Hạ Khải Phàm nói tiếp: “Trong khoảng thời gian trước, bởi vì BOSS xảy ra chuyện, căn bản Tiêu tổng cũng không có thời gian để ý tới sự vụ ở công ty, cho nên Tiêu Nghi Tu mới sấn thời cơ này, lung tung tìm ra cái lý do đường hoàng để có thể xếp thế lực của chính mình vào mà thôi!”

Ngón tay của Tiêu Ảnh nhẹ điểm mặt bàn, suy tư một lát sau đó nói: “Không sao, không cần để ý tới hắn, chỉ cần nắm chặt những hạng mục sắp tới vào trong tay của chính chúng ta là được, huống hồ tạm thời tớ vẫn chưa có đủ quyền lực cùng năng lực để có thể đem hắn đuổi ra khỏi Tiêu thị.” Chuyện vừa chuyển, Tiêu Ảnh nói tiếp: “Cho dù có, thì hắn cũng là em trai cùng cha khác mẹ của tớ, hắn cũng không có làm ra sai lầm gì quá lớn, muốn xử lý cũng cần phải cấp hội đồng quản trị cùng với ba tớ một cái lý do thích hợp không phải sao?” Thu hồi ngón tay, Tiêu Ảnh nhìn ba người nói: “Hiện tại, mấu chốt chính là sự phát triển của chính chúng ta, tớ muốn đứng vững gót chân tại Tiêu thị, không có thời gian tiểu đánh tiểu nháo cùng hắn dây dưa, lo mấy chuyện đó chỉ biết ảnh hưởng tới hướng đi của chúng ta mà thôi!” nhìn ánh mắt của cả ba người đều đã trở nên nghiêm túc lên, Tiêu Ảnh nói tiếp: “Cho nên các cậu cần phải đem lực chú ý của chính mình phóng tới chuyện sự vụ trong công ty! Tớ yêu cầu các cậu nhanh chóng thẩm thấu vào những công ty con đó, sờ đến tình huống không sai biệt lắm, tớ liền đem các cậu về tổng bộ.” Tiêu Diệu bị chuyện của Tiêu Ảnh làm cho kinh hoàng một phen, cho nên đã nổi lên tâm tư hoàn toàn lui ra tới, chỉ chờ ngày Tiêu Ảnh quen thuộc với cách quản lý công ty, sau đó sẽ hồi hắn về tổng bộ chậm rãi tiếp nhận chức vị, đến lúc đó ông liền cởi giáp về quê, an hưởng tuổi già.

“Các cậu nên đề phòng Triệu gia, cha con Triệu gia kia không phải là người dễ đối phó.” Mạc Cảnh Tuyên nhắc nhở.

Ba người ngẩn người gật đầu đáp: “Cảm ơn, chúng tớ sẽ chú ý!”

Mạc Cảnh Tuyên dựa vào trong lòng ngực Tiêu Ảnh, đạm nhiên hướng ba người xua xua tay: “Không cần khách khí như vậy, về sau tớ đều sẽ ở bên cạnh Tiêu Ảnh, quá khách khí ngược lại sẽ xấu hổ.”

Ba người đều trầm mặc không lên tiếng, chỉ khẽ gật gật đầu, đối với chuyện đột nhiên toát ra tới một người tên là Mạc Cảnh Tuyên này, nếu bắt bọn họ lập tức tiếp thu khẳng định là không có khả năng.

Tiêu Ảnh đem hết thảy xem ở trong mắt, đáy mắt lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất: “Các cậu chỉ cần nhớ kỹ một điều, em ấy là người yêu của tớ, lời em ấy nói cũng giống như lời của tớ nói, đã hiểu chưa?.”

Đáy mắt tràn đầy lạnh lẽo của Tiêu Ảnh không có tránh được mắt sắc của Tư Mỏng, hắn liền vội đoạt lời trước hai người nói: “Chúng tôi đã rõ!”

Mạc Cảnh Tuyên cong môi cười cười, cũng không quá để ý.

Ôm chặt lấy Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh hướng ba người xua xua tay: “Được rồi, các cậu trở về đi, ngày mai tớ sẽ tới trường học, xử lý xong sự tình ở trường học tớ liền hồi công ty.”

“Hả? Tớ còn chưa có ăn cơm mà!!!” Hạ Khải Phàm kháng nghị.

Nhậm Duyệt phụ họa: “Khó được tới Tiêu Trạch một lần, cậu nên đãi chúng tớ một bữa cơm đi chớ!”

Tư Mỏng dù bận vẫn ung dung đứng ở một bên xem diễn.

Vỗ vỗ mông của người đang ngồi trong lòng ngực mình, Mạc Cảnh Tuyên hiểu ý đứng dậy, Tiêu Ảnh liền lôi kéo cậu thong thả ung dung đi qua trước mặt ba người, trực tiếp lên lầu hai, thời điểm đi ngang qua bên người bọn họ, Mạc Cảnh Tuyên còn tính thiện lương, nở một nụ cười thân thiện với bọn họ, còn Tiêu Ảnh thì liền một ánh mắt cũng chưa để lại cho bọn họ.

Bị "bỏ rơi" ở phòng khách, ba người chỉ có thể lặng im...

Lắc lắc đầu, Tư Mỏng dẫn đầu đi ra ngoài, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hai người đang có ý định ở lại Tiêu trạch cọ cơm, nhẹ giọng nói: “Người đã có tình yêu, hẳn là rất chán ghét bóng đèn.”

Nghe hắn nói như vậy, bả vai của Hạ Khải Phàm liền trùng xuống, chỉ có thể lôi kéo Nhậm Duyệt vẫn còn đang ủ rũ cụp đuôi vội đuổi theo bước chân của Tư Mỏng: “Tớ còn muốn quan sát cái người tên Mạc Cảnh Tuyên kia thêm một chút nữa ~”

Nhậm Duyệt gật đầu: “Tớ cũng có quyết định này, cũng không biết nơi nào toát ra tới, rồi sao lại đột nhiên thành người yêu của BOSS, tuy rằng rất đẹp, nhưng cũng không thể che giấu được sự thật rằng cậu ấy là nam nhân a, hơn nữa bọn họ ở nhà liền đã dính nhau như vậy, vậy thì rõ ràng đã được đến sự đồng ý của bác Tiêu, kỳ quái nhất chính là, chúng ta với BOSS đã cùng nhau lớn lên, nhưng lại chưa từng gặp qua người này, cũng chưa từng nghe hắn đề cập qua chuyện về người yêu nào cả, sao mới qua một đoạn thời gian không thấy, cậu ấy liền đã có bạn trai a?”

Tư Mỏng đi ở phía trước, nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, liền dừng lại bước chân quay đầu lại không nhanh không chậm nói: “Mặt khác không cần hỏi nhiều, đó là việc tư của BOSS, nhưng đã là cấp dưới của BOSS, việc tra cứu thông tin về người tên Mạc Cảnh Tuyên này lại là chuyện cần thiết.”

Hai người gật đầu, Nhậm Duyệt nói tiếp: “Việc này cứ giao cho tớ, để tớ bảo anh tớ phái người đi tra.”

Tư Mỏng không nói thêm gì nữa, tiếp tục vân đạm phong khinh đi ở phía trước.

Chú thích: Vân đạm phong khinh (云淡风轻) nghĩa là thờ ơ, lạnh nhạt, không màng đến điều gì khác.

Hạ Khải Phàm bĩu môi: “Đồ cáo già!”

Tư Mỏng dừng lại một chút, phảng phất như không nghe thấy gì cả, tiếp tục bước đi.

Nhậm Duyệt cúi đầu nhịn cười, trong lòng không phải không có cảm thán, ngày tháng như trước cuối cùng cũng đã trở lại!

Từ đầu BOSS đã là trung tâm của bọn họ, tiến vào đại học năm bốn về sau càng như người tâm phúc của bọn họ, trong khoảng thời gian này *người tâm phúc không ở, bọn họ đều không thể tập trung hết sức vào những chuyện mình nên làm, hiện tại người lãnh đạo của bọn họ đã trở lại, nàng biết đến, hai người kia cũng giống như nàng, cuối cùng cũng đã có thể thở phào một hơi, chuyên chú vào mục tiêu phía trước.

* người tâm phúc là người thân tín, có thể tin cậy được.

Ở trong thư phòng...

Tiêu Ảnh đang cúi đầu xem tư liệu, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội ngẩng đầu lên nhìn sang người bên cạnh đang nghiêm túc viết viết vẽ vẽ gì đó nói: “Bảo bối à, ngày mai cùng anh tới trường học đi, lúc trở về thuận tiện tới siêu thị một chuyến, cần phải mua cho em vài bộ quần áo, quần áo của anh quá lớn.”

Thời điểm Mạc Cảnh Tuyên lại đây cũng không có mang theo quần áo, cũng chỉ mặc một bộ trên người, lúc sau còn bị Tiêu Ảnh cắt mất tay áo, cho nên mấy ngày nay ở Tiêu gia, Mạc Cảnh Tuyên vẫn luôn mặc quần áo của Tiêu Ảnh, lúc đó Tần quản gia cũng đã thấy không thích hợp, vừa muốn đi mua quần áo, liền đã bị Tiêu Ảnh cản lại, đoạn thời gian đó Tiêu Ảnh quá mức bất an, khi nhìn thấy Mạc Cảnh Tuyên mặc quần áo của chính mình liền đã thoáng bình tĩnh lại một chút, cho nên Mạc Cảnh Tuyên cũng không quan tâm đến chuyện này nữa, cứ mặc như vậy cho đến hiện tại.

Mạc Cảnh Tuyên gật đầu, buông bút nói: “Quần lót của chúng ta cũng cần mua thêm vài cái.”

Đem người kéo vào trong lòng ngực của chính mình, ngửi mùi trà thoang thoảng trên người Mạc Cảnh Tuyên, thanh âm của Tiêu Ảnh dần dần trở nên ám ách: “Tuyên à, em chỉ có thể mặc quần lót của anh!”

Giãy giụa một giây, Mạc Cảnh Tuyên lại gật đầu thêm lần nữa: “Vậy ngày mai em sẽ đưa anh tới trường học sau đó đi mua một mình cũng được, trường học nghiêm cấm người khác ra vào, em không có thẻ học sinh cho nên vào không được, hơn nữa anh đã không đi học được nhiều ngày rồi, trong một chốc một lát cũng khó thoát thân!” cậu còn phải thừa dịp cùng Tiêu Ảnh tách ra để thuận tiện về lại Mạc thị một chuyến, hẳn là vào hai ngày tới thị trường chứng khoán sẽ bạo hồng, cậu phải nắm chặt thời gian, hiện tại hai nhà họ Tiêu cùng họ Mạc là địch nhân của nhau, cậu không thể chậm trễ thêm được nữa, việc này cậu không muốn để Tiêu Ảnh ra mặt, không thể để hắn vì mấy việc nhỏ nhặt này mà phải lập tức đối mặt với Mạc gia được, như vậy sẽ quấy rầy tới hướng đi của hắn, cho nên chỉ có thể lợi dụng thời gian Tiêu Ảnh ở trường học để bắt đầu hành động.

Nghe cậu nói muốn cùng chính mình tách ra, mặt của Tiêu Ảnh liền tối sầm xuống: “Không được, em phải luôn ở bên cạnh anh!!”

Mạc Cảnh Tuyên vội vàng trấn an: “Em không rời đi! Không rời đi! Em sẽ nghĩ cách để có thể tiến vào phòng ngủ chờ anh, em không phải học sinh ở đó, đi vào vốn đã trái với quy định của trường học, vẫn luôn đi theo cạnh anh chẳng phải là chói lọi nói cho người khác biết rằng anh là một trường hợp đặc biệt hay sao, anh cũng sắp tốt nghiệp rồi, không cần thiết phải vì việc này mà lưu lại một chút đề tài cho người khác đàm tiếu, bảo bảo à -----”

Tiêu Ảnh nhíu mày đánh gãy lời cậu đang nói, không dung cự tuyệt lặp lại lần nữa: “Em phải luôn ở bên cạnh anh!!”

Mạc Cảnh Tuyên không nói gì, cậu biết nói cũng vô dụng, không chút do dự cúi người tiến lên hôn lấy Tiêu Ảnh, đầu lưỡi của cậu vội chạm vào đôi môi đang mấp máy kia, câu lấy đầu lưỡi của Tiêu Ảnh bắt đầu quấn quýt lên.

Tiếng nước bọt phát ra trong lúc giao triền, tràn ngập khắp thư phòng.

Tiêu Ảnh dùng sức đem người ấn vào trong lòng ngực của chính mình, đôi mắt đỏ ngầu vội đoạt lại quyền chủ động, câu lấy cái lưỡi đang mải mê thăm dò khắp nơi trong miệng mình, nụ hôn càng lúc càng sâu, tay cũng tự nhiên tiến vào trong vạt áo, bắt đầu vuốt ve làn da bóng loáng nơi bụng dưới của cậu, một đường hướng về phía trước, thẳng đến khi chạm tới viên đậu màu hồng nhạt nơi ngực cậu, phảng phất như tìm được món đồ chơi yêu thích, tay của Tiêu Ảnh hưng phấn vân vê qua lại, không ngừng xoa nhéo làm hạt đậu hồng kia dần dần đứng lên.

“Ưm...A...” chỗ mẫn cảm không ngừng bị chơi đùa, Mạc Cảnh Tuyên kêu lên một tiếng, có chút thoát lực hoàn toàn đem quyền chủ động giao vào trong tay nam nhân, tay lại không thành thật tìm kiếm chỗ nào đó dưới thân hắn, không chút nào ngoài ý muốn sờ đến một chỗ cứng nóng phồng lên, ngón tay linh hoạt cởi bỏ thắt lưng, ngay khi nam nhân buông bờ môi của cậu ra liền nắm lấy tính khí của hắn khiến hắn không khỏi phát ra tiếng rên rỉ, Mạc Cảnh Tuyên từ trên người nam nhân trượt xuống, mục tiêu minh xác nhắm ngay chỗ ấy, trực tiếp hàm vào trong miệng mình……

Sau khi đã cho nhau thỏa mãn, Mạc Cảnh Tuyên dựa vào trong lòng ngực của nam nhân, không ngừng cố gắng khuyên nhủ: “Ngày mai em sẽ ở trong phòng ngủ chờ anh!” Không đợi Tiêu Ảnh cự tuyệt, Mạc Cảnh Tuyên nói tiếp: “Em sẽ lấy đồng hồ mà anh đã cài định vị mang ở trên tay!”

Vẫn còn ngửi được một chút mùi xạ hương thoang thoảng trong phòng, Tiêu Ảnh nhắm mắt lại, bỗng nhiên từ trong miệng phát ra một đoạn tiếng cười trầm thấp: “Ha ha, cho nên hồi nãy bảo bối là mang theo mục đích muốn câu dẫn anh sao?” Cưỡng chế lại sự bất an điên cuồng nơi đáy lòng, Tiêu Ảnh cưỡng bách chính mình phải để lại chút tự do cho cậu.

Mạc Cảnh Tuyên quay đầu, thấy hắn tựa hồ vẫn chưa có dấu hiệu tức giận gì, vì thế liền gật gật đầu nói: “Đúng vậy, em chính là có mục đích cho nên mới tiến tới dụ dỗ anh!”

Ý cười trên mặt Tiêu Ảnh càng rõ ràng thêm, ôm Mạc Cảnh Tuyên nghiêng người mở ngăn tủ ra, từ bên trong lấy ra một hộp nhỏ phủ nhung màu xanh lam, mở hộp, lấy ra một chiếc đồng hồ tinh xảo: “Để anh đeo lên cho em, không được gỡ xuống, ngày mai ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ chờ anh, bạn trai của em sẽ mau chóng thu xếp xong mọi việc, sau đó sẽ cùng em đi mua quần áo.”

Mạc Cảnh Tuyên thuận theo duỗi tay ra, tùy ý để nam nhân đeo đồng hồ định vị vào tay mình.

Hôn lên tay đeo đồng hồ của Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh kéo cậu vào trong lòng ngực mình nói tiếp: “Cũng đã mau tốt nghiệp, cũng không còn nhiều cơ hội tới trường, lần sau trở về anh sẽ nghĩ cách kiếm cái thẻ học sinh cho em, chúng ta cùng nhau tới trường học đi dạo một chút, cũng coi như hoàn thành xong một cái tâm nguyện đi, cho tới nay, anh đều hy vọng có một ngày em có được thân thể như hiện giờ, để anh có thể dẫn em tới trường, chúng ta sẽ cùng đi xem bụi hoa tường vi mà em thích nhất, mà không phải như mỗi lần anh vừa ra khỏi cửa, em lại phải che giấu thân mình, chỉ chừa một mình em lải nhải với bụi hoa tường vi đó.”

Hốc mắt lên men, Mạc Cảnh Tuyên ôm chặt lấy vòng eo dày rộng của nam nhân: “Lần này chúng ta cùng đi xem đi!”

Sáng sớm, Mạc Cảnh Tuyên mặc lên một bộ quần áo to rộng, dưới sự hộ tống của bác tài xế, cậu cùng Tiêu Ảnh cũng đã tới trường học.

Lúc đầu Mạc Cảnh Tuyên tính toán lén lút trèo tường vào trường học, nhưng Tiêu Ảnh không muốn để cậu phải chịu ủy khuất, cố chấp dựa vào mặt mũi, ở dưới sự ngơ ngác của vài tên bảo vệ cửa, mạnh mẽ dẫn người vào trường học.

Tiêu Ảnh tự mình đem Mạc Cảnh Tuyên đưa vào phòng ngủ, khi thấy phòng ngủ sạch sẽ đến nỗi không nhiễm một hạt bụi, hắn liền cảm thấy không khoẻ nhíu nhíu mày, xem xét tủ lạnh trong phòng, phát hiện tủ lạnh cũng được thu thập sạch sẽ đến cả bình nước đều không có, có thể là trên tay của người quản lý ký túc xá cũng có chìa khóa dự phòng, Tiêu Ảnh liền không có nghĩ nhiều, sợ người yêu của mình khát nước, vì thế để Mạc Cảnh Tuyên ở lại phòng sau đó khóa cửa lại, vội vàng xuống lầu mua nước.

Mà đang ở lúc này, người nào đó sau khi được đến tin tức Tiêu Ảnh đã trở lại trường học, liền đã cầm theo một quyển notebook tinh xảo, gấp không chờ nổi chạy tới khu ký túc xá dành cho sinh viên năm bốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play