Mạc Cảnh Tuyên nhìn cửa phòng đã bị khóa trái nghĩ thầm, còn may ban công của mỗi gian phòng ở lầu trên lầu dưới cách nhau không xa, từ đây nhảy xuống từng ban công hoàn toàn không thành vấn đề, bằng không nếu là từ lầu sáu liền tính là cột khăn trải giường cũng không có đủ chiều dài để đi xuống.

Đứng dậy đi đến ban công, Mạc Cảnh Tuyên cẩn thận quan sát địa hình xung quanh, ở lúc đang tính toán làm sao để đi xuống an toàn nhất, cùng với thời điểm trở về nên từ nơi nào đi lên phương tiện nhất, nhìn một hồi Mạc Cảnh Tuyên lại cảm thán, cũng may quản lý của trường học này khá nghiêm khắc, những người học trong này cũng đều là chút thiếu gia tiểu thư thuộc dạng sinh ra đã ngậm muỗng vàng, bằng không với địa hình như thế này, ban công sớm đã bị mấy người có lòng mang ý xấu dẫm sụp, bất quá vừa lúc cũng phương tiện cho cậu.

Nghĩ như vậy, Mạc Cảnh Tuyên tính toán thực nghiệm một chút, chân mới vừa đặt lên ban công, liền nghe thấy cốc cốc cốc! Tiếng đập cửa, thực nhẹ, thực quy luật, cũng không có vẻ vội vàng, Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày, yên lặng thu chân về, tưởng nhân viên quản lý của trường học bởi vì Tiêu Ảnh dẫn theo người lạ vào phòng cho nên mới tìm tới cửa, vì thế không có ra tiếng cũng không để ý tới, thản nhiên trở về phòng khách, dựa vào trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

“Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng đập cửa vẫn không nhanh không chậm vang lên, người ở bên ngoài cũng rất có kiên nhẫn cùng lễ phép, “Tiêu học trưởng có ở trong đó không ạ? Cốc cốc cốc!”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc ở ngoài cửa phòng, Mạc Cảnh Tuyên liền mở to mắt, một khắc trước đầy mặt vẫn còn giữ vẻ thản nhiên như thường, nháy mắt lại trở nên âm hàn vô cùng, không chút do dự đứng dậy, đi tới cửa phòng, nào biết tay mới vừa chạm đến chốt cửa, cửa phòng liền bị người ở bên ngoài mở ra.

Không để ý đến người ở ngoài cửa bởi vì thấy cậu mà trở nên cứng đờ tại chỗ, Mạc Cảnh Tuyên mặt vô biểu tình nhìn chiếc chìa khóa mà hắn đang nắm ở trong tay, nhớ tới việc người này ở kiếp trước đã yêu thầm Tiêu Ảnh, nhớ tới chuyện hắn đã giết chính mình như thế nào, cũng đã gián tiếp dẫn đến cái chết của Tiêu Ảnh…… Nỗi căm hận xưa nay chưa từng có nhanh chóng thay thế đi lý trí, không đợi người nọ phản ứng lại đây, Mạc Cảnh Tuyên đã bóp chặt cổ hắn, ném thật mạnh vào trong phòng.

“Phanh! A --” Mạc Hằng kêu lên một tiếng mới chợt hoàn hồn, nhìn người đang xông tới lại muốn công kích mình thêm lần nữa, không kịp nghĩ nhiều nhanh chóng đứng dậy hô to: “Anh à! Em là Mạc Hằng!” Ai biết vừa kêu xong, lại kích thích đến người nọ khiến tốc độ công kích của cậu càng mau càng mãnh.

Mạc Cảnh Tuyên giơ tay lại dùng một quyền thật mạnh đánh ra, Mạc Hằng thấy cậu không hề có ý muốn ngừng lại, ánh mắt lạnh lãnh, trên tay phát lực, không chút nào yếu thế đánh vào nắm tay của Mạc Cảnh Tuyên “Phanh!” Nắm tay đối thượng nắm tay, phát ra tiếng xương cốt cùng xương cốt va chạm.

“Anh, dừng tay đi, nếu không em sẽ không khách khí nữa đâu!” Giờ phút này Mạc Hằng đã không còn giữ nét ôn tồn lễ độ như dĩ vãng, thay thế chính là vẻ hung ác cùng tàn nhẫn.

Cũng không vô nghĩa, Mạc Cảnh Tuyên nhấc chân liền hướng về phía đầu gối của hắn quét tới, Mạc Hằng lạnh mặt lui về phía sau một bước, cũng triển khai tư thế công kích, Mạc Cảnh Tuyên không đợi hắn có động tác, liền đã nhấc chân đá qua đi, Mạc Hằng trốn không kịp, bị một chân của Mạc Cảnh Tuyên trực tiếp đá đến cằm, cả người cũng đã ngã ngửa về phía sau “Phanh!” Mạc Hằng thẳng tắp ngã trên mặt đất, cái gáy chấm đất, đau đến nỗi phải cuộn tròn chính mình lại thành một đoàn.

Cũng mặc kệ Mạc Hằng có khó chịu hay không, cũng không nghĩ chờ hắn bò dậy rồi mới tiếp tục, Mạc Cảnh Tuyên trực tiếp tiến tới, một chân đem người đá đến sô pha, mãn nhãn hàn ý từ trên cao nhìn xuống nói: “Đừng mơ ước người mà mày không nên mơ ước.”

Lau đi vết máu nơi khóe miệng, cười nhạo một tiếng, Mạc Hằng chậm rãi bò dậy, dựa lưng vào sô pha ngồi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn thanh niên làm hắn cảm thấy vô cùng xa lạ kia, cười nói: “Em không nên mơ ước cái gì? Vậy anh nên sao? Anh là cái thá gì? Trộm lẻn vào trong phòng của anh Tiêu Ảnh là muốn làm gì? Anh biến mất lâu như vậy là để làm mấy chuyện xấu hổ này sao? Còn có, anh bất quá chỉ là đứa con đã bị ba vứt bỏ mà thôi, anh mới là người không có tư cách mơ ước Tiêu ca, anh không có tư cách đứng ở bên cạnh anh ấy.”

Không đợi Mạc Cảnh Tuyên nói thêm cái gì khác, Mạc Hằng tiếp tục nói: “Em không biết anh đã nhận thức Tiêu ca như thế nào, cũng không muốn biết, em chỉ biết tại thời điểm mà anh ngủ say em liền đã nhận thức người kia.” Nói xong lại phảng phất như lâm vào hồi ức, biểu tình trên mặt của Mạc Hằng cũng trở nên nhu hòa lên: “Khi đó em vẫn còn nhỏ, anh ấy là nhân vật phong vân trong trường học, là bạch mã vương tử trong lòng mấy bạn nữ, là lãnh tụ trong lòng đám học sinh nam, khắp trường học đều luôn truyền sự tích của anh ấy, cơ hồ không có người không quen biết anh ấy, anh ấy là tấm gương của nhiều người, anh ấy luôn là loá mắt như vậy, dần dà mưa dầm thấm đất, anh ấy liền đã trở thành mục tiêu truy đuổi của em, tuy không được gặp mặt anh ấy, nhưng em vẫn có thể thông qua một số cách khác để thu thập lấy ảnh chụp của anh ấy, hỏi thăm những người xung quanh mình về sự tình liên quan đến anh ấy, thậm chí bao gồm việc hằng ngày anh ấy đã ăn cái gì!”

Nói tới đây, Mạc Hằng thấp thấp nở nụ cười: “Bất tri bất giác em liền rơi vào bể tình, em bắt đầu khát vọng, khát vọng có thể thời thời khắc khắc được nhìn thấy anh ấy, khát vọng đụng chạm anh ấy, khát vọng đem người nọ ủng tiến vào trong lòng ngực mình! Rốt cuộc, em cũng đã tiến vào được khu đại học này, em cách anh ấy càng ngày càng gần, làm em càng thêm khát vọng ------”

“Chát!!!” Mạc Cảnh Tuyên trực tiếp cho Mạc Hằng một cái tát, thành công ngăn lại lời tự thuật của Mạc Hằng, cậu không thể chịu đựng được việc trong lời nói của người này đối Tiêu Ảnh có một chút xâm phạm nào cả, “Bất quá chỉ là vọng tưởng mà thôi.”

Mạc Hằng lạnh lùng nhìn Mạc Cảnh Tuyên, đứng dậy cùng hắn mặt đối mặt: “Anh không có tư cách phủ nhận em.” Nói xong liền hướng Mạc Cảnh Tuyên nhào tới, hung hăng đem người đẩy ngã xuống đất, nhanh chóng khóa ngồi trên bụng Mạc Cảnh Tuyên không cho cậu có cơ hội xoay người, đôi tay tùy ý đấm đánh, một quyền một quyền, dùng hết toàn lực hướng tới gương mặt còn so với hắn đẹp hơn gấp bội kia đấm qua đi.

Mạc Cảnh Tuyên chịu đựng những cú đấm đánh liên tục như mưa đang dừng trên mặt mình, ra sức nâng hai chân lên, xoắn lấy cổ của Mạc Hằng, hung hăng quăng đi ra ngoài, người cũng thuận thế nhào qua đi.

Mạc Hằng đang định đứng dậy phản kích, chợt nghe một trận tiếng bước chân dồn dập, ánh mắt hơi lóe, Mạc Hằng giãy giụa một lát liền ngã xuống đất giả bộ dậy không nổi, để mặc nắm tay của Mạc Cảnh Tuyên đang liên tục đánh vào người hắn.

Tiêu Ảnh tới gần, khi thấy cửa phòng đã bị mình khoá lại nhưng giờ phút này lại bị mở toang ra, trong nháy mắt nhịp tim của hắn liền trở nên dồn dập lên, có chút mất đi lý trí rống to tên của người nọ: “Tuyên -- Tuyên!!” Đôi tay run đến nỗi đã giữ không nổi đồ vật trong tay mình, mặc cho bình nước rơi trên mặt đất, Tiêu Ảnh nhanh chóng chạy về phía phòng ngủ.

Nghe thấy Tiêu Ảnh kêu tên của chính mình, Mạc Cảnh Tuyên nhanh chóng quay đầu lại, còn không có tới kịp từ trên người Mạc Hằng đứng dậy, liền bị gắt gao ôm chặt, lực độ lớn đến nỗi làm hô hấp của Mạc Cảnh Tuyên có chút khó khăn, điều chỉnh lại hô hấp, Mạc Cảnh Tuyên vội ôm lấy nam nhân đang không ngừng run rẩy, đau lòng nhẹ vỗ về lưng của hắn.

Bị Mạc Cảnh Tuyên đè ở dưới thân, hai bàn tay của Mạc Hằng khẽ nắm chặt lại, nhìn hai người trước mắt mình đang gắt gao ôm lấy nhau, phẫn nộ tột đỉnh nhưng cũng dần dần bình ổn trở lại, đối Mạc Cảnh Tuyên đã là hận đến khắc cốt ghi tâm.

Tao đã yên lặng truy đuổi anh ấy lâu như vậy, mày dựa vào cái gì…… Dựa vào cái gì liền chiếm lấy sự ôm ấp của anh ấy dễ như trở bàn tay như vậy được.

Em đã yên lặng truy đuổi anh lâu như vậy, vì sao…… vì sao anh lại có thể ôm ấp người khác như vậy được.

Chờ hô hấp của Tiêu Ảnh ổn định trở lại, Mạc Cảnh Tuyên vỗ vỗ lưng hắn nói: “Bảo bảo à, em ở chỗ này, em không rời đi, anh buông em ra chút đã!” cứ xoắn người lại để ôm nhau như vậy thật sự rất khó chịu, huống hồ còn ngồi trên người của một người khác.

Chôn mặt vào cổ của người đang ở trong lòng ngực mình, hít sâu mùi hương trên cơ thể cậu vài lần, Tiêu Ảnh mới chịu buông cậu ra, thấy khóe miệng của cậu có vết máu cùng gương mặt có chút sưng lên, giận tím mặt quát: “Sao lại thành ra như vậy?!! Sao em dám để chính mình bị thương như vậy!!”

Mạc Cảnh Tuyên hôn vài cái lên má của người đang nổi trận lôi đình kia, xoa đi vết máu đã có chút khô khốc nơi khóe miệng, kéo hắn đứng dậy, mũi chân đá đá Mạc Hằng vẫn còn đang nằm trên mặt đất không nói một lời, khẽ nói: “Đánh một trận với hắn, hắn bị thương còn nặng hơn em.”

“Tiêu ca……” Mạc Hằng đầy mặt bầm tím, khóe miệng cùng cái mũi còn có máu chảy ra, khẽ kêu tên của Tiêu Ảnh, hắn nhíu nhíu mày quật cường cố chống thân mình muốn bò dậy, ngay sau đó lại thoát lực, ngã thật mạnh xuống mặt đất, phảng phất từ bỏ giãy giụa, Mạc Hằng thở hổn hển nằm trên mặt đất, nhưng khi nhìn thấy nam nhân mãn nhãn băng hàn, dùng ánh mắt như đang xem người chết nhìn chằm chằm vào chính mình, quật cường nơi đáy mắt dần bị sự bi thương chiếm cứ...: “Tiêu ca, anh ấy là anh trai của em……”

Mạc Cảnh Tuyên cười nhạo một tiếng: “Kỹ thuật diễn không tồi.”

“Anh à, sao anh có thể nói như vậy được, đã lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa về lại Mạc gia, ba mẹ đã lo lắng cho anh đến nỗi muốn điên lên rồi kia kìa, anh lại một chút cũng không thèm để ý, em là em trai của anh cho nên mới đứng rakhuyên giải nhưng anh không thích nghe, anh ---- cũng không nên -----” không có tiếp tục nói tiếp, Mạc Hằng tỏ vẻ đau lòng nhìn về phía Mạc Cảnh Tuyên, thấy hắn cũng không có muốn mở miệng, vì thế nói tiếp: “Ba mẹ bảo em đến xem anh như thế nào, cũng để khuyên anh trở về nhà, liền tính không muốn trở về, cũng nên ngẫm lại lời mà ba đã ------” lời nói còn chưa có nói xong, cổ của Mạc Hằng liền bị người dẫm lên.

Tiêu Ảnh vẳng lặng nhìn người ở dưới chân mình, “Ai cũng đừng nghĩ có thể từ chỗ tao mang em ấy đi.” Dứt lời, liền đã tăng thêm lực chân...

“Khụ khụ khụ ~” Mạc Hằng liều mạng đấm đánh vào cổ chân của Tiêu Ảnh, trên mặt bởi vì hô hấp không thuận dần dần từ hồng chuyển tím.

Mắt thấy tình hình không ổn, Mạc Cảnh Tuyên chạy nhanh ôm lấy Tiêu Ảnh, người này là thật muốn giết Mạc Hằng, muốn giết bất luận người muốn mang cậu đi: “Bảo! Bảo bảo! Anh bình tĩnh, bình tĩnh đã! Không ai có thể mang em đi cả! Không ai có thể mang em đi! Buông chân ra đi, anh không thể giết hắn, không thể bởi vì người không quan trọng như này mà huỷ hoại đi tiền đồ của mình được!” Thấy Tiêu Ảnh vẫn không có ý muốn buông ra, Mạc Cảnh Tuyên nói tiếp: “Anh muốn giết hắn vậy em phải làm sao bây giờ? Anh phải ngồi tù, để em một mình một người lưu tại bên ngoài sao?”

Bỗng nhiên chấn động, Tiêu Ảnh tìm về lý trí, đồng thời thu hồi cái chân đang đạp lên cổ Mạc Hằng lại, cúi đầu nhìn người nằm trên mặt đất quát: “Cút đi!” Trong giọng nói tràn đầy âm hàn, làm Mạc Hằng nhịn không được run run.

Khuất nhục từ trên mặt đất bò dậy, Mạc Hằng tùy tay xoa đi vết máu trên mặt mình, hắn không nghĩ tới Tiêu Ảnh đối hắn hoàn toàn không có một chút ít đồng tình nào…… Thong thả bước ra khỏi cửa, ở lúc đi ngang qua bên người Mạc Cảnh Tuyên liền lại gần tai cậu nói nhỏ: “Em sẽ nhớ kỹ hôm nay, anh trai tốt của em.” Nhớ kỹ mối hận bị cướp đi người mình yêu, nhớ kỹ những khuất nhục mà hôm nay mình phải chịu, cũng sẽ nhớ rõ để ngày sau có thể đem hết thảy gấp bội dâng trả.

Mạc Cảnh Tuyên mắt lạnh nhìn theo bóng dáng của Mạc Hằng, cũng chưa đáp lại gì cả.

Tao cũng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ những việc mà mẹ con mày đã hãm hại tao ở kiếp trước, sẽ nhớ rõ chuyện mày đã từng hại tao đến chết, sẽ nhớ rõ chuyện mày đã gián tiếp đem nam nhân của tao đưa đến địa ngục như thế nào, chuyện bạo lực khi nãy cũng xem như dừng lại tại đây, kiếp trước tao đã chịu bao nhiêu đau khổ, ngày sau chắc chắn dâng trả lại đủ loại đủ số.

Tiêu Ảnh nhặt lên chiếc chìa khóa rơi trên mặt đất, ánh mắt ám ám, lấy điện thoại ra gọi cho Tư Mỏng cũng đang ở trong trường học, phân phó hắn đi mua thuốc tan máu bầm mang lại đây, sau đó kéo Mạc Cảnh Tuyên ngồi xuống sô pha, ngồi ở dưới chân cậu, vùi đầu vào ngực của cậu.

Hai tay của Mạc Cảnh Tuyên ôm lấy đầu hắn, ngón tay nhẹ nhàng giúp hắn ấn huyệt Thái Dương, xem trạng thái hiện tại của hắn, Mạc Cảnh Tuyên biết hôm nay không có biện pháp đi tìm Mạc Chấn Hào rồi: “Hôm nay anh ở lại phòng ngủ với em sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play