Tạm thời đội quân xác sống vẫn chưa xâm chiếm đến khu biệt thự này, vì thế đội bốn người tranh thủ lúc rảnh rỗi ai về phòng nấy chợp mắt mấy tiếng. Chờ khi Ngũ Thì Cửu thức dậy mới phát hiện mặt trời đã lặn xuống núi, chạng vạng buông xuống.

Cô ấy ngáp một cái, cắn bánh mì lên lầu đi dạo. Vô tình phát hiện Lăng Tranh Mộ đang ngồi trên chiếc ghế bập bênh ở sân thượng lầu 3, trong tay cầm một chai bia ướp lạnh lẳng lặng ngắm nhìn hoàng hôn. Ánh nắng chiều tà chiếu vào người Lăng Tranh Mộ. Lăng Tranh Mộ hơi ngửa đầu, đôi mắt khép hờ. Cảnh tượng ấy phác họa nên hình ảnh vừa đẹp đẽ và cũng vừa ảm đạm. Trong lúc nhất thời không biết sao mà lại khiến đáy lòng Ngũ Thì Cửu chua xót như muốn rơi nước mắt.

“Kẻ bạt mạng nơi chân trời, tức cảnh sinh tình” - có lẽ là đạo lý như thế này chăng.

Nhưng mà một giây sau đó…

- Bạn nhỏ “không đạt tiêu chuẩn”, nếu cô lại lén lút đứng đó thì gậy dò đường của tôi sẽ ở ngay trên đầu cô đấy.

- … Đừng hiểu lầm em! Chị Tranh, em chỉ đi ngang qua mà thôi.

Lăng Tranh Mộ quay đầu lại, thuận tiện đút cây kẹo que đang cầm trong tay khác vào miệng. Đôi mắt hồ ly xinh đẹp kia của cô nhìn sang bên này, đáy mắt vẫn phủ một lớp sương mù. Sắc trời hoàn toàn tối sầm.

- Ồ, phải không?

Nói cũng lạ, rõ ràng biết đối phương không nhìn thấy mình nhưng Ngũ Thì Cửu vẫn có cảm giác bức bách khó mà diễn tả được. Có thể thấy rằng khí thế và uy áp là thật sự tồn tại. Không hiểu sao cô ấy lại thấy chột dạ, đành phải cố gắng đáp lời:

- Đương nhiên là vậy rồi, thì là… Chị Tranh, chị ăn kẹo que rồi uống bia liền à? Sáng tạo quá nhỉ?

- Kẹo que cộng với bia sẽ biến thành bia vị trái cây. - Lăng Tranh Mộ lười biếng tựa người ra phía sau: - Nếu cô thấy hứng thú thì có thể thử xem.

Ngũ Thì Cửu mạnh dạn tám chuyện: 

- Hình như chị rất thích ăn kẹo thì phải?

- Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng con người thoải mái. Hơn nữa trong miệng không có gì cả, hẳn là nên ngậm cái gì đó. Không ngậm kẹo thì tôi ngậm gì bây giờ?

- Ngậm thuốc lá ấy, chẳng phải anh đại chị đại toàn ngậm thuốc lá mới có ngầu sao?

- Hút thuốc có hại cho sức khỏe.

Lăng Tranh Mộ nói xong câu đó, dường như cũng thấy hơi hoang đường. Có vẻ vốn dĩ không nên trả lời như thế. Cô cười tự giễu, ngửa đầu nóc sạch số bia còn dư lại rồi giơ tay ném chai bia xuống sân thượng. Thoáng chốc, dưới lầu vang lên tiếng vỡ vụn giòn giã.

Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, vậy thì uống bia tốt cho sức khỏe hay sao?

Ngũ Thì Cửu không hỏi thêm nữa, cô ấy cũng không dám chỉ trỏ vào thói quen và sở thích của người ta.

Cùng lúc đó, trong phòng khách lầu một, Tần Sách cũng ngậm một cây kẹo que vị sữa bạc hà dựa vào sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Thường Túc ngồi ngay đối diện anh, ăn hết một túi que cay. Hai người này, một người không thích nói chuyện, một người nói chuyện chậm chạp, cho nên bầu không khí xấu hổ một cách kỳ lạ.

- Tổng… tổng quản lý Tần.

Thường Túc lại xé một bịch cánh gà ngâm ớt, cuối cùng anh ta quyết định nói đại chuyện gì đó để phá vỡ cục diện bế tắc đầy kỳ lạ này: 

- Uống bia không? Tủ… Tủ lạnh có, tôi lấy cho cậu nha?

- Không uống.

- Đàn ông mà… Sao có thể, không uống bia chứ? Uống bia có… có thể giúp, tăng tiến cảm tình.

Tần Sách vẫn không mở mắt, giọng điệu cũng rất nhạt nhẽo:

- Cục giám sát thời không có quy định, cấm thuốc cấm rượu bia.

- À à, ra là vậy.

Không hút thuốc lá không uống rượu bia, nhưng mà lại thích ăn kẹo.

Thường Túc nghĩ cũng may Lăng Tranh Mộ không nghe thấy mấy lời này, nếu không chắc chắn sẽ lại mở miệng châm chọc cho coi. Ngài tổng quản lý Tần này đúng là vừa lạnh lùng vừa kỳ lạ mà.

*

Thời gian thanh thản chỉ kéo dài đến 9 10 giờ tối. Khi đồng hồ rung lên, hệ thống nhắc nhở khu an toàn tiếp tục thu nhỏ lại và nửa tiếng sau sẽ bắt đầu cho nổ khu vực nguy hiểm. Bất hạnh thay, vừa lúc vị trí của khu vực biệt thự này chính là khu nguy hiểm. Bốn người nhanh chóng rời khỏi biệt thự, đêm nay đã định là một đêm phải bôn ba.

Không nghi ngờ gì nữa phương tiện giao thông vẫn là hai chiếc xe máy kia. Lăng Tranh Mộ vẫn ngồi xe chung với Tần Sách như cũ, chẳng qua bây giờ còng tay đã đứt rồi nên cô chuyển từ ngồi phía trước sang ngồi phía sau. Gió đêm gào thét, chỉ nghe thấy Ngũ Thì Cửu đang kêu: 

- Chị Tranh, Tổng quản lý Tần, chúng ta đặt mục tiêu đến đâu thì được đây?

- Cô hỏi tôi cũng vô dụng. - Lăng Tranh Mộ ôm gậy dò đường, mặc cho xe máy phóng nhanh đầy xóc nảy mà cô vẫn ngồi yên ổn như thường: - Dù sao tôi cũng chẳng thấy gì cả.

Tần Sách lạnh lùng nói: - Công viên giải trí.

Quả thật trên bản đồ có một mốc là công viên giải trí, rất dễ xác định.

Thường Túc đáp lại rồi tăng tốc ngay lập tức, chạy hết tốc độ về phía trước.

Thách thức mới tới rồi.

Bạn đang đọc truyện "Dự án săn bắt kinh dị" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T. 

Công viên giải trí trên bản đồ này mang lại cảm giác hoang vắng. Khi ánh trăng trên đỉnh đầu rọi xuống thì càng có vẻ hiu quạnh và lạnh lẽo âm u hơn, như thể đang quay phim kinh dị vậy. Bốn người lái xe máy chạy thẳng vào công viên giải trí, thấy có không ít người chơi cũng lục tục chạy tới nơi này. Hầu như ai cũng có phương tiện để chạy bo. 

Trong công viên giải trí khá là trống trải, hết thảy đều im ắng như thể đang chờ đợi một cơn bão lớn nào đó ập đến.

- Chúng ta cứ phải chờ ở đây cho đến khi khu an toàn bị thu hẹp lại vào lần tiếp theo hay sao? - Ngũ Thì Cửu hỏi: - Hay là chúng ta tìm một chiếc  thuyền hải tặc rồi lên đó ngồi chờ đi?

Thường Túc: - Tôi thấy em muốn… muốn chơi thì có.

- Con gái ham chơi cũng có thể thông cảm mà đúng không? Anh còn dám nói tôi, chuyện ngày hôm qua anh làm ba tôi tôi còn chưa tính sổ với anh đâu.

“…”

Lúc này bỗng nghe thấy một tiếng vang lớn động trời, không còn nghi ngờ gì nữa: đã bắt đầu cho nổ rồi. Ngoại trừ Tần Sách, đồng hồ của ba người còn lại đồng thời rung lên - là hệ thống lại gửi thông báo nhắc nhở.

Ngũ Thì Cửu cúi đầu đọc, sắc mặt bỗng thay đổi: 

- Thứ quỷ gì đây? Mẹ nó còn có trò chơi nho nhỏ ngẫu nhiên nữa?

[ Có tổng cộng 8 địa điểm được đánh dấu ở Trung tâm thương mại, Siêu thị bách hoá, Khách sạn 5 sao và Công viên trò chơi. Bây giờ tất cả đã bị phong toả, hễ là người chơi bị nhốt trong địa điểm được đánh dấu đều phải tìm kiếm bốn chiếc chìa khóa sắt thất lạc trong phạm vị chỉ định. ]

[ Người chơi hoặc đội ngũ hợp tác tìm được chìa khóa sắt thì có thể tự rời đi bằng cửa chính. ]

Nói cách khác, trong tám địa điểm bị phong tỏa thì mỗi một địa điểm chỉ có bốn chiếc chìa khóa. Nếu không tìm thấy chìa khóa sẽ luôn bị nhốt ở chỗ này và chờ đến đợt nổ tiếp theo. Trên cơ bản chỉ có một con đường chết mà thôi.

- Chúng ta phải tìm chìa khóa nhanh lên!

Như để chứng minh những lời Ngũ Thì Cửu nói, vốn dĩ trong công viên giải trí chỉ lờ mờ sáng bỗng chốc được thắp sáng bằng ánh đèn. Nhạc rock and roll phát inh ỏi, tất cả máy móc của các trò chơi đều tự động vận hành. Tiếng động ồn ào thu hút những con xác sống đang ẩn núp trong các góc ở công viên giải trí. Chúng nó chui ra từ trong bóng tối, mở to cái miệng máu thối rữa sôi nổi rít gào đi tới nơi có người sống.

*

Ngũ Thì Cửu rất hài lòng với tình trạng hiện tại của mình, cô ấy không cần phải trở về hệ thống yêu đương để làm nữ phụ thí mạng nữa. Còn quen biết anh trai cường tráng đến từ khu phố bạo lực, tội phạm xinh đẹp bị truy nã đến từ hệ thống rừng rậm, cùng với Tổng quản lý Tần đẹp trai đến từ Cục giám sát thời không. Tuy nói đồng hành với anh đại chị đại khó tránh khỏi mệt tim nhưng cuộc sống thì cần phải có kích thích, cô ấy thích như vậy. (Autumnnlove x TY T) ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Cô ấy cầm theo con dao phay còn lại của mình, chém chân một con xác sống trước rồi nhanh chóng chém đầu nó. Sau đó xoa hổ khẩu bị rung tê tái và linh hoạt chạy đến bên cạnh Thường Túc, hỏi:

-  Anh Thường, chị Tranh và Tổng quản lý Tần đâu?!

Xét thấy có quá nhiều xác sống đuổi theo, suy xét đến chuyện đôi chân nhỏ nhắn của cô ấy không chạy trốn nhanh được thế là Thường Túc khiêng cô ấy trên vai rồi sải bước chạy như bay về phía tàu lượn siêu tốc. Đáp:

- Không… Không biết, chỉ trong chớp mắt, đã không thấy… Hai người bọn họ đâu.

Bỗng nhiên Ngũ Thì Cửu nhớ ra đồng hồ có thể xác định vị trí đại khái của đồng đội, vì vậy vội vàng cúi đầu xem thử.

- Hả? Hình như hai ta chạy sai hướng rồi, chị Tranh ở hướng đông!

Trên giao diện chính của đồng hồ, chấm đỏ sáng lên đại diện cho Lăng Tranh Mộ đang từ từ đi về hướng đông

- Vậy… Giám đốc điều hành Tần đâu?

- Anh ta không phải đồng đội hợp tác với tôi, sao mà tôi thấy được!

Thường Túc thở dài: - Có thể là… Đã trở về Cục giám sát thời không rồi.

Dù sao cũng bị quy tắc ràng buộc, tạm thời không thể bắt giữ Lăng Tranh Mộ được. Tần Sách bị bug của hệ thống giữ lại nơi này vốn đã xui xẻo lắm rồi, còn phải đi đánh xác sống chung với bọn họ. Người ta là Tổng quản lý đầy kiêu ngạo đấy, sao có thể vui vẻ cho được?

- Vậy chúng ta tìm chị Tranh trước đi!

- Đúng vậy, cô ấy không nhìn thấy, đừng… đừng để bị, bị bắt nạt.

Ngũ Thì Cửu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này một chút: - Tôi cảm thấy anh lo xa quá rồi.

Cùng lúc đó, tại một chỗ máy móc trò chơi cỡ lớn gần con lắc sao băng. Cô Lăng Tranh Mộ thoạt nhìn yếu đuối xinh đẹp rất dễ bị bắt nạt đang vung cây gậy dò đường đại sát tứ phương đám xác sống.

Cô vẩy vết máu trên gậy dò đường, dỏng tai nghe tiếng động bốn phía. Lúc này mới muộn màng nhận ra mình đã tách khỏi đám Ngũ Thì Cửu. Trùng hợp đồng hồ hệ thống không có chức năng trò chuyện, cô cũng không nhìn thấy vị trí của đồng đội nên chỉ còn cách chờ bọn họ tìm tới mà thôi. Nhưng đâu thể nào chờ không được, dù sao cũng phải suy xét chuyện chính.

Cô cầm gậy dò đường để dò đường, tiếp tục đi về phía trước. Sau một lúc lâu mới vòng qua con lắc sao băng và đi tới dòng nước xiết cách đó không xa. Dòng nước xiết chảy vào một cái hồ to chứa đầy nước. Ở ngay chỗ cô giơ tay là có thể với tới, cô ngồi xuống bên cạnh hồ thử độ sâu của mực nước.

Cô suy nghĩ một chút rồi giơ gậy dò đường vặn chiếc khóa tròn bằng kim loại ở bên dưới. Chiếc khóa tròn bằng kim loại xoay tròn một vòng để lộ ra nam châm giấu bên trong. Cô kéo dài gậy dò đường ra khoảng hai mét rồi đi vòng quanh hồ nước để dò xét, không biết cuối cùng đã dò xét bao lâu. Cho đến khi cô nghe thấy một tiếng “ting” nhỏ vang lên.

Cho dù ở trong hoàn cảnh ầm ĩ nhưng không có tiếng gió thổi cỏ lay nào thoát được lỗ tai của cô. Chỗ xéo phía sau có xác sống nửa người cong veo đang loạng choạng đi đến gần. Gậy dò đường lập tức trở về chiều dài bình thường, cô xoay người nhanh như chớp chém một nhát đầy sắc bén và cắt đứt đầu xác sống hết sức chuẩn xác. Sau đó cô bình tĩnh vươn tay gỡ chiếc chìa khóa sắt bị nam châm hút chặt lấy. Có đạo cụ quả nhiên rất thuận tiện.

Có một cặp tình nhân trùng hợp đi ngang qua nhìn thấy cảnh ấy bèn dừng bước chân. Nữ sinh thì thầm với nam sinh: 

- Là một người mù, chìa khóa chỉ có tổng cộng bốn chiếc, chi bằng chúng ta…

Nam sinh cũng đồng ý: 

- Được đó, đi thôi.

- Đi đâu vậy? - Lăng Tranh Mộ cười như có như không, nhàn nhã kéo chiếc cà vạt che đôi mắt xuống. Cô sờ vết máu dính vào lưỡi dao trên gậy dò đường, nói: - Hai vị này, có phải mấy người hơi xem thường thính giác của người mù không vậy? Lần sau có thảo luận chuyện quan trọng thì nhớ nhỏ tiếng chút.

“…”

Kế hoạch đã bị phát hiện, nữ sinh cũng không che giấu làm gì. Chỉ dùng ánh mắt điên cuồng ra hiệu cho bạn trai đi cướp chìa khóa. Thấy Lăng Tranh Mộ đã định rời đi, nam sinh gật gật đầu. Cầm dao gọt hoa quả luôn mang theo bên người cẩn thận bước lên. Nào ngờ chưa bước được mấy bước đã thấy Lăng Tranh Mộ dừng chân quay đầu lại, hỏi bằng giọng điệu đầy bình tĩnh: 

- Cố chấp vậy à?

Nam sinh nhất thời nghẹn lời, quay đầu nhìn bạn gái một cái rồi lại nhìn cô.

- Mắt cô không nhìn thấy đường nhỉ? Cho dù có cầm chìa khóa cũng không tìm được cửa chính. - Hắn nói: - Hay là chúng ta hợp tác trở thành đồng đội đi. Cô ra chìa khoá, hai người chúng tôi bảo vệ cô. Thế thì đôi bên cùng có lợi vẹn cả đôi đường. 

Nụ cười của Lăng Tranh Mộ càng tươi hơn: 

- Cậu muốn hợp tác với tôi thật à?

- … Đương nhiên là thật.

- Rồi, vậy thì hợp tác.

Nghe thấy nữ sinh kia nhắc nhở: 

- Bảo cô ấy giao chìa khóa ra trước.

Lăng Tranh Mộ biết nghe lời phải, xòe hai tay để chìa khóa trong lòng bàn tay đợi đối phương lấy. Nữ sinh đưa mắt ra hiệu cho nam sinh, đồng thời làm động tác “giết” ngay cổ họng.

Hai người này vốn đang nói dối. Nam sinh vươn một tay lấy chìa khóa trong lòng bàn tay Lăng Tranh Mộ, một tay khác giơ con dao lên cao và nhắm ngay động mạch cổ của Lăng Tranh Mộ. Hắn cắn răng một cái, lập tức muốn giết người diệt khẩu. Ai ngờ còn chưa lấy được chìa khóa thì Lăng Tranh Mộ đã rút tay về.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cô quyết đoán bắt lấy cánh tay hắn. Xoay người làm một cú ném qua vai nhấn hắn ngã xuống mặt đất đầy xinh đẹp. Nữ sinh kia kêu lên một tiếng đầy sợ hãi: 

- Lai Lai!

Lăng Tranh Mộ bỏ chìa khóa lạ túi, đồng thời giơ chân đạp lên mặt nam sinh. Cô thoáng đi về phía trước, xác định vị trí dựa vào âm thanh. Lưỡi dao trên gậy dò đường xẹt qua một tiếng gió đầy bén nhọn trong không trung, ngay sau đó đã đặt lên cổ nữ sinh.

- Vậy nên tôi mới nói với mấy người, đừng khinh thường thính giác của người mù. - Cô thong thả hỏi: - Tình cảm của đôi vợ chồng son không tệ ha? Tôi nên giết cô trước hay là nên giết Lai Lai của cô trước đây?

Nữ sinh biết mình chọc trúng người không nên dây vào, lập tức sợ hãi ấp úng xin tha: 

- Đừng mà chị ơi, tụi em sai rồi! Tụi em không cần chìa khóa nữa, chị buông tha cho tụi em được không?

Lăng Tranh Mộ nói: - Cũng không phải không được, đưa ba lô của cô cho tôi xem.

Dù không hiểu gì nhưng nữ sinh cũng không dám làm trái, chỉ có thể ngoan ngoãn đưa ba lô của mình qua. Tay trái Lăng Tranh Mộ cầm gậy dò đường, tay phải lục lọi ba lô, cuối cùng lấy ra một chiếc kính râm màu trà nhỏ nhắn tinh tế tỏ vẻ rất vừa lòng. Nói:

- Xem như chiếc kính râm này là đồ hai người bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi.

- … Chị vui là được rồi ạ.

- Cút đi.

Cứ như vậy, trời xui đất khiến Lăng Tranh Mộ đã tìm được một chiếc kính râm mới ưng ý. Cô lập tức đeo lên, cũng tiện tay vứt luôn chiếc cà vạt dùng để lau vết máu của Tần Sách, đừng nói chi là còn ghét bỏ nó.

Cô đi ngược lại dọc theo con đường mình đến đây, sau một lúc lâu lại mơ hồ nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân. Cô không khỏi nhíu mày, nhưng rất nhanh cô đã phân biệt được đây không phải là tiếng bước chân vừa rồi. Mà là tiếng giày da bước đi đầy tiêu chuẩn của Cục giám sát thời không. Thứ âm thanh mà chỉ cần đám tội phạm bị truy nã trên bảng đen nghe thấy là sẽ khó tránh khỏi hoảng hốt trong lòng, cũng là âm thanh cô ghét nhất.

Cô nghiến răng hai bận, mất kiên nhẫn xoay người.

- Giám đốc điều hành Tần còn chưa chết nữa à?

*

Tác giả có lời muốn nói:

[ Tổng quản lý Tần: Cảm ơn, chưa chết. Còn có thể đánh với thứ côn đồ như cô  thêm 800 hiệp nữa! ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play