Lời vừa thốt ra, Trương Trung biết bản thân lỡ lời trước Trương Ngọc. Bất giác lạnh cả tóc gáy. Lời nói như nước một khi đã phát ra không dễ gì mà thu lại được. Trong lúc nóng giận hắn đã không kiềm lòng được mà hơi to tiếng. Khóe miệng đột nhiên hơi run, nhưng vẫn cố nói tiếp nhưng đã điều chỉnh ngữ khí và hạ giọng xuống ngay.
“Trương Ngọc ngươi hãy lui về khán đài đi. Trương gia ta sẽ có một câu trả lời thỏa đáng cho Trương Vệ.”
Cuộc đối đáp này cũng khiến những người khác vô tình thót tim. Phía sau lưng của mỹ nhân xinh đẹp là một thế lực đáng sợ đến mức nào. Thật không dễ mà biết nếu không do các trưởng bối nói ra thì chẳng ai hay biết.
Trương Ngọc can dự vô tình đẩy các trưởng lão vào tình hình khó khăn. Họ mặc dù sợ Trương Ngọc thật nhưng để mà nói thay đổi luật lệ là thứ gì đó với tầm của họ.
Trương Ngọc cũng là người hiểu chuyện. Nàng vì Trương Vệ bị chèn ép mới bực bội lên giọng như thế, nhưng nay đã bình tĩnh hơn một chút liền dùng thái độ hòa nhã mà đáp lời:
” Tiểu nữ có vài phần nóng vội, mong các trưỡng lão cùng bảo chủ du di. Mong mọi người hãy xử lý thật thỏa đáng.” Nàng vẫn không quên để lại một câu. “Nếu như có bất kỳ sự bất công nào thì tiểu nữ không chắc bản thân sẽ làm gì tiếp theo.”
Nói đoạn nàng buông tay Trương Vệ ra, nhún người một cách nữ tính để chào các vị Trưởng bối. Rồi nhanh chóng rời khỏi sân.
Trương Vệ lần đầu thấy biểu muội quyết liệt bảo vệ mình như vậy thì trong lòng cũng không ngờ tới. Cái nắm tay ấy, từng nhịp trên mạch tay mềm mại của nàng khiến Trương Vệ cảm thấy ấm áp.
Cái loại cảm giác ấy đã từ rất lâu rồi đó chàng chưa từng được trãi qua. Nó khiến chàng nhất thời rung động. Trái tim của thiếu niên ấy đã bị đánh bại rồi chăng.
Khi nàng rời đi. Trương Vệ lúc này đối diện với 8 vị trưởng bối chờ đợi xem tư cách của chàng còn được lưu lại không.
Quả là một ngày ngập tràn những điều thú vị, khiến những tộc nhân phải đi từ bất ngờ đến bất ngờ khác, như chong chóng xoay vòng bọn họ còn không biết nên theo ai mới đúng.
Về phần Trương Triết Hạn, hắn nhìn thấy nữ nhân mà hắn luôn mong nhớ, đứng ra bảo vệ cho đối thủ của hắn thì không sau vừa mắt được. Bàn tay vô thức bạo phát ra chân khí rất nhanh hắn liền giấu nó vào trong ống tay áo. Nhằm để tránh những ánh mắt dò xét.
Trên Linh Cốt Đài.
Các trưởng lão liền tổ chức một cuộc thảo luận nhanh.
Cứ tưởng Trương Trung sẽ một mực giữ vững quan điểm, nhưng sau tình cảnh lúc nãy hắn đã phần nào sợ hãi. Hắn đang lo lắng cho sự an toàn của bản thân nên có phần nhún nhường:
“Bảo chủ, người hãy đưa ra quyết định của người. Người là bảo chủ lời nói có sức nặng ngàn cân.”
Nhưng đó là đối với lão thôi các Trưởng lão khác chưa chắc đã nghĩ vậy. Đặc biệt là Trương Thừa Hức ông liền lên tiếng:
“Dù Trương Ngọc có nơi để chống lưng. Nhưng chẳng lẽ luật lệ của Trương gia lại phải chịu thua một con tiểu nha đầu hay sao.” Nói đoạn ông liền bóp nát ly trà màu xanh trên bàn biến nó thành bột màu xanh nhạt.” Điều này thà chết ta cũng không tuân.”
Trong tất cả Trưởng lão chỉ có Trương Trung là đương đứng lão cứ bồn chồn không yên. Nếu lẽ thường lão sẽ nhất nhất giành lấy cho con trai lão nhưng giờ Trương Ngọc đã thị uy. Khiến lão giờ đã không như trước nói gì thì nói mạng vẫn là quan trọng hơn.
Chán nãn ngồi xuống ghế mặc cho mọi người đang bàn chuyện đại sự.
Tứ Trưỡng Lão sau một hồi suy xét liền nói:
“Chúng ta sống từng này tuổi, tất cả đều tuân theo môn quy mà hành xử. Nếu như trong vòng 5 ngày tới Trương Vệ có thể phát ra Xích Hỏa Công ở tầng 30 trở lên thì ta tuyệt đối không có ý kiến gì.”
Các trưởng lão khác mỗi người thêm vào một câu, nhưng mấu chốt là họ vẫn đang ngại khi đối diện với Trương Ngọc. Khiến một người xưa nay chính trực như Trương Thừa Hức không thể nào nhịn được. Ông liền nói thẳng ra suy nghĩ của mình:
“Chúng ta là một gia tộc có tiếng ở đại thế giới, há lại bị kẻ khác đè đâu cưỡi cổ. Muốn chúng ta thay đổi luật lệ là thay đổi luật lệ hay sao.”
Trong nhóm 8 trưởng lão chỉ có ba người là kiên định không chấp nhận nhượng bộ đó là Trương Thừa Hức, Trương Liệt và Lục Trưởng Lão “Trương Hoàng”. Trương Hoàng với bộ râu trắng dài cùng một cái mũ to tướng. Ông cũng là người có thâm niên phục vụ cho Trương Gia Bảo lâu nhất. Ông đã luống tuổi rồi nên lời nói của ông rất có sức nặng.
Mặc khác ông cũng là sư phụ của Trương Bảo dạy dỗ ông nên người. Ông thấy Trương Bảo mãi vẫn chưa đưa ra quyết định thi dùng giọng già cỗi mà nhắc nhở:
“Đã là Bảo chủ thì phải đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu. Mặc cho người ta có nói gì đi nữa cũng không thể đổi thay được.” Ông ho khan một cái rồi nói tiếp theo góc nhìn của bản thân.
“Dù cho Trương Ngọc muốn làm điều gì đó thì đây cũng là Đế Đô. Nơi của tiên giới, vuốt mặt cũng phải để mũi. Ta tin Trương Ngọc sẽ suy xét thật kỹ. Còn ai sợ bản thân mình liên lụy, sợ chết thì kẻ đó không xứng đáng mang lên người bộ đồ trắng hực lửa của Trương Gia Bảo.”
Được sự nhắc nhở của Trương Hoàng, Trương Bảo như được chỉ đường. Không phải là ông không có chính kiến, nhưng thật sự rất khó đưa ra quyết định.
Sự việc này ảnh hưởng đến lời hứa của ông với đứa con duy nhất của mình. Ông đã từng hứa rằng ngày mà Trương Vệ chính thức ngồi vào vị trí thay thế ông trong tương lai. Đó cũng sẽ là ngày mà mẹ của chàng sẽ cùng chàng sum vầy. Gia đình đoàn tụ.
Tất cả đều có nguyên do của nó mới dẫn đến ngày hôm nay.
Ông đâu phải sắt đá. Nhìn thấy Trương Vệ bị xỉ nhục bì chèn ép đáng lý ông phải đứng ra bảo vệ. Làm tròn nghĩa vụ của một người cha một người chồng. Nhưng vì lời hứa và cũng là vì trách nhiệm đàng mang trên đôi vai ấy.
Mà ông không thể tiến lại gần đỡ chàng dậy khi chàng ngã, ôm lấy chàng khi chàng cô đơn. Vỗ về an ủi chàng khi chàng tủi thân bị bắt nạt.
Ông muốn Trương Vệ trưởng thành mạnh mẽ.
Những ngày Trương Vệ bôn ba bên ngoài tu luyện. Ông lặng lẽ mỗi đêm đứng trước phòng chàng chờ đợi rất lâu. Chờ một ánh đèn le lói xuất hiện báo tin là con vẫn bình an.
Chỉ cần như thế thôi đối với ông đã là đủ.
Nhưng dù mưa dù nắng chàng vẫn chưa về. Nhiều lúc ông muốn đích thân đi tìm chàng về nhưng một lần nữa cái danh phận này như một cây cân vô hình ghì nặng đôi chân ông.
Khi mọi người thi nhau tạo áp lực, ánh mắt ông nhìn Trương Vệ như thể muốn nói với chàng rằng:
” Con ơi. Ta phải làm sao cho con đây.”
Những lời đó không thể nào thốt ra được. Bởi lẽ nó không dành riêng cho ông. Mãi đến khí Trương Ngọc can dự, lòng ông thầm nghĩ, nàng sẽ giúp ông phần nào gỡ đi nút thắc, nhưng lần nữa lại không. Chỉ có mình ông mới có thể tự đưa ra quyết định mà thôi.
Một lần nữa ông sẽ lại phải nhẫn tâm tước đi niềm hy vọng hạnh phúc từ Trương Vệ. Và cũng lại một lần nữa ông lại không làm tròn nghĩa vụ làm cha, làm một người giữ chữ tín.
Hít vào một hơi thật sâu. Đè nén nước mắt sâu trong lòng. Ông dùng ánh mắt nhìn Trương Vệ một cái rồi nhanh chóng đứng lên.