Trương Thừa Hức đã nhắc đến điều mà mọi người không để ý đến. Nên ngay lập tức đã tạo ra một trận bão dư luận lớn.
Trương gia bảo chỉ có hai loại công pháp Xích Hỏa Công dành cho nam, và Minh Ngọc Công dành cho nữ. Hay nói một cách khác Trương Vệ đang học công pháp ngoại lai. Điều đó không có cấm kỵ trong gia tộc, nhưng nó có ảnh hưởng đến việc kế thừa chiếc ghế thiếu chủ kia.
Trương Trung lúc nãy còn bàng hoàng vì với khả năng hiện giờ của Trương Triết Hạn thì đừng nói là so bì với Trương Vệ. Xách dép còn không thể nữa là đằng khác.
Nhưng giờ đây hắn như tìm thấy ánh sáng hy vọng. Liền nở một nụ cười nham hiểm nhanh chóng chen vào góp thêm chút gió cho cơn bảo này.
“Trương Vệ, hãy nói đi ai đã dạy cho ngươi loại công pháp này.”
Trương Vệ đã có tiên liệu từ trước nên vẫn tràn đầy tự tin không có gì phải lo lắng. Ngang nhiên dõng dạc đối đáp:
” Thưa các vị trưởng lão… Thưa bảo chủ… Trương Vệ con có cơ may gặp được cao nhân. Vinh dự được người ấy truyền thụ công pháp này. Một lác nữa đây người ấy sẽ đến ra mắt tộc ta.”
“Cao nhân.”
Trong lòng mọi người đều bắt đầu đặt câu hỏi vị cao nhân đó là ai. Lời bàn luận bắt đầu leo thang mỗi lúc một cao hứng hơn.
Trương Ngọc cũng không ngoài việc đó. Khi nàng chứng kiến thực lực công pháp của Trương Vệ thì cũng đầy hoài nghi. Theo những gì nàng được biết công pháp này dường như rất ít người tu luyện, thậm chí tệ hơn là không một ai. Kẻ truyền thụ cho Trương Vệ chắc hẳn không phải là một người tầm thường, có thể là một cao nhân ẩn danh.
Nhưng vấn đề khác lại nằm ở chỗ khả năng tu luyện của Trương Vệ, dù cho có là thiên tài ngàn năm có một đi chăng nữa thì trong vòng hai năm thăng tận 30 40 bậc là một điều phi lý. Chỉ có một khả năng là chàng đã nhận truyền thừa từ một cao thủ với tuvi triệu năm hoặc đã nuốt một số lượng lớn đan dược bậc cao.
Trương Vệ đương nhiên sẽ không thể là người chế ra được loại đan dược đó. Vậy thì chỉ có thể là cao nhân mà chàng đã nói đến. Và kẻ đó phải là một Dược sư phẩm chất cực cao trên đại lục này.
Dù cho có là cường giả truyền thừa hay dược sư phẩm cao thì lý nào lại đến một nơi như Đế Đô đặng thu nhận Trương Vệ làm đồ đệ. Chắc hắn kẻ đó ít nhiều có mưu tính riêng. Chỉ nghĩ đến đó thôi nàng đã không nhịn được mà xiết chặc bàn tay đang để trên thành lan can gỗ.
Trong lòng nói nhỏ:
” Ta không cần biết ngươi muốn gì ở Trương Vệ ca ca. Nếu như ngươi muốn hại đến người thì đừng trách Trương Ngọc ta vô tình.”
Đồng một lẽ đó, Trương Bảo cũng có những suy nghĩ tương tự. Nhưng ông có vẻ cũng không vội vàng hấp tấp như những kẻ đang mù quáng với chiếc ghế Trương gia bảo chủ.
“Thời gian của bọn ta cũng có hạn, nên việc này phải giải quyết thật nhanh.”Trương Trung liền đứng lên khỏi ghế, hướng ánh nhìn về Trương Bảo cố tình dùng giọng lớn để toàn bộ những tộc nhân lớn nhỏ đều có thể nghe thấy.
“Theo quy định từ xưa đến nay, chiếc ghế tộc trưởng phải là những người đã luyện nội công tâm pháp của gia tộc đến mức thấp nhất là Chấn. Hoặc chỉ ít là gần đạt được mức độ đó. Nhưng nay Trương Vệ bỏ đi công pháp của gia tộc mà luyện công pháp ngoại lai. Thì cho dù hắn có thứ hạng cao trong đại lễ sắp tới thì sao có thể xứng đáng mà ngồi vào vị trí đó . LÀM SAU CÓ THỂ PHỤC CHÚNG.” Câu cuối hắn hô thật to, hai cánh tay cũng vung lên trời thật mạnh, như thế áp đảo. Cũng là để nhấn mạnh cho Trương Bảo, đặt ông vào tình cảnh không có đường xoay chuyển.
Sở dĩ lão tự tin thốt ra những lời đó. Vì có hai khả năng.
Đầu tiên Trương Vệ căn cốt còn kém không thể luyện đồng thời hai loại công pháp cùng một lúc. Nếu mạo hiểm thì chỉ hại bất cập lợi. Cho dù cao nhân đứng sau lưng chàng có là ai đi nữa cũng không thể can thiệp vào vấn đề đó được.
Thứ hai theo quy định của Trương gia bao năm nay đều như vậy. Trương Bảo không thể nào phá luật được. Điều đó là hiển nhiên chỉ cần các tộc nhân đều đứng về phía lão thì Trương Vệ sẽ không thể nào ngồi vào vị trí cao nhất ở Trương gia này được.
Các tộc nhân bên dưới nhìn nhau mà bàn luận. Bọn họ đương nhiên cũng có thành kiến với Trương Vệ.
Lúc trước họ cười nhạo chàng, giờ mà xoay sang ủng hộ chàng thì thật là mất mặt. Ngỡ đâu Trương Vệ là người hẹp hòi, sau khi chàng đặt mông ngồi vào chiếc ghế Bảo Chủ thì chẳng phải những kẻ trước kia đối xử với chàng tệ bạc chẳng phải là lãnh đủ hay sao.
Nên sau khi cân nhắc thiệt hơn. Cả Thí Luyện Trường đồng thanh hô lớn.
“Trương Triết Hạn… Trương Triết Hạn.”
Như thể phản đối việc Trương Vệ đảm đương chức vụ cao quý.
Những âm thanh to lớn làm đương sự mà họ nhắc đến liền rạo rực hết cả lên. Mỉm cười tự đắc. Hắn xem như chưa đánh mà đã thắng mất rồi, không vui làm sao được.
Lúc nãy hắn còn ngỡ ngàng ôm một bụng tức khi chứng kiến công pháp của Trương Vệ. Nhưng giờ hắn cũng như cha của mình thôi vô cùng vui sướng.
Trên Linh Cốt Đài sau lời nói của Nhị Trưởng Lão thì những trưởng lão khác đều ngầm đồng ý và thừa nhận Trương Triết Hạn sẽ ngồi vào chiếc ghế thiếu chủ. Mặc cho sự kiện kia có kết quả như thế nào.
Riêng Trương Bảo thì vẫn trầm tư. Ông vẫn giữ thái độ một mực lặng im khiến những người khác cũng rất nóng lòng và bực bội. Lẽ đương nhiên sẽ có ai đó đứng lên mà mở lời.
Trương Thừa Hức người khai màn cho mọi chuyện liền nói:
“Xin Bảo Chủ lấy lại tư cách của Trương Vệ cho công bằng.”
Các trưởng lão khác cũng đồng loạt nói lại câu đó cho đến các tộc nhân bên dưới cũng như vậy.
Tình hình lúc này phải nói là ép Trương Vệ đến đường cùng chàng không giỏi trong việc ăn noi. Nên Trương Ngọc sao có thể nhịn được, khi nàng thấy Trương Bảo vẫn chưa quyết thì nàng đã nhất định đứng lên.
Từ bên phải Thí Luyện Trường nàng ngay lập tức xuất hiện bên trong võ đài. Với vẻ mặt vô cùng tức giận, cùng tâm trạng khó chịu nói:
“Trương Vệ ca ca rõ ràng là một kỳ tài xuất chúng xưa nay chưa từng có của Trương gia. Nay vì chút lợi lộc, và một chút hư danh. Mà các người không thừa nhận huynh ấy. Chỉ muốn đưa cái tên bẩn thiểu cặn bã kia lên, há chẳng phải là đang bôi tro tréc trấu lên mặt mình hay sao.”
“Trương Ngọc, ngươi không có quyền gì để can thiệp vào nội bộ của Trương gia ta. Bọn ta nào phải không thừa nhận hắn, hắn vẫn có thể đảm đương chức vụ khác trong tộc mà.”
Trương Trung đang gây sức ép lên Trương Bảo nhưng thấy Trương Ngọc ra mặt thì đã có phần e dè. Nhưng hắn vẫn dùng những lời lẽ đanh thép buộc nàng thoái lui.
“Đương nhiên tiểu nữ không có quyền được can thiệp. Nhưng luật hay không đều do con người lập ra. Có tình có lý mới là luật pháp.” Sau đó nàng trực tiếp nắm lấy tay của Trương Vệ, khiến chàng cũng phải bất ngờ. Rồi nàng nói tiếp:
“Các người ở đây không ít thì nhiều đều đã bắt nạt chèn ép Trương Vệ ca ca. Nếu chàng ấy làm chức vụ khác chắc gì đã có thể yên thân với các người. ”
“Hỗn xượt. Trương Ngọc mặt dù ngươi có là ai cũng đừng hòng bêu xấu Trương gia bọn ta. Dù gì Trương gia cũng là danh môn chánh phái há lại đi chèn ép người của mình.”