Phó Ấu Sanh nhắm mắt, để cho chuyên viên trang điểm trang điểm lại cho cô.
Làn da trắng mịn như sứ của cô không tỳ vết dưới ánh mặt trời, chuyên viên trang điểm cũng chỉ điểm tô thêm một chút cho cô mà thôi, dù sao ánh đèn chụp ảnh tạp chí rất sáng, trang điểm đậm một chút thì lên hình càng đẹp.
Không biết vì sao, Phó Ấu Sanh luôn cảm thấy sau lưng có người đang nhìn cô, theo bản năng quay đầu lại.
"Ơ kìa đừng nhúc nhích, suýt chút nữa chọc vào mắt cô rồi." Chuyên viên trang điểm cầm bút kẻ mắt.
Phó Ấu Sanh đành phải tiếp tục nhắm mắt lại.
Ở đây nhiều người như thế, có lẽ là nhân viên công tác thôi.
Ai ngờ, vừa trang điểm xong.
Đằng kia một người phụ nữ mặc sườn xám cùng màu với cô đột nhiên đi tới.
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh đã chuẩn bị sẵn sàng bắt đầu chụp ảnh, nhìn thấy người quen kia, ấn đường hơi nhíu lại.
"Ấu Ấu, đã lâu không gặp."
Giọng nói của đối phương mềm mại, như "ngô nông nhuyễn ngữ"(*), khi nói chuyện, nhất cử nhất động đều mang theo phong thái tao nhã của thế gia cổ xưa.
(*)Ngô nông nhuyễn ngữ - 吴侬软语 (tiếng nói mềm nhẹ của người Ngô): thường được dùng để tán dương tiếng Ngô ở vùng Tô Châu, Thượng Hải, là các nhánh tương đối mềm mỏng êm tai hơn so với tiếng Ngô ở các vùng khác.
Phó Ấu Sanh nhàn nhạt nói: "Đã lâu không gặp, Trình Thư Từ."
Có thể gọi cô bằng cái tên Ấu Ấu này, chỉ có người có quan hệ với gia đình cô.
Trình gia cùng Phó gia là thế giao(*), Trình gia là thế gia âm nhạc, sản sinh không ít nhạc sĩ, mà Trình Thư Từ coi là người cùng thế hệ với Phó Ấu Sanh, chính là học đàn tỳ bà.
(*) Thế giao: quan hệ nhiều đời, mấy đời thân nhau
Khi Phó Ấu Sanh đoạn tuyệt với người nhà, Trình Thư Từ đã xuất ngoại học nhạc, nhưng mà không ngờ, bây giờ lại gặp nhau ở đây.
Nhìn thấy Từ Thành Thiện, người đại diện nổi tiếng trong giới giải trí, đang đứng bên cạnh Trịnh Thư Từ, Phó Ấu Sanh đã hiểu.
Đây là cũng muốn vào giới giải trí.
Trịnh gia là thế gia âm nhạc, vốn dĩ đã có mối liên hệ với ngành giải trí, đối với việc Trình Thư Từ vào giới giải trí, Phó Ấu Sanh không cảm thấy bất ngờ.
"Ấu Ấu, sao cậu lại lạnh nhạt với tôi thế." Trịnh Thư Từ cười tiến lên, "Đợi lát nữa chúng ta còn phải chụp ảnh cùng nhau mà, không cần lạnh nhạt như thế."
Chụp ảnh cùng nhau?
Phó Ấu Sanh hơi hơi nhướng mày, cuối cùng từ trên ghế đứng lên.
Khuôn mặt vốn dĩ đã xinh đẹp, lúc này được trang điểm tinh xảo, dưới ánh đèn, làn da cô trắng như tuyết sáng lên lạnh lùng.
Cánh môi đỏ mọng hơi hé mở, nhìn về phía người phụ trách chụp hình bên cạnh: "Có ý gì?"
Người phụ trách giải thích: "Lần chụp ảnh này tạm thời quyết định Trình tiểu thư sẽ chụp chung với cô."
Phó Ấu Sanh không nhanh không chậm: "Các người đây là muốn vi phạm hợp đồng?"
Người phụ trách lúng túng cười: "Cũng không phải là vi phạm hợp đồng, lần chụp ảnh bìa này là hai người chụp."
"Cô và Trình tiểu thư cùng chụp."
"Nhưng mà..."
Người phụ trách nhìn khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ kia của Phó Ấu Sanh, thầm nghĩ cho dù đây là chủ biên Đào Yểu tự mình định ra cũng vô dụng thôi, hậu đài của Trình tiểu thư quá cứng, "Khi chụp hình, cô đứng phía sau Trình tiểu thư."
Vẻ mặt vốn lãnh đạm của Phó Ấu Sanh thoáng cái hiện lên ý cười.
Người quen thuộc đều biết.
Thông thường Phó Ấu Sanh cười như này, chính là có người sắp gặp phải xui xẻo.
Phó Ấu Sanh bình tĩnh: "Được, các người vi phạm hợp đồng trước, tôi không chụp nữa."
Cô ngược lại muốn xem xem, 《VL》sẽ kết thúc thế nào.
Nếu đã định chụp ảnh bìa cá nhân cô, lại thêm vào một Trình Thư Từ, rõ ràng là vừa muốn lợi dụng lưu lượng để kiếm tiền, vừa muốn cho Trình Thư Từ giẫm lên cô để ra mắt, hậu đài kia của Trình Thư Từ nghĩ hay thật.
Vừa muốn mở miệng.
Trình Thư Từ thì thầm bên tai Phó Ấu Sanh: "Ấu Ấu, cậu có biết là ai đã giúp tôi lấy được tài nguyên này không?"
Phó Ấu Sanh dừng lại một giây: "Ai quan tâm."
Trình Thư Từ cười dịu dàng ngọt ngào: "Là chú Phó nha, CEO của tạp chí "VL" là bạn học của chú Phó ở California đó."
"Tôi vừa nhắc một câu tôi thích tạp chí "VL", chú Phó liền mang tôi đi làm quen với ông ấy."
"Sanh Sanh, chúng ta đi, loại tạp chí rác rưởi này, chúng ta không hiếm lạ!"
"Vũ nhục ai đấy!"
Cướp đoạt cũng thôi đi, thế mà còn muốn giẫm lên bọn anh để thượng vị.
Triệu Thanh Âm, cái người lần trước muốn giẫm lên bọn anh, bây giờ đã nguội lạnh rồi!
Văn Đình cũng nhận được tin tức, vừa bước vào, liền trực tiếp nắm lấy cổ tay của Phó Ấu Sanh đi ra ngoài.
Cái quái gì vậy.
Bắt nạt Sanh Sanh nhà anh không có người?
Một đám người bao vây Sanh nhà anh, không biết còn tưởng rằng bọn họ muốn kéo bè kéo phái đánh nhau đấy.
Vốn dĩ Phó Ấu Sanh nhìn thấy Trình Thư Từ, là không có bất kỳ cảm xúc nào.
Dù sao từ nhỏ cũng chỉ là quan hệ bạn chơi bình thường mà thôi.
Phó Ấu Sanh sống trong một gia đình như vậy, dĩ nhiên từ nhỏ đã rất nhạy cảm, cô có thể cảm nhận được, tuy bình thường Trịnh Thư Từ nhìn thấy cô đều là bộ dạng bạn bè tốt, nhưng cô biết, sự đố kỵ trong ánh mắt Trịnh Thư Từ không phải giả.
Cũng phải ----
Phó Ấu Sanh nghĩ bản thân lớn lên xinh đẹp hơn cô ta, chỉ số IQ cũng cao hơn cô ta, ngay cả đàn tỳ bà mà Trình Thư Từ am hiểu nhất, bản thân học chơi chơi cũng giỏi hơn cô ta, cùng là thiên chi kiêu nữ như nhau, từ nhỏ đã bị cô áp chế khắp nơi, nội tâm không vặn vẹo mới là lạ.
Đoán chừng thời điểm cô vừa rời khỏi Phó gia, Trình Thư Từ muốn vui gần chết rồi đi.
Bây giờ lại muốn đến khiêu khích cô.
Là cảm thấy bản thân đã thắng rồi sao?
Phó Ấu Sanh cười khẩy.
Ngây thơ.
Điều duy nhất có thể làm tổn thương cô, chỉ có câu kia của cô ta, chú Phó.
Khi Phó Ấu Sanh bị Văn Đình lôi đi, đầu óc vẫn còn hơi trì độn.
Không có phản ứng lại.
Cha ruột ----- của cô.
Vì cô vào giới giải trí, mà cha ruột đã tự tay đuổi cô ra khỏi nhà họ Phó.
Giúp con gái của một thế giao đoạt tài nguyên của con gái ruột, để cô ta tới vũ nhục con gái ruột của mình.
Nơi Ân Mặc đậu xe cách chỗ này hơi xa.
Trong khoảng thời gian anh đến chỗ này, Phó Ấu Sanh đã nhanh chóng bị Văn Đình kéo đi từ một con đường khác.
Vừa lúc anh bỏ lỡ.
Ân Mặc không có đuổi theo.
Nghĩ tới ánh mắt ảm đạm thoáng qua kia của Phó Ấu Sanh khi rời khỏi, ấn đường của Ân Mặc nhíu lại thật sâu, đây là bị bắt nạt sao?
"VL" cũng có bút tích của Đầu tư Thắng Cảnh.
Vừa nhìn thấy Ân Mặc, người phụ trách lập tức đến nghênh đón.
Anh không cần cố ý hỏi thăm, cũng biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.
"Ân tiên sinh, tôi là Trình Thư Từ."
Trình Thư Từ mặc một chiếc sườn xám, mỉm cười ưu nhã rụt rè với Ân Mặc.
Ánh mắt Ân Mặc từ sườn xám chuyển qua gương mặt của cô ta.
Khi nhận thấy vẻ mặt xấu hổ của Trình Thư Từ, ngữ điệu Ân Mặc bình tĩnh: "Vị tiểu thư này, cô không hợp với bộ sườn xám này."
Sắc mặt Trinh Thư Từ trắng bệch.
Ân Mặc hoàn toàn không để ý, thẳng thừng bày tỏ ý kiến của mình: "Chống đỡ không nổi."
Trình Thư Từ: "......"
Những người khác: "......"
"
*
Sự xuất hiện của Trình Thư Từ, khiến Phó Ấu Sanh nhớ tới người nhà đã lâu chưa nghĩ đến.
Lòng đầy tâm sự, không chú ý đến Ân Mặc.
Trong xe bảo mẫu.
Bên tai là Văn Đình đang gọi điện thoại cho Đào Yểu.
Đào Yểu cũng là vừa mới biết được, Trình Thư Từ được sắp xếp chen vào.
Nhưng cô chính là một chủ biên, hoàn toàn không thể thuyết phục được ban quản lý.
Cuối cùng Đào Yểu áy náy nói, "Nếu không chuyển sang kỳ sau?"
Chị ấy dĩ nhiên cũng ngượng ngùng khi để Phó Ấu Sanh đi phối hợp với một người mới.
Mặc dù người mới này khá nổi tiếng trong làng âm nhạc ở nước ngoài, nhưng ở trong nước chưa có ai biết đến.
Nếu kỳ này cô muốn chụp cá nhân...
Sau khi Văn Đình cúp máy, cười khẩy: "Anh đang chờ kỳ này cô ta phá kỷ lục doanh số thấp nhất của "VL" "
"Chúng ta cứ như vậy mà nhẫn nhịn?"
Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng từ luồng suy nghĩ vừa rồi hồi phục lại tinh thần.
"Nhẫn nhịn?"
Hai chữ này không hề có trong từ điển của cô.
Cướp đoạt trắng trợn đồ của cô như vậy, Trình Thư Từ thực sự cho rằng cô là bùn nhão sao.
Phó Ấu Sanh cụp mi: "Anh không phải muốn để cho cô ta phá kỷ lục thấp nhất sao?"
Văn Đình: "Thế nào?"
"Đây không phải là rõ ràng sao?"
"Nếu như cô ta lại tìm một nữ minh tinh lưu lượng đến chụp ảnh bìa với cô ta thì sao?"
Không thể giẫm lên cô, còn không thể giẫm lên người khác sao?
Giới giải trí có nhiều nữ minh tinh như vậy, luôn có người nguyện ý.
Văn Đình bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Ý của cô là...... chúng ta làm cho những người khác không dám đồng ý chụp ảnh cùng cô ta?"
Văn Đình đối với việc khống chế dư luận, cũng coi như là sở trường.
Khóe môi lãnh diễm của Phó Ấu Sanh khẽ nhếch, gợi lên một độ cong nhẹ.
Cô ta không phải muốn nổi tiếng sao.
Vậy thì cô sẽ giúp cô ta.
Ở giới giải trí, bản thân nếu như không có năng lực tương xứng với tài nguyên, thì bản thân tài nguyên này đối với cô mà nói, chính là lưỡi dao sắc bén nhất.
Buổi tối cùng ngày.
Một mẩu tin tức giải trí chậm rì rì bò lên phần đuôi của hot search.
#Người mới nọ hậu đài cường đại, ra mắt trên tạp chí xuất bản tháng bạc(*)#
(*) Tháng bạc - 银十(Ngân thập): tạp chí số tháng 10
Account marketing chia sẻ, theo các nguồn tin đáng tin cậy, người mới này vì doanh số đẹp, đang khắp nơi tìm kiếm nữ minh tinh lưu lượng kết hợp với cô ta, không biết vị coi tiền như rác này sẽ rơi vào nhà nào?
Cư dân mạng vô cùng hứng thú với loại tin tức kèm theo chút drama này.
Hơn nữa có sự thúc đẩy của Văn Đình, về cơ bản tất cả đoàn đội trong giới giải trí đều biết đến Trình Thư Từ, người mới có hậu đài cường đại này.
Phàm là đoàn đội của nữ minh tinh có chút đầu óc, sau khi tin tức này được tuôn ra, liền sẽ không đồng ý kết hợp với cô ta.
Đến lúc đó, chẳng những hạ phẩm cách còn rước họa vào thân sao.
Không đáng giá.
Ân Mặc nhìn các hot search thình lình xuất hiện trên mạng, môi mỏng mỉm cười.
Thịnh Chiêm Liệt ném một quân bài, sau khi nhờ người thế chỗ, liền tới sô pha tìm Ân Mặc.
Nhìn đến màn hình di động của anh.
"Chậc, em gái nhỏ thế mà thực tàn nhẫn."
"Suýt chút nữa là ép chết người mới rồi."
Liếc mắt nhìn anh ta, Ân Mặc cầm chén rượu trắng lên nhấp một ngụm: "Cô ấy bắt nạt người khác, còn hơn là bị người khác bắt nạt."
"Chính là sợ cô ấy đá phải ván sát." Thịnh Chiêm Liệt thấy Ân Mặc có ý dung túng, kéo dài ngữ điệu. "Nhưng mà......"
"Nếu như anh không nói chia tay với cô ấy, ngược lại vẫn có thể bảo vệ."
"Bây giờ mà... không danh không phận, người khác cũng sẽ không nể mặt anh mà khoan hồng độ lượng (*) với cô ấy."
(*)Nguyên văn là 网开一面 (Võng khai nhất diện): Lưới mở một mặt. Ngày nay thành ngữ này được dùng để chỉ tấm lòng nhân hậu, khoan dung, độ lượng của một người, thông qua việc cho người có lỗi một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình.
Ân Mặc không đáp, dựa lưng vào ghế sô pha: "Trước đó là cậu phụ trách đầu tư cho "VL", đưa phương thức liên hệ của người tổng phụ trách của họ cho anh."
"Anh vẫn còn muốn giúp cô ấy?"
"Chậc, người ta đều không quen anh rồi, anh hà tất phải thế."
Thịnh Chiêm Liệt là tên chơi bời lêu lổng 100%, từ sau khi thành niên, bạn nữ liên tục bên người, sáng sớm mỗi ngày đều tỉnh dậy bên cạnh một người phụ nữ khác nhau, căn bản không thể hiểu được loại tình nhân dùng suốt mấy năm của Ân Mặc.
Hiện tại người ta đã chia tay với anh rồi, còn lén lén lút lút hỗ trợ.
"Kiểu đàn ông giống như anh, loại phụ nữ nào mà không có, cái người Phó Ấu Sanh kia cũng bất quá là lớn lên xinh đẹp chút mà thôi."
Nghĩ đến một tháng Phó Ấu Sanh nằm viện vì chân bị thương kia.
Ân Mặc đặt chén rượu rỗng xuống, bình tĩnh nói: "Có lẽ là, anh nợ cô ấy."
Đây là nợ bao nhiêu, mới cúi đầu khom lưng dỗ dành như thế.
Thịnh Chiêm Liệt không nhịn được lại chậc một tiếng, "Không nói nữa, tới chơi bài."
"Anh không ở đây, chơi với bọn họ nhàm chán." Luôn thắng.
Phó Ấu Sanh khôi phục việc đóng phim hằng ngày, vốn cho rằng sự việc "VL" đã kết thúc.
Ai ngờ, chưa qua mấy ngày, Văn Đình đột nhiên kéo cô đến phòng nghỉ: "Vừa rồi Đào Yểu gọi điện tới, nói cao tầng bọn họ đã thương lượng lại, vẫn là lựa chọn cô chụp ảnh bìa số tiếp theo của "VL"."
Tròng mắt Phó Ấu Sanh kinh ngạc: "Sao đột nhiên lại như vậy?"
Văn Đình: "Nghe ý tứ hình như là phía trên cảm thấy Trình Thư Từ không gánh nổi doanh số, cũng không phù hợp bằng cô."
Văn Đình không biết.
Nhưng mà Phó Ấu Sanh rất rõ ràng, tuyệt đối không phải là vì nguyên nhân này.
Bởi vì CEO của "VL" đã đưa cho Trình Thư Từ tài nguyên này, sao có thể nói đổi liền đổi.
Ngay khi đang cùng Văn Đình mắt to trừng mắt nhỏ.
Di động của Phó Ấu Sanh vang lên.
Nhìn thấy nhạc chuông cuộc gọi mấy năm chưa từng vang, lông mi Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng run rẩy.
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Văn Đình, đầu ngón tay Phó Ấu Sanh chậm rãi đặt trên nút trả lời, trong đôi mắt đen nhánh trong veo thoáng qua một tia ẩn ẩn chờ mong.
Nhưng mà -----
Giây tiếp theo.
Liền nghe thấy lời khiển trách cứng nhắc nghiêm khắc truyền tới: "Phó Ấu Sanh, con thực sự khiến ba quá thất vọng."
Môi đỏ của Phó Ấu Sanh hơi giương lên, nhưng từ "ba" kia vẫn không thể thốt ra được.
"Thư Từ muốn chụp ảnh chị em với con, con không đồng ý thì thôi đi, còn đoạt mất cơ hội của Thư Từ?"
Phó Ấu Sanh rũ mi, che giấu sự thấy vọng.
Nhẹ nhàng mở miệng: "Là cô ta trước..." đoạt của con.
Lời còn chưa dứt.
Phó Ân Thầm cau mày bất mãn với cô: "Chị ở giới giải trí mấy năm, thay đổi đến nỗi ba không còn nhận ra chị nữa rồi. Vì đoạt mất cơ hội của Trình Thư Từ, tranh thủ thượng vị, thế mà tự nguyện sa đọa đến mức "nương thân(*) cho người", ích kỷ lạnh nhạt lại thích khoe khoang, hoàn toàn không có thanh cốt ngạo cốt(**) của người nhà họ Phó chúng ta."
(*)Nương thân: thường chỉ trường hợp bất đắc dĩ phải nương nhờ người khác
Văn Đình nghe được cảm giác kỳ lạ: "Không muốn cười thì đừng cười."
"Bất cứ khi nào, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền lên tiếng."
Anh ấy có nghe nói về gia đình của Phó Ấu Sanh, chỉ biết cô là thư hương thế gia, người trong nhà không đồng ý cô đến giới giải trí, cho nên đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Nhưng mà anh ấy không ngờ, quan hệ kém đến mức độ này.
"Chỉ có đứng ở đỉnh cao, mới có vốn liếng để cô muốn làm gì thì làm, cự tuyệt bất cứ ai cô muốn cự tuyệt, không cần sợ bất kỳ ai."
Phó Ấu Sanh trở lại chung cư, ở trong nhà tắm tắm rửa gần hai tiếng đồng hồ.
Ba cô nói cô vì tranh thủ thượng vị, trao thân cho đàn ông.
Phó Ấu Sanh liền đoán được là ai đã giúp cô, khắp giới giải trí, ngoại trừ Ân Mặc, còn ai sẽ giúp cô, còn ai có được năng lực giúp cô kéo được cái ảnh bìa này.
Nghĩ tới việc bản thân đã xóa WeChat của Ân Mặc.
Phó Ấu Sanh nhập số điện thoại đã nhớ kỹ trong lòng kia vào màn hình.
Ân Mặc đang ngồi trong phòng ngủ ở biệt thự Lộc Hà Công Quán.
Hơi thở thuộc về Phó Ấu Sanh ở nơi này càng lúc càng nhạt.
Hiu quạnh đến nỗi đoạn thời gian cuối hè này, Ân Mặc thậm chí có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo đang xâm nhập.
Nhận được điện thoại, Ân Mặc khẽ thở dài: "Ấu Ấu."
Phó Ấu Sanh cụp mi: "Ân Mặc, là anh sao?"
"Phải......"
Ân Mặc hiểu rõ ý trong lời nói của cô, dừng lại một chút, "Quan hệ giữa em và ba em không tốt, cũng có trách nhiệm của anh, giúp em là việc nên làm."
"Không có cái gì là nên làm."
Cũng không có ai đối với ai là nên cả.
Phó Ấu Sanh nhắm mắt lại, "Ân Mặc, anh muốn gì? Tôi có thể cho anh."
Coi như trao đổi.
Bọn họ vẫn như cũ thanh toán xong.
Cô không muốn mất đi trang bìa tạp chí này, không phải vì "VL" là tạp chí hàng đầu, mà là vì...... đây là tài nguyên ba cô muốn đưa cho Trình Thư Từ.
Trong lòng Phó Ấu Sanh buồn bực một trận.
Gây rắc rối nhỏ thì cũng thôi đi, nhưng Trình Thư Từ tuyệt đối không nên chạm vào điều cấm kỵ của cô. Quan hệ với Phó gia, chính là điều cấm kỵ lớn nhất của cô.
Cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Trình Thư Từ.
Cho nên lần này cô tuyệt đối sẽ không cự tuyệt sự giúp đỡ của Ân Mặc.
Ân Mặc yên lặng hai giây, muốn nói mình cái gì cũng không muốn.
Nhưng......
Nghĩ đến tính cách mẫn cảm lập dị của Phó Ấu Sanh, Ân Mặc nói sự thật: "Ngoài em ra, cái gì anh cũng không muốn."
"Hai chúng ta làm......" lành đi.
Lời còn chưa dứt.
Giọng nói của Ấu Sanh nhẹ nhàng gần như có chút mờ ảo truyền đến: "Được, vậy anh đến chung cư Cảnh Viên đi."
Lộ trình 40 phút, Ân Mặc kiên quyết rút ngắn xuống còn 25 phút.
Khi đến chung cư Cảnh Viên, đã là 11 giờ đêm.
Ân Mặc vừa bấm chuông cửa.
Liền nhìn thấy một đôi tay trắng trẻo mảnh khảnh thò ra từ trong chung cư tối om, kéo anh vào qua cửa.
Ân Mặc đối với cô không có phòng bị.
Giây tiếp theo. Cổ liền bị đôi cánh tay mềm mại này ôm lấy, một hương thơm thoang thoảng ngọt ngào tỏa ra từ thân thể uyển chuyển quấn trên người anh.
Đôi chân thon dài tinh tế quấn chặt trên vòng eo thon chắc của anh.
Xúc tua là một mảnh vải voan mỏng tư tơ lụa, lòng bàn tay lập tức cảm nhận được làn da ấm áp.
"Ấu Ấu......"
Môi mỏng của Ân Mặc hơi hé mở, ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc chủ động đến, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Đôi mắt thích nghi với bóng tôi, Ân Mặc nhìn thấy sườn mặt trắng như tuyết của Phó Ấu Sanh, cùng với dây áo ngủ thắt nơ bướm trên vai cô.
"Suỵt, đừng nói chuyện."
Phó Ấu Sanh trước tiên đưa một ngón tay lên, áp vào cánh môi mềm mại của anh.
Sau khi thấy anh im lặng, mới chậm rãi nắm lấy tay anh, câu lấy anh tự vân vê mép váy của mình: "Đây không phải là điều anh muốn nhất sao?"
Trong không gian tối đen, Phó Ấu Sanh nhìn thấy đôi mắt như được nhuộm bởi ngọn lửa u ám của Ân Mặc, môi đỏ đột nhiên gợi lên một đường cong cực nhạt, không biết là đang cười, hay là trào phúng.
Rốt cuộc anh chỉ thích thân thể của cô, muốn cũng chỉ là muốn thân thể cô mà thôi.
Thỏa mãn anh, hai người thanh toán xong.
Vốn không muốn cùng Ân Mặc phát sinh quan hệ, nhưng mà......
Đem anh trở thành một "con vịt"(*) cao cấp mà chơi, hoặc là một cây... gậy mát xa, nói như thế, có vẻ như cũng không khó để chấp nhận.
(*) Vịt: từ lóng ám chỉ trai bao, tương tự như "gà" dùng để chỉ gái làng chơi.
Mà vị bạn học tuyệt vời này, còn có thể không thầy tự học chủ động phụ vụ cô.
Trong bóng tối.
Phó Ấu Sanh luồn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của mình vào mái tóc ngắn của người đàn ông, đôi mắt ngập nước tràn ngập sắc xuân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT