Nói đến chuyện 'gặp gia trưởng', trên mặt Lam Thanh Hàn các nàng đều đỏ mặt không đồng đều. Đối với các nàng mà nói, Lăng Giản là người trọng yếu nhất trong cuộc đời các nàng, mà mẫu thân của người trọng yếu nhất này, tự nhiên cũng tôn quý tương đương. Từ xưa, nữ tử sau khi lập gia đình đều phải dâng trà cho trường thân* nhà chồng, tuy rằng Lăng Giản là nữ nhân, nhưng nàng vẫn là lão công của các nàng, cho nên khi nghe thấy Lăng Giản nói chuẩn bị dẫn các nàng về gặp gia trưởng, trong lòng các nàng đều tràn đầy ngọt ngào, cũng tràn đầy chờ mong.

*[bậc cha chú; bà con hàng cha chú (trong dòng họ)]

   ''Ngốc tử, nếu các tỷ tỷ nói tất cả nghe theo sắp xếp của ngươi, vậy ngươi quyết định là tốt rồi, chúng ta không phản đối.'' Lam Nhược Y xem như phát ngôn viên tạm thời được các nàng mặc định, nàng cười khẽ, vuốt gò má Lăng Giản, dư quang thỉnh thoảng đảo qua Thiện Tuyết Nhu đang đứng ở một bên. Không hề bất ngờ khi đọc ra một chút thất lạc, ước ao cùng với ngượng ngùng đầy phức tạp trên gương mặt nàng.

   Khanh khách, xem ra ngốc tử của nàng đã xảy ra gì đó với cô gái này rồi! Lam Nhược Y không chút biến sắc hướng Ôn Nhứ Yên các nàng liếc mắt ra hiệu, ra hiệu các nàng chú ý Lăng Giản cùng Thiện Tuyết Nhu một chút. Mặc dù nàng đối với Thiện Tuyết Nhu có một chút hảo cảm như vậy, nhưng điều này tuyệt đối không có nghĩa nàng lại cho phép Lăng Giản có thêm một nữ nhân nữa. Có điều, không chừng cũng là ảo giác của chính nàng a. Nữ nhân a, đều ở thời điểm bên cạnh người yêu có thêm nữ nhân khác mà sản sinh ảo giác không nên có đây!

   ''Cái kia, các ngươi đã nghe theo ta, vậy thì chúng ta cùng về thành B đi!' có lẽ bởi vì đã lâu không trở về quê hương của mình, hoặc cũng có lẽ bởi vì rốt cục có thể nhìn thấy mẹ mình, mà giờ khắc này Lăng Giản hưng phấn dị thường. Nàng cười toe toét nhìn Lam Thanh Hàn các nàng thật lâu, cuối cùng phát hiện mấy vấn đề thật đáng buồn.

   Thứ nhất, quần áo các nàng đang mặc là quần áo của hoàng tộc Lam Hướng (tức là cổ trang), cứ như vậy đi ra ngoài sẽ bị người khác xem là hầu nhi mà vây quanh trêu chọc, hoặc là bị coi như nữ sinh đang chơi trò COSPLAY. Nhưng bất kể là loại nào, lấy dung mạo của các nàng, bị vây quanh thì nhất định không thể thiếu được.

   Thứ hai, nàng hiện tại trong túi chỉ có 180 đồng, hơn nữa còn thiếu Thiện Tuyết Nhu 250 đồng. Chỉ có một chút tiền như thế, nàng làm sao đi mua vé xe cho năm người đây? Nếu như đem ngọc trâm, trâm vàng của Thanh Hàn các nàng đi đổi lấy tiền, thì thực sự không đáng. Nàng không am hiểu về đồ cổ, căn bản không đánh giá được giá trị của đồ cổ, mạo muội đi thì cũng chỉ tiện nghi cho những tên thương gia gian trá kia thôi.

    Thứ ba, đồ lót nàng mang theo, không đủ cho bốn người Hứa Linh Nhược các nàng mặc.

   Bởi vì những vấn đề bình thường và không bình thường kia, nụ cười Lăng Giản vung lên từ từ hạ xuống. Suy nghĩ chốc lát, nàng đột nhiên nhảy tới trước mặt lão giả đang cách mình nửa mét: ''Đạo trưởng! Ngươi xác định là trong khoảng thời gian ngắn thì cửu tinh liên châu sẽ không xuất hiện sao? Ngươi xác định sao? Thật sự xác định sao?''

   Bị Lăng Giản hỏi đột ngột như vậy, lão giả ngây người tựa như bị điểm huyệt. Một lát sau, lão giả thông minh liền minh bạch được dụng ý khi Lăng Giản hỏi đến vấn đề ngu ngốc này: ''Ta xác định đồng thời khẳng định, còn có, ngươi không cần phải nghĩ đến cách phá vỡ chủ ý của lão đạo nữa. Ta nói rồi, chỉ cần có tin tức của cửu tinh liên châu, ta liền gọi điện thoại thông báo cho ngươi. Trước tiên, ngươi vẫn là nhanh chóng mang mấy vị. . . . phu nhân hay là lão bà hay là bằng hữu hay là đối tượng hay là bạn gái, mau mau về thành B của ngươi đi.'' Ở chỗ này thêm mấy ngày, đạo sĩ của Thượng Thanh đạo quan ta đây sợ là lưu luyến hồng trần, không thành tâm học đạo.

    "Nhưng mà đạo trưởng, trong tay ta hiện giờ chỉ có 180 đồng, không thể nào mua vé xe lửa cho năm người? Hơn nữa, ngươi nhìn quần áo của chúng ta đi, ta có thể thay quần áo cho mình. Nhưng còn các nàng? Chỗ quần áo này của ta cũng không đủ cho các nàng mặc. Đạo trưởng, không thì ngươi châm chế cho chúng ta, để chúng ta ở đây thêm mấy ngày nữa, chờ khi ta lấy tiền được rồi, chúng ta lập tức đi ngay.'' Lăng Giản cười hì hì thỉnh cầu. Hết cách rồi, ai bảo nàng chỉ đem vài món quần áo theo thôi, hơn nữa ngoại trừ buộc ngực thì cũng là áo sơ-mi bó sát người. Ngực của các nàng, tuy không thuộc dạng ba lan tráng khoát*, nhưng mà cũng phi thường no đủ, làm sao mà mặc vừa y phục của nàng.

*[rộng lớn mạnh mẽ; ầm ầm sóng dậy; rầm rầm rộ rộ; triều dâng sóng dậy; ào ạt; như sóng tràn bờ]

    "Ai, không phải lão đạo không để cho các ngươi ở chỗ này. Lăng Giản a, thời điểm khi đó ngươi đến không phải là đặt trước phòng đó sao? Mặc dù đạo quan này, có thể cho nhiều người ở, nhưng không đặt trước thì căn bản là không còn phòng. Thời gian các ngươi xuyên không lại đúng thời điểm, vừa vặn phòng mấy ngày nay đều đã đủ hết rồi, ngay cả kho chứa củi cũng thu dọn để cho thuê rồi.'' lão đạo sờ sờ cái cằm trống trơn, phút cuối cùng cũng không quên khen đạo quan của bọn hắn: ''Hết cách rồi, thật sự là bởi vì Thượng Thanh đạo quan của ta quá mức có tiếng!''

   ''Cái kia. . . . Thật là làm sao bây giờ. . . .'' Lăng Giản bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nghĩ đến chuyện nàng cho tới bây giờ cũng chưa gặp phải vấn đề khó và quẫn bách như vậy, bây giờ chân chính gặp rồi, thật không biết nên làm thế nào mới tốt.

    Có điều, có người. . . . vĩnh viễn sẽ không ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà chờ lâu, đề sẽ có quý nhân giúp đỡ. Mà Lăng Giản, chính là người như vậy. Vì lẽ đó, khi trên mặt nàng lộ vẻ bất đắc dĩ, Thiện Tuyết Nhu nhẹ nhàng kéo ống tay áo của nàng, nhưng vẫn là một bộ dáng dấp ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng: ''Lăng Giản, các ngươi. . . . Các ngươi phải về thành B thật sao? Ta , ta nghĩ có thể là chúng ta về cùng một nơi. Ta, ta thuê một chiếc xe, đưa các ngươi về thẳng đến cửa, ngươi xem. . . . Ngươi xem như vậy có được không?''

    Rõ ràng là Thiện Tuyết nhu giữ quyền chủ động giúp hay không giúp, nhưng khi đối mặt với Lăng Giản, nàng cũng chỉ có thể dùng phương thức hỏi dò mà cầu mong Lăng Giản tiếp nhận giúp đỡ của nàng. Ngữ khí tự hạ thấp thân phận như vậy, lão giả không thể nói gì, không khỏi lắc đầu. Hắn không hiểu, này hảo hảo một cô nương, thời điểm đến đây dịu dàng lễ phép nhưng không mất đi khí tràng. Bây giờ mới cùng Lăng Giản ở cùng không bao lâu, lễ phép vẫn còn, nhưng khí tràng triệt triệt để để biến mất không còn tăm tích.

   ''Nhà ngươi ở thành B?'' Lăng Giản hơi nhíu mày, nàng thực sự cảm thấy Thiện Tuyết Nhu rất kỳ quái, coi như là có lòng tốt cũng không cần phải tốt như vậy chứ?! Nhưng mà, Lăng Giản ở trong lòng ước lượng một phen, có người hỗ trợ dù sao cũng tốt hơn không ai hỗ trợ. Chỉ cần có thể trở về thành B, trở về cái tổ nhỏ bé của nàng, hết thảy đều có biện pháp giải quyết. Hơn nữa, nếu như nàng lo lắng không thể trả lại tiền cho Thiện Tuyết Nhu, như vậy thì đợi về đến thành B, thì nàng có thể đến ngân hàng mà trả tiền xe và thuê phòng cho nàng. Như vậy, các nàng coi như không ai thiệt thòi, ai về nhà nấy, sau đó tìm mẹ của mình là được rồi.

    ''Ân.'' Thiện Tuyết Nhu gật đầu, dựa vào thái độ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn* tiếp tục cúi đầu nói: ''Ta, ta ở cùng với người nhà, mẹ ta là giáo sư, ba ba ta là lão bản của tiệm đồ cổ, ca ca ta đã đi làm, còn có tỷ tỷ ta. . . .''

*[ không biết thì sẽ không nói, nếu biết sẽ nói hết toàn bộ.]

    ''Dừng lại! Nói ta nơi ở được rồi!!!'' Thiện Tuyết Nhu còn chưa giới thiệu xong tình hình căn bản của nhà nàng, Lăng Giản đã không thể chờ được nữa mà ra dấu cho nàng đình chỉ. Nàng dùng một cái bạch nhãn* nhưng rất giống mị nhãn mà nhìn Thiện Tuyết Nhu, thời điểm thấy gò má Thiện Tuyết Nhu đã hồng thấu thì bất đắc dĩ muốn quỳ xuống đất: ''Ngươi bây giờ là ra mắt sao? Làm sao mà cái gì cũng nói ra vậy? Không phải, ta nói, cô nương, ngươi. . . . Ngươi đang yên đang lành tại sao lại đỏ mặt vậy?!'', cô nương này không chỉ tinh thần không được bình thường, hơn nữa còn là loại người không có tâm nhãn!

*[khinh người; khinh khỉnh; kiêu ngạo; khinh bỉ; bằng nửa con mắt (trái ngược với mắt xanh青眼, tỏ ý kính trọng)]

   ''Ta, ta không có. Lăng Giản, nếu như các ngươi quyết định trở về thành B. Vậy ta, vậy ta. . . . Các ngươi chờ ta một chút, ta, ta hiện tại liền trở về phòng thu dọn đồ đạc.'' nói, Thiện Tuyết Nhu nắm chặt lấy di động Lăng Giản đã dùng qua đi ra ngoài, mấy giây sau lại trở về, nói bổ sung: ''Ta, ta rất nhanh. . . Các ngươi chờ, chờ ta một chút.''

   ''Ngươi phải thu dọn đồ đạc, ta cũng phải thay quần áo a!'' Lăng Giản hướng Thiện Tuyết Nhu khoát tay áo một cái, ra hiệu cho nàng yên tâm về thu thập đi. Trong lòng không ngừng oán thầm: Này là người nào a! Như vậy giống như là ta sẽ bỏ rơi nàng, rõ ràng là ta phải cầu cạnh nàng, mà lại giống như nàng cầu ta vậy.

   ''Cái kia, vậy ngươi chờ ta.'' nghe Lăng Giản nói như vậy, Thiện Tuyết Nhu liền yên tâm chạy ra ngoài. Chờ nàng đi ra ngoài, Lăng Giản lại tiếp tục mặt dày đối với lão giả thỉnh cầu: ''Đạo trưởng, ngài xem chúng ta hiện giờ đây, liền phiền ngài đi ra ngoài được không? Ta muốn mượn phòng của ngài để thay quần áo một chút. Hắc hắc, không dễ dàng gì mà trở về hiện đại, ta rất nhớ những y phục này của ta.''

   ''Được được, lão đạo nghe theo!'' Lão giả đóng sách cổ lại, phóng tới đầu giường, đi tới cửa lại quay đầu về nhắc nhở Lăng Giản: ''Đừng quên đem số điện thoại di động của ngươi viết cho ta, miễn cho chuyện khi cửu tinh liên châu xuất hiện ta không có cách nào báo cho ngươi.''

   ''Biết rồi biết rồi, đạo trưởng ngài yên tâm, ta nhất định sẽ nhớ đem số điện thoại đưa cho ngài.'' Lăng Giản cười hì hì đem lão đạo đẩy ra ngoài, sau khi thấy hắn đã đi khỏi hành lang mới đem cửa khóa lại. ''Thanh Hàn, Linh Nhược. Chỗ này của ta có ba bộ quần áo, các ngươi có muốn mặc thử từng bộ không?' Lăng Giản đem bộ đồ thể thao màu trắng đưa cho Lam Thanh Hàn, rồi đem một cái áo sơ-mi kẻ và một cái quần bó sát người đưa cho Hứa Linh Nhược . Còn Lam Nhược Y cùng Ôn Nhứ Yên, Lăng Giản một bên gỡ bạch ngọc vấn tóc của nàng xuống, một bên 'rất săn sóc' đối với các nàng nói: 'Ngực các ngươi quá lớn, khẳng định các ngươi không mặc vừa y phục của ta, tạm thời mặc cung bào đi, chờ khi về thành B, ta sẽ lên Internet mua y phục thích hợp cho các ngươi.''

   Vừa dứt lời, bốn nàng liền liên tiếp quay về phía Lăng Giản mà "thiết" một tiếng. Hứa Linh Nhược cũng còn tốt, bản thân nàng cũng rụt rè giống như Ôn Nhứ Yên, ngoại trừ mặt đỏ lên cũng không biểu hiện ra bất kỳ bất mãn gì. Mà là Lam Thanh Hàn, trực tiếp tiến lên cầm lấy tai Lăng Giản, mặc kệ nàng có đau hay không, nhếch miệng nói: ''Ngốc tử, ý của ngươi. . . . là ghét bỏ ta cùng tỷ tỷ ngực nhỏ, không đủ thỏa mãn ngươi? Không trách ngươi như vậy mà nhớ nhung Ngưng Sương cùng Nguyễn Hân muội muội, nơi đó của hai người bọn họ, so với tay cùng tỷ tỷ còn lớn hơn đây!''

  Chua, giấm chua này so với giấm chua của Sơn Tây Lão Trần còn chưa hơn, có thể đem toàn bộ người trong phòng ngâm thành dưa chua.

   Phải nói băng sơn nữ vương của chúng ta rất ít khi nổi máu ghen với người yêu của nàng, nhưng chỉ cần nàng ghen lên là như dòng nước siết phun trào, nếu dỗ dành không đúng chỗ, vậy thì chờ ngỏm củ tỏi đi!

   ''Ai ai ai, Thanh Hàn, ta sai rồi, ta sai rồi! Ta không nói ngực của ngươi bé, nhưng mà ngực của Nhược Y xác thực là lớn hơn ngươi.'' Lăng Giản bị nhéo đến độ lỗ tai đỏ lên, nàng nỗ lực dùng ánh mắt cầu cứu Lam Nhược Y cùng Ôn Nhứ Yên các nàng, hy vọng các nàng có thể nói tốt cho nàng, kết quả nhân gia không nhìn vào ánh mắt của nàng, quay đầu tay cầm tay tán gẫu.

   ''Hừ!'' Lam Thanh Hàn tiếp tục nhéo lỗ tai nàng, không có thời gian để ý đến ý định xin tha của nàng.

   Được rồi, nếu mềm dẻo không được, vậy ta cũng chỉ có thể dùng sức mạnh!!! Lăng Giản chịu đựng lỗ tai bị nhéo đến rên hừ hừ, cười bỉ ổi và tiếng, dùng tốc độ cực nhanh nhảy lên phía trước một bước, đưa tay nắm lấy sau gáy Lam Thanh Hàn, xuất bất kỳ ý* mà hôn lên đôi môi no đủ mà trơn mịn của nàng. Mãi đến khi Lam Thanh Hàn từ từ buông lỏng tay đang tóm chặt lỗ tai Lăng Giản ra, thì liền vòng lấy eo nàng.

*[đánh bất ngờ; hành động khi người ta không đề phòng]

   Hắc hắc, ta biết chiêu này luôn dùng được! Hôn như vậy, làm cho Lăng Giản ở trong lòng cười trộm không ngớt. Nàng làm sao biết, Lam Thanh Hàn đã sớm biết Lăng Giản sẽ dùng chiêu thức quen thuộc này. Bằng không, dựa vào võ công của Lam Thanh Hàn, như thế nào sẽ nhìn không thấu động tác của Lăng Giản đây? Vì lẽ đó mà không chút biến sắc, bất quá là rất hưởng thụ Lăng Giản chủ động, ngang ngược cường hôn như vậy. Tính ra, không phải là Lăng Giản chiếm tiện nghi, cho nên các nàng, là Doanh gia* hoàn toàn xứng đáng.

*[bên thắng]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play