Lão Cao đã ngà ngà say, kéo con gái ra trước mặt ba Hàn, ngó xung quanh tìm hắn.
Không thấy người ông ta tươi cười nhìn gia chủ Quân gia, cố tình thân mật vỗ vai ba Hàn: " Đứa trẻ nhà anh đâu rồi, đừng nói xấu hổ nên trốn đâu rồi đấy nhé? "
Mọi người xung quanh bắt đầu hứng thú sát lại, tâm điểm cho ngày hôm nay đây rồi.
Quân Thiên Bách nhìn ông ta, lịch sự hất cánh tay kia xuống: " Ngài Cao đây là ý gì? Con trai tôi đây trước giờ chưa từng có khái niệm trốn tránh trước mặt ai cả.
"
Cô con gái nhận ra hàm ý trong lời nói này, kéo tay lão Cao lắc đầu.
Quân Thiên Hàn chắc chắn không một chút để ý nào cô cả, còn cố chấp làm gì.
Nhưng lão thì khác, còn tưởng con gái mình ngượng ngùng, cầm micro lớn tiếng nâng cao ly rượu: " Thiếu gia Quân gia còn tránh mặt làm gì, con rể tương lai mà không ra chúc rượu bố vợ sao? "
Con gái hãi hùng kéo mạnh áo lão, đã tửu lượng kém còn nốc bao nhiêu là rượu vào người.
Mẹ Hàn tiến lên giật mic từ tay lão ném xuống: " Mời Quân gia tới để diễn trò sao? Từ khi nào ý kiến của tôi đã có người nói thay vậy rồi? "
Đám con ông cháu cha xung quanh lập tức xanh mặt, khó hiểu thắc mắc: " Gì vậy? Thế là trực tiếp phủ nhận luôn? "
" Đúng vậy còn gì, cứ đến là có ý kết thông gia chắc.
Mấy người bổ não cho lắm vào.
"
Rượu trong người cũng bốc hơi đi không ít, lão ấp úng nhìn chằm chằm mẹ Hàn, mãi chẳng nói được lời nào.
Buổi tiệc tưởng chừng như một bước lên mây lại trở thành trò cười cho thiên hạ, rước về kết thúc nhanh như chó chạy ngoài đồng.
Quân Thiên Hàn ngăn chặn ánh mắt tò mò của em, tập trung lau miệng nhỏ cho Phong Miên: " Về thôi, bé cưng no rồi phải không? "
" Dạ! Căng bụng luôn rồi ạ! " Em giơ tay vỗ vỗ cái bụng bự tròn vo, bị hắn ngăn lại, còn nhéo má em mấy cái.
" Đừng, bụng nhỏ của anh, không đánh nó.
" Kiểu gì về cũng đau, chẳng chịu nghe lời hắn gì hết.
" Vừa ăn no xong, làm thế là hư nhé.
"
Phong Miên hít mũi, rõ ràng là bụng xinh của em mà.
Nhưng cũng là của Hàn Hàn nữa, phải ngoan ngoãn nghe anh thôi.
Đưa em ra xe, hắn nào ngờ âm hồn bất chợt tìm đến.
Lãnh Ý Nam chạy lại tính ôm hắn, Quân Thiên Hàn thẳng tay để vệ sĩ giữ chặt ả.
Cô ta lập tức tròn mắt kinh ngạc, không cam tâm giãy dụa hướng hắn lên giọng: " Thiên Hàn à, nhìn em một cái đi! Em đã phải tốn rất nhiều công sức mới gặp được anh! "
Lãnh Ý Nam sau lần gây chuyện tại nhà chính của Gia Gia hắn đã bị ba mẹ nuôi quản chặt hơn cả, cô ta phải giao dịch ngầm với đám bạn ăn chơi của mình, tìm mọi cách để qua nơi mà Quân Thiên Hàn sống, tốn khoảng thời gian quá lâu.
Vì hắn Lãnh Ý Nam mất mấy năm liền mới hoàn thành khóa học tiếng Việt của mình, thứ ngôn ngữ khiến cô ta đau cả đầu.
Nhan sắc cũng ngày càng thăng hạng, ăn diện cùng mỹ phẩm tốn kém hơn trước nhiều.
Dùng biết bao nhiêu chi phí tiết kiệm mới vào chung trường với hắn, vậy mà cả ngày hôm qua đều không gặp được.
Hỏi ra mới biết Quân Thiên Hàn đi làm nghiên cứu theo đoàn, nay lại tốn thêm một khoản đắt đỏ nữa để đến bữa tiệc này gặp hắn.
Người này không thể làm ngơ cô ta mà bỏ đi như vậy được!
" Anh nghe em nói, chỉ là gặp anh nói chuyện riêng một chút thôi! "
" Đó là việc của cô.
" Quân Thiên Hàn che chở bé con bên cạnh, ôm siết em bước vào bên trong xe, chẳng chút để tâm đóng cửa xe lại.
Lãnh Ý Nam sững sờ trước sự vô tình của hắn, vệ sĩ buông ra cô ta vẫn chôn chân tại chỗ, cúi đầu không nói gì.
Không có bất cứ ai để ý đến, ba mẹ hắn thì khỏi phải bàn, lướt qua ả như người dưng.
Lãnh Ý Nam bừng tỉnh cố chạy theo chiếc xe đang lăn bánh: " Dì, cháu muốn nói chuyện với anh ấy mà! Sao dì không để ý cháu chứ! "
Ba Hàn biết tâm trạng vợ mình đang xuống dốc mất phanh luôn rồi, e dè sát lại gần thủ thỉ: " Nè vợ, con bé kia tính thế nào? "
Mẹ Hàn trút giận cấu mạnh tay chồng, mặc cho người nào đó đau đến hít khí: " Kệ đi, từ giờ em còn nghe thấy cô ta gọi lung tung liền tát một cái cho hả giận.
"
...
Phong Miên khá mệt, có lẽ là ăn no nữa nên vừa lên xe đã ngủ luôn rồi.
Hắn để em nằm xuống đùi mình, bàn tay to lớn lưu luyến xoa mái tóc đen mềm mại, xúc cảm quả thật rất tốt.
Đầu óc thanh tỉnh khiến Quân Thiên Hàn tập trung suy nghĩ, đời trước cũng đúng thời gian này Lãnh Ý Nam đến tìm hắn.
Chả biết có ăn bùa mê thuốc lú gì không mà hắn lại bị lời nói của ả cảm động, rồi cả đêm đó trằn trọc suy nghĩ về cô ta.
Quân Thiên Hàn nghĩ đến đây liền như chạm mạch tát mình một cái, dùng gần như toàn lực.
Vệ sĩ phía trước nghe tiếng vang bỗng giật nảy mình, tấm ngăn cách giữa ghế lái và đằng sau cũng không cản nổi, anh ta đổ mồ hôi tập trung lái xe, tránh bản thân suy nghĩ bậy bạ.
Chắc không phải Quân thiếu đánh yêu tiểu thiếu gia đâu nhỉ?
Làm sao được chứ, tình thú quá rồi đó, dẹp đi!
Quân Thiên Hàn nhẹ nhàng đặt người lên giường, quần áo cũng đã thay cho em hết rồi.
Hắn nằm lên ôm gọn bé cưng vào lòng thì tiếng gõ cửa vang lên.
Hai người đàn ông " trưởng thành " mắt đối mắt, sự tĩnh lặng xâm chiếm khoảng không.
Quân Thiên Hàn mở bài nở nụ cười lấy lòng: " Anh tìm em có việc gì? "
Phong Chấn Kiệt khẽ di động ánh mắt xung quanh căn phòng, em trai bé bỏng đang an tĩnh nằm trên giường...
Năm phút sau, cả hai ngồi đối diện nhau trong thư phòng.
Không trà không bánh, đơn giản là nói chuyện bình thường thôi nhỉ, Quân Thiên Hàn chỉ có thể nghĩ như vậy.
Sau quãng thời gian căng đứt dây đàn, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh; rốt cuộc Phong Chấn Kiệt vào thẳng vấn đề: " Quân thiếu, cậu có ý gì với thằng bé? ".