm trên mặt suýt chút nữa không kìm nén được, trên gương mặt tuấn tú mang theo vẻ mặt mệt mỏi do thức trắng đêm, nhưng ánh mắt lại thâm thúy thấu triệt, giống như có thể thấy rõ lòng người.
Hồi lâu.
Từ đôi môi mỏng yếu ớt phát ra một tiếng thở dài: "Được."
Trước khi Phó Ấu Sanh cúp máy: "Vậy chứng nhận ly hôn?"
Ân Mặc: "......"
"Yên tâm, anh nếu đã đồng ý ký vào thỏa thuận ly hôn, thì sẽ không lừa em."
"Em nghĩ thử xem, anh từng lừa em sao?"
Cũng phải.
Ân Mặc hình như thật sự chưa từng lừa cô.
Phó Ấu Sanh yên tâm rồi.
Trong lòng Ân Mặc lại buồn rầu, vẫn còn trấn an cô: "Giải quyết chứng nhận ly hôn, chúng ta dù sao cũng phải hẹn thời gian gặp mặt, em cũng biết đó, bình thường anh khá bận rộn, nữ minh tinh ly hôn cũng cần sắp xếp, nếu không chúng ta chân trước vừa làm thủ tục ly hôn, chân sau sẽ phải lên hot search."
"Em hẳn cũng không muốn cùng lên hot search với anh như thế."
Sau khi cúp máy.
Phó Ấu Sanh vẫn cứ cảm thấy ngữ khí của Ân Mặc là lạ.
Nhưng khi cô nhờ Văn Đình đích thân chạy một chuyến đến cao ốc Tư bản Thắng Cảnh, sau khi lấy được thỏa thuận ly hôn mà Ân Mặc đã ký, lại hoài nghi bản thân có phải là lòng dạ tiểu nhân hay không.
Văn Đình nhìn vào bản thỏa thuận ly hôn đã ký, như thể đang nhìn một con vịt nấu chín rồi lại bay đi mất.
Trọng điểm là con vịt này anh ấy thậm chí mùi vị đều chưa ngửi được!
Trơ mắt nhìn ngay dưới mắt mình bay! đi! mất!
Sau khi lấy được thỏa thuận ly hôn, Phó Ấu Sanh xác nhận không sai sót, cuối cùng có thể yên tam ghi hình chương trình.
Đối diện với cái nhìn chết chóc của Văn Đình, khóe môi Phó Ấu Sanh cong lên: "Yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói với Ân tổng, rằng anh nói anh ấy là vịt."
Văn Đình: "!!!: Mẹ kiếp, anh ấy nói Ân tổng là vịt lúc nào chứ!
Hài lòng khi thấy anh ấy rốt cuộc đã an tĩnh lại.
Cuối cùng không có người ồn ào ầm ĩ bên tai.
*
Hôm đó bắt đầu biểu diễn.
Phó Ấu Sanh không ngờ rằng khách mời mà tổ chương trình mời đến lại là Sở Vọng Thư.
Cô cùng Sở Vọng Thư kể từ sau khi đóng máy thì cũng không gặp lại.
Anh ấy hiếm khi xuất hiện trên show tạp kỹ, lần này lại có thể tham gia chương trình này với tư cách khách mời.
Sau đó lại nghĩ tới Sở Vọng Thư vùng đạo diễn là bạn bè, lại thản nhiên.
Tổ chương trình biết hai người họ vừa mới quay phim xong, sắp bước vào thời kỳ tuyên truyền, cho nên cố ý sắp xếp hai người ở cạnh nhau.
Ngẫu nhiên Sở Vọng Thư cùng Phó Ấu Sanh sẽ trò chuyện riêng.
Sau đó tổ chương trình rất cún, đem toàn bộ hình ảnh trò chuyện riêng của họ đều cắt ra hết, rồi làm thành một video ngắn đăng công khai lên Weibo.
Buổi tối, chương trình kết thúc ghi hình.
Tổ đạo diễn mời khách.
Phó Ấu Sanh ngồi trong phòng bao, xem bài đăng Weibo của tổ chương trình.
Cười như không cười liếc nhìn đạo diễn đang ngồi xuống kế bên.
"Đạo diễn, hiệu suất của ngài cao thật."
"Tiết mục này của anh Sở còn chưa quay xong, ngài đã tận dụng triệt để ly rượu này."
Đạo diễn: "Ôi chao, đừng khen tôi như thế, tôi sẽ thẹn thùng đấy."
"Làm sao người nào người nấy đều thích khen tôi thế chứ."
"Vừa rồi Vọng Thư cũng khen tôi như thế."
Sở Vọng Thư bất đắc dĩ: Da mặt càng ngày càng dày."
Trước đây khi quay phim tài liệu, đạo diễn vẫn được coi là người bình thường, từ khi chuyển sang làm chương trình tạp kỹ, da mặt vị bạn học cũ này càng ngày càng dày.
Nói xong, Sở Vọng Thư nhìn về phía Phó Ấu Sanh: "Hắn chính là như vậy, em bỏ quá cho."
Phó Ấu Sanh thực ra vẫn có thể chấp nhận loại tuyên truyền này.
Suy cho cùng, tổ đạo diễn mặc dù cún, nhưng vẫn không làm cho bầu không khí trở nên quá ái muội.
Có loại tổ chương trình tạp kỹ kia, ngay cả khi không có ái muội, hậu kỳ cũng có thể cắt nối biên tập thành ái muội.
Trong phòng bao toàn là người trẻ tuổi, mọi người chơi rất vui vẻ.
Ngay cả Phó Ấu Sanh cũng hùa theo đám đông uống hai ly rượu.
Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ánh sáng ẩm ướt.
Bởi vì vừa ghi hình xong liền đi liên hoan, cho nên trên người Phó Ấu Sanh vẫn mặc chiếc váy đính kim sa khi biểu diễn.
Chiếc váy hai dây màu bạc đính kim sa, làm nổi bật vóc dáng mảnh mai vừa đẹp lại vừa thanh khiết của cô, đường viền cổ áo xinh xắn, cổ thiên nga, chiếc váy như vậy mặc lên người có thể bày ra dáng người hoàn mỹ của cô một cách tốt nhất.
Bên ngoài quấn một chiếc khăn choàng tua rua màu trắng, lúc này do uống rượu, chiếc khăn choàng trượt xuống bả vai.
Sở Vọng Thư nhìn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, trầm mặc một giây.
Đưa tay kéo khăn choàng lên một chút cho cô.
Che đi làn da trắng nõn đó của cô.
Phó Ấu Sanh hướng về phía anh mỉm cười cảm kích.
Khi Ân Mặc bước vào, liền nhìn thấy một bức tranh như vậy.
Tiêu Trầm Nguyên đến cùng với anh cũng đi theo sau, vỗ vỗ bả vai Ân Mặc trấn an: "Bình tĩnh."
Ân Mặc đương nhiên rất bình tĩnh.
Anh đều đã đồng ý đưa giấy thỏa thuận ly hôn cho Phó Ấu Sanh rồi, có thể tưởng tượng anh có nhiều bình tĩnh cỡ nào.
Ngón tay thon dài uốn cong, tâm bình khí hòa gõ gõ cửa phòng bao.
Đạo diễn lập tức đứng lên: "Ân tổng đến rồi!"
"Ân tổng đến rồi, mau mời vào."
Nhóm cấp trên của tổ chương trình vừa nhìn thấy đám người Ân Mặc, lập tức đứng dậy nghênh đón.
"Tiêu tổng cũng đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh."
Tiêu Trầm Nguyên: "Khách sáo."
"Mọi người đang tán gẫu gì thế, cười vui vẻ như vậy?"
Khi Tiêu Trầm Nguyên nói chuyện, trực tiếp cùng Ân Mặc đi vào trong hướng đến sô pha chỗ mấy người Phó Ấu Sanh đang ngồi.
Không có trên bàn poker.
Phó Ấu Sanh vừa nhìn thấy Ân Mặc, còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác gì rồi.
Mãi sau mới nhớ ra, Ân Mặc là tổng đầu tư của chương trình này, là kim chủ ba ba lớn nhất, đạo diễn mới anh đến hình như cũng rất bình thường.
Dù sao đều ở Bắc Thành.
Ân Mặc ngồi cách Phó Ấu Sanh rất gần.
Gần đến nỗi Phó Ấu Sanh thậm chí có thể ngửi được mùi thuốc lá bạc bà thoang thoảng trên người anh.
Quan thuộc mà...... làm người ta trầm mê.
Phó Ấu Sanh xoa xoa thái dương căng tức, cảm thấy bản thân khẳng định là uống say rồi.
Ân Mặc như chốn không người, ân cần hỏi cô: "Đã uống bao nhiêu?"
Phó Ấu Sanh tuy hơi say, nhưng vẫn còn sót lại lý trí, lý trí mách bảo cô, bọn họ ly hôn rồi, phải tránh xa một chút.
Cho nên, Phó Ấu Sanh lặng lẽ nhích lại gần phía Sở Vọng Thư.
Cách xa Ân Mặc.
Trên chiếc sô pha dài, chỉ có ba người họ ngồi.
Sở Vọng Thư cảm thấy không khí kỳ lạ giữa hai người họ, rất ga lăng hỏi cô: "Muốn đổi chỗ với tôi không?"
"Được......" Phó Ấu Sanh vừa chuẩn bị gật đầu.
Thực sự là khí thế của Ân Mặc quá mạnh.
Chưa chờ Phó Ấu Sanh nói xong, Ân Mặc nhếch môi cười, cũng không hề tức giận: "Phó tiểu thư, có thể nói chuyện riêng không?"
"Về phần văn kiện mà người đại diện đã lấy từ chỗ tôi hôm nay."
Phó Ấu Sanh: "......"
Văn kiện?
Văn kiện gì?
Ngoài giấy thỏa thuận ly hôn còn có thể là văn kiện gì.
Ân Mặc không nhanh không chậm: "Có thể chứ?"
Vô cùng khiếm tốn và lịch sự.
Chính là loại quý ông lịch thiệp, nếu bạn không đồng ý vậy thì tôi cũng sẽ không ép bạn.
Sở Vọng Thư nghe xong, còn cho rằng là văn kiện về công việc.
Tuy rằng cảm thấy Phó Ấu Sanh có hơi là lạ khi tiếp xúc với Ân Mặc, nhưng một cô gái xinh đẹp ưu tú, được người đàn ông cũng ưu tú như vậy thích, cũng là điều rất bình thường.
Sở Vọng Thư nhìn theo bóng lưng Phó Ấu Sanh cùng Ân Mặc rời đi.
Tiêu Trầm Nguyên bưng một ly rượu đi tới: "Sở tiên sinh, gần đây trong tay tôi có một bộ phim, vô cùng phù hợp với anh."
"Muốn tán gẫu không?"
Bộ phim này là một đại IP về hình tượng người lính năng lượng tích cực do Ân Mặc đầu tư, nhận được sự chú ý không nhỏ từ phía trên, rất nhiều nam diễn viên tuyến đầu, thậm chí là siêu tuyến đầu, đều muốn diễn thử vai nam chính bộ phim này.
Ân Mặc không tiếc đem vai nam chính này đưa tới cho Sở Vọng Thư.
Chủ yếu là bởi vì......
Bộ phim này sẽ mất một năm để quay, hơn nữa khu vực cần đi tình huống vô cùng gian khổ, kể cả liên lạc với thế giới bên ngoài cũng rất khó.
Một người đàn ông ưu tú giống mình mơ ước bà xã nhà mình, hơn nữa còn được bà xã ưu á, đưa hắn ta đi xa xa, là cách giải quyết tốt nhất.
Ân Mặc dĩ nhiên không tiếc.
Hơn nữa anh đã tìm hiểu tất cả tư liệu của Sở Vọng Thư, anh ta là diễn viên thực sự đam mê biểu diễn, đang muốn chuyển đổi hình tượng.
Bộ phim này.
Đưa đến trước mặt anh ta, chỉ cần anh ta không phải não tàn, đều sẽ đồng ý.
Sở Vọng Thư trước nay đều biết, trên thế giới không có bữa cơm nào miễn phí, sau khi nghe Tiêu Trầm Nguyên nói xong về bộ phim này, anh khẽ cười: "Tiêu tổng vì sao lại lựa chọn tôi?"
Tiêu Trầm Nguyên mặt không đỏ tim không đập phun ra một loạt rắm cầu vồng(*): "Bởi vì kỹ thuật diễn của anh rất tốt, bản thân Tiêu mỗ đặc biệt thích phim điện ảnh anh đóng, bản thân anh cũng không có bất cứ scandal nào, làm người khiêm tốn, diễn xuất lại tốt. Vai nam chính mang năng lượng tích cực có ý nghĩa có giá trị như vậy, không ai khác chính là anh."
(*)彩虹屁 (rắm cầu vồng): Tâng bốc, nịnh bợ một cách khoa trương
Một loạt lời nói đến chân tình thật cảm.
Không đánh người chạy lại(*), Sở Vọng Thư không đồng ý, cũng không từ chối.
(*) Câu gốc là 伸手不打笑脸人, dịch ra là Duỗi tay không đánh người mặt cười. Nghĩa là sau khi đối phương nhận sai với mình rồi thì không nỡ lòng đánh người ta nữa. Nó gần ý nghĩa với câu "không đánh người chạy lại" nên mình để vậy cho thuận.
Chỉ là nói quay về sẽ thương lượng với người đại diện, xem xem lịch trình có xung đột hay không.
Tiêu Trầm Nguyên đặc biệt muốn nói, cho dù xung đột, bọn họ bên này cũng có thể vì hắn mà điều chỉnh.
Nhưng...... nhiệt tình quá cũng không đẹp, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy anh ta có mục đích khác.
Vì thế anh ta đã khắc chế.
Chỉ là hướng về phía Sở Vọng Thư nâng ly: "Vậy thì...... hy vọng có thể may mắn được hợp tác cùng Sở ảnh đế."
Sở Vọng Thư: "Cảm ơn anh."
*
Một phòng bao khác chỉ vẻn vẹn được ngăn cách bởi một vách tường.
Phòng bao không lớn, hai người Phó Ấu Sanh và Ân Mặc ngồi đối diện nhau, cũng không có vẻ trống trải.
Vẫn là thiết kế cổ điển, trong không khí tràn ngập mùi gỗ đàn hương tao nhã không tương thích với mùi thuốc lá và rượu ở cách vách.
Một bức tường ngăn cách, tựa như hai thế giới.
Phó Ấu Sanh lẳng lặng nhìn Ân Mặc.
Mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng tao nhã khiến cho cảm giác say của cô tiêu tan mấy phần.
Chỉ dư lại một chút màu hồng đào trên gò má trắng nõn, khó khăn lắm mới có thể nhìn ra được cô vừa uống rượu.
Thấy dáng người cao lớn rắn rỏi của Ân Mặc nghiêm trang ngồi trên ghế sô pha đơn, ngón tay thon dài cầm một ấm trà nhỏ xinh, thong thả ung dung pha trà.
Cử chỉ ung dung tao nhã, khiến người ta có cảm giác như đang xem một cuộn tranh được vẽ tỉ mỉ đang chuyển động.
Bộ âu phục đặt may được là ủi chỉnh tề, ngay cả chiếc cúc áo sơ mi trên cổ cũng được cài tỉ mỉ, nhất cử nhất động đều lộ ra khí khái trang nhã cấm dục.
Phó Ấu Sanh chống cằm thưởng thức trà nghệ(*) của anh.
(*)Trà nghệ: Là một khái niệm phụ trong khái niệm trà đạo, bao gồm tất cả các thao tác hoạt động lấy trà làm trung tâm. Hiểu đơn giản thì trà nghệ bao gồm nghệ thuật pha trà và thưởng trà
Đợi sau khi anh đẩy một tách trà đến trước mặt cô.
Phó Ấu Sanh mới chậm rãi nói:
"Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Giọng nói của Ân Mặc lộ ra ý cười dịu dàng, "Dù sao thì......anh đang theo đuổi em mà."
Phó Ấu Sanh vừa mới nâng tách trà lên, nhấp một ngụm trà.
Suýt chút nữa bị lời nói của anh làm cho sặc luôn.
Đùa kiểu gì thế?
Ai theo đuổi ai?
Phó Ấu Sanh nhướng mi, khiếp sợ nhìn người đàn ông tỏ vẻ ôn nhu vô hại ở đối diện.
"Uống từ từ thôi." Ân Mặc không nhanh không chậm thêm trà cho cô, "Em muốn uống bao nhiêu, anh đều rót cho em."
Phó Ấu Sanh: "......"
Ân Mặc giải thích: "Yên tâm, đã đồng ý yêu cầu ly hôn của em thì anh sẽ không nuốt lời."
"Có điều, Ấu Ấu, em có thể cho anh cơ hội theo đuổi em thêm lần nữa không, trong vòng ba tháng, nếu như em không hài lòng, vẫn không chấp nhận anh, anh sẽ...... cùng em giải quyết thủ tục ly hôn."
"Cho anh thời gian ba tháng."
"Anh sẽ học yêu em theo cách mà em thích."
"Được không em?"
Phó Ấu Sanh yên lặng nghe xong: "Vậy anh có yêu tôi không?"
Cách một cái bàn gỗ đàn hương, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Đôi môi mỏng của Ân Mặc hơi hé mở, giống như thở dài: "Ngoài em ra, trong lòng anh chưa từng có người khác, vì thế, em có thể dạy anh được không?"
"Để anh theo đuổi em, lần nữa học cách yêu em."
Giọng nói của người đàn ông từ tính lại dịu dàng, nhìn vào mắt cô, giống như nhìn người trong lòng duy nhất của anh.
Yêu sâu đậm đến nỗi dục hỏa trùng sinh(*).
(*)Dục hỏa trùng sinh 浴火重生 (trỗi dậy từ đống tro tàn): chỉ việc trải qua lửa thiêu đốt mà sống lại, xuất phát từ điển cố: Chim Phượng hoàng sau khi đã trải qua thập tử nhất sinh liền lao mình vào lửa thiêu thân, rồi được sống lại, lông cánh càng mượt mà, tiếng kêu càng thánh thót, tinh thần càng hăng say, trở thành con chim Phượng Hoàng Lửa mãi mãi tươi đẹp rạng rỡ