Bởi vì bị tiếng nổ thu hút sự chú ý nên mấy xác sống lang thang gần đó đã bao vây tập thể nhà xưởng bỏ hoang này. Tốc độ chạy và khả năng leo trèo của đám xác sống này đều đứng nhất, khi chúng nó ngã xuống đất xương cốt trên người vang lên tiếng “răng rắc” giòn tan như bị gãy nhưng chúng nó vẫn có thể đứng lên trong tư thế vặn vẹo và tung ra đòn cực kỳ hiểm ác. Gã tóc tím vốn không có thời gian chạy trốn, thế là bị vồ ngã ngay tại chỗ. Chỉ chốc lát sau máu tươi chảy khắp nơi, bị chúng nó ăn sạch sẽ.
Mọi người ở đây đều chứng kiến cảnh tượng này, cô ả xỏ khuyên môi tận mắt nhìn thấy bạn trai chết không toàn thây thì thét lên một tiếng đầy tuyệt vọng.
- A a a a…!!!
Những người còn lại lo chạy tứ tán, hoàn toàn không còn vẻ tàn nhẫn khi giải phẫu con xác sống lạc đàn lúc nãy. Có thể thấy rằng bản chất con người vốn nhát gan, chẳng qua là nhát gan nhiều hay ít mà thôi.
Thường Túc trở tay chém một xác sống xông lên trước nhất ngã xuống đất, Ngũ Thì Cửu lập tức lao lên giơ dao phay bằm một hồi.
- Được… Được rồi. - Thường Túc xách cổ áo cô ấy lùi lại, thuận tiện khen ngợi: - Thể chất và kỹ năng, đều bình thường, nhưng… rất gan dạ.
- Cảm ơn anh Thường, vậy giờ chúng ta đi đâu đây? Cửa chính cũng bị chặn rồi!
- Chạy… lên lầu trước đã.
- Được!
So tổ hợp cha con dởm có thể hội ý ở bên này thì hiển nhiên tổ hợp còng tay ở bên kia phức tạp hơn một chút. Thành công khởi động cưa điện, nhưng còng tay do Cục giám sát thời không làm riêng không phải có thể dễ dàng cưa đứt.
Xét thấy Tần Sách đang thao tác bằng một tay, cho dù là Lăng Tranh Mộ cũng chỉ đành đứng thẳng lưng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Dẫu sao cũng không ai muốn hơi bất cẩn một tí sẽ khiến cổ tay của mình báo hỏng.
Cưa điện kêu ong ong, cổ tay của cô cũng tê tái theo. Rồi lại nghe thấy tiếng kêu loạn xạ ở cách đó không xa khiến cô dần mất hết kiên nhẫn.
- Tổng quản lý Tần, rốt cuộc anh xong chưa vậy? Hiệu suất làm việc của nhân viên công vụ hệ thống các anh đều kém vậy à?
Tần Sách lạnh giọng đáp:
- Cưa cánh tay của cô thì càng hiệu suất hơn đó.
- Ở Cục quản lý thời không của các anh, chưa xét xử mà đã dùng tư hình với phạm nhân thì chắc là vi phạm quy định đấy. Tôi khuyên anh nên cẩn thận.
- Trường hợp này của cô được coi là tấn công người thi hành và chống lại lệnh bắt giữ.
Lăng Tranh Mộ mỉm cười, nói:
- Đm tôi bị còng chung với anh luôn rồi, tôi chống lại lệnh bắt giữ à?
Hai người này đang nghiên cứu vấn đề có chống lại lệnh bắt giữ hay không, chợt nghe Ngũ Thì Cửu hô to:
- Chị Tranh, Tổng quản lý Tần, mau lên lầu đi! Đợi xác sống gặm bọn họ xong là gặm tới hai người đó!
“…”
Quả nhiên, nhìn thi thể của gã tóc tím đã bị ăn chẳng còn một mẫu, những xác sống đó sôi nổi chuyển mục tiêu sang nơi này. Trừ chuyện này ra, mấy xác sống ở xung quanh đang vội vàng đuổi theo người chơi cũng quay đầu sang.
- Tôi đề nghị anh bước lên hai bước. - Lăng Tranh Mộ cạn lời: - Nếu không có thể tranh nhau đoán thử chút nữa xác sống cắn đầu anh trước hay là cắn cổ tôi trước.
Một giây sau đó, tay trái Tần Sách cầm cây cưa điện kêu ong ong, tay phải kéo cô theo, sải bước đi tới cầu thang rỉ sắt. Vì quá đột ngột nên suýt nữa cô đã bị anh kéo lảo đảo.
- … Anh không cần phải gấp vậy đâu.
- Dong dài.
Trong lúc ấy, mọi người hoảng hốt kêu gào rồi bận rộn chạy trốn. Ốc còn không mang nổi mình ốc nên chẳng ai chú ý tới cô ả xỏ khuyên môi trốn trong góc tường. Hiển nhiên là cô ả xỏ khuyên môi đã bị kích thích nghiêm trọng, cứ ngồi tê liệt một xó ngơ ngác nhìn chằm chằm thi thể của gã tóc tím ở phía xa. Có lẽ cũng không được coi là thi thể, chỉ có thể coi là một khung xương chảy máu đầm đìa thôi.
Bỗng nhiên mặt cô ả xụ xuống, ngay cả lớp trang điểm mắt quá đậm cũng chẳng thể che khuất vẻ hung ác lóe qua trong chớp mắt. Cô ả loạng choạng đứng dậy, sau khi khựng người một lúc lâu giống hệt dây cót bị vặn hết mức thì cô cả bỗng nhiên cất bước chạy về phía cửa chính nhà xưởng với tốc độ điên cuồng.
Gã tóc xanh lá vô tình nhìn thấy hành động của cô ả trong lúc chạy trốn sợ tới mức kêu to tên cô ả, gào mắng:
- MẸ NÓ MÀY MUỐN CHẾT HẢ? MAU QUAY LẠI ĐÂY!!!
Gã suy xét cả hai phương diện, định lao ra ngăn cản nhưng đáng tiếc không chạy nhanh bằng cô ả nên đã trễ một bước. Cô ả xỏ khuyên môi cười như trúng tà, hai tay dùng sức kéo vội cửa chính nhà xưởng ra.
- Vậy thì cùng chết đi!
Ở bên ngoài nhà xưởng có rất nhiều xác sống đang kiếm ăn ùa vào, lập tức vây lấy cô ả.
Bạn đang đọc truyện "Dự án săn bắt kinh dị" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Bởi vì hành động tự sát đầy tích cực của cô ả xỏ khuyên môi mà nhà xưởng bỏ hoang đã hoàn toàn trở thành thiên đường của đám xác sống. Chúng nó gặm cô ả xỏ khuyên môi xong rồi gặm đến gả tóc xanh lá chưa kịp chạy trốn, sau đó đuổi theo các người chơi khác lẻ tẻ ở khắp nơi. Cảnh Tu La này, chỉ hình dung bằng một từ “thảm” mà thôi.
Dọc theo đường đi không biết cây cưa điện trong tay Tần Sách đã cưa bao nhiêu xác sống. Anh cưa bên trái, gậy dò đường của Lăng Tranh Mộ vung vẩy bên phải. Hai người giống hệt một cái máy xay thịt lắp ráp biết đi, đi đến đâu máu văng đến đó - tay chân rời rạc. Một khi anh đại và chị đại tàn đã sát thì không xác sống nào có thể may mắn trốn thoát. Đương nhiên, anh đại chị đại đều làm theo ý mình. Đặc biệt là anh đại cảnh sát và chị đại tội phạm. Họ như nước với lửa, ai cũng có tuyến suy nghĩ và hành động của riêng mình. Vì thế không biết bao nhiêu lần đã xuất hiện tình huống xấu hổ như Tần Sách đi sang trái Lăng Tranh Mộ đi sang phải và rồi cả hai đồng thời bị còng tay kéo lại bắt đứng ngay tại chỗ.
- Tổng quản lý Tần, có phải anh ngại hai chúng ta chết chưa đủ nhanh đúng không?
- Cô có thể tự sát để bớt đi chút phiền phức cho tôi mà.
Trong trường hợp nguy cấp như thế mà hai người vẫn rảnh rỗi khịa nhau, có thể thấy được tâm thái ưu tú hơn hẳn so với người bình thường. Cho đến khi bọn họ mở một đường máu, thuận lợi hội hợp với Ngũ Thì Cửu và Thường Túc ở lầu 3. Lúc đó Ngũ Thì Cửu đang ngồi trên cổ Thường Túc, nhìn xuống từ trên cao cầm dao phay băm tang thi. Sự kết hợp của đôi cha con dởm vô cùng đỉnh, đỉnh đến nổi gã Husky đang bận chạy trốn thình lình đi ngang qua cũng phải cảm thán một câu.
- Đệch, hai người là thứ gì biến thành vậy?!
Lăng Tranh Mộ mới vừa dùng lưỡi dao ở đầu gậy dò đường chém xuyên một con xác sống rồi đóng đinh nó ở trên tường. Cô cầm gậy dò đường bằng một tay, một tay khác duỗi ra để giữ khoảng cách với Tần Sách mặc xác anh đang cưa còng tay ở kia trông như tập thể dục theo nhạc của đài. Cô vẫn duy trì tư thế này, bình tĩnh phân tích:
- Trước mắt lầu dưới đều bị xác sống xâm chiếm hết rồi, không chừng lát nữa còn có xác sống ùa vào. Muốn đi ra ngoài từ cửa chính là chuyện không thể, tốt nhất chúng ta nên tìm thử các cửa sổ còn lại ở lầu 3. Dùng chiến thuật vu hồi, leo được thì cứ leo.
- … Chị nói có lý lắm! - Ngũ Thì Cửu gân cổ lên kêu: - Nhưng làm phiền chị và Tổng quản lý Tần nhanh tay lên ạ, tụi này sắp không chịu nổi rồi!
Đúng vậy! Xác sống càng lúc càng nhiều, đường lui trong nhà xưởng đã bị lấp kín hết. Những người chơi trẻ trâu kia đã cạn kiệt sức lực lần lượt bị tấn công, bây giờ chỉ còn lại nhóm người chơi khá tàn nhẫn biết đánh đấm mà thôi. Chẳng hạn như gã tóc vàng và gã Husky. Tuy rằng gã tóc vàng không đánh lại Lăng Tranh Mộ và Tần Sách nhưng đánh xác sống thì lại dư dả, còn càng đánh càng hăng nữa chứ.
- Anh em! Qua chỗ tao nè!
Gã Husky giơ ống thép lên cao, dùng giọng nói để tăng thêm khí thế:
- Tới đây! Nhìn tao giải quyết đám cháu nội này!
Ngũ Thì Cửu cà khịa: - Không ngờ hai đứa nó trông ngu vờ lờ mà đánh đấm cũng được đó chứ.
Thường Túc nói: - Nhưng cũng phải xem là… Là đánh với ai.
- Đúng thật, nếu đánh với bốn người tụi mình chắc hai đứa nó cũng chỉ đánh thắng được mỗi tôi thôi.
Khi nói chuyện, đã có càng nhiều xác sống nhận thấy tung tích của con mồi bèn chen chúc nhau vọt tới bên này. Cho dù Thường Túc lợi hại thì anh ta vẫn chỉ có một thân một mình, trông cậy vào Ngũ Thì Cửu ngồi trên cổ anh ta cũng khó có thể xoay chuyển được tình huống. Anh ta cứ lui mãi cho tới khi chạm vào lan can.
- Tổng… Tổng quản lý Tần, nếu còn chưa cưa đứt nữa là… Sẽ chết người đó.
Còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng “cách” nhỏ vang lên. Ánh lửa tóe ra, cuối cùng chiếc còng tay bị cưa điện cưa cả nửa ngày trời cũng xi nhê rồi. Khi còng tay gần như sắp đứt, Tần Sách và Lăng Tranh Mộ bỗng nhiên siết chặt ngón tay và đồng thời kéo về hướng ngược lại. Thế mà có thể kéo đứt nó, đủ thấy rằng sự nhẫn nại của hai người này đối với nhau đã sớm đạt đến đỉnh điểm.
Tuy rằng đã cưa đứt còng tay nhưng cũng chỉ là đứt dây xích ở giữa, cái còng vẫn còn nguyên trên cổ tay của hai người thoạt nhìn như là vòng tay đôi của một cặp tình nhân. Không thể nghi ngờ là nó rất chướng mắt, cũng may Lăng Tranh Mộ mù nên cô không nhìn thấy. Giờ phút này cô đang đắm chìm trong cảm xúc phấn khởi vì đã được tự do, gậy dò đường trong tay như hoa nở muộn vọt về phía đám xác sống hệt như mũi tên rời khỏi dây cung. (Autumnnolove x TY T)
Tần Sách cầm cưa điện đi được hai bước, sau khi suy nghĩ một lúc thì đưa cưa điện cho Thường Túc.
- Hợp với anh.
- … Cảm ơn.
Thường Túc nhận lấy cưa điện mà không hiểu mô tê gì. Sau đó thấy anh rút dùi cui từ bên hông ra. Dưới ánh sáng tối tăm lập loè, anh đập vỡ hộp sọ một con xác sống. Phóng khoáng làm sao, vừa nhìn là biết đã bị còng tay quá lâu cho nên nôn nóng muốn được giải toả đây mà.
- Anh Thường, bên kia cũng có cánh cửa sổ. - Ngũ Thì Cửu vỗ mạnh bả vai Thường Túc bảo: - Chúng ta thử xem có leo ra ngoài được không.
- Được.
Thường Túc mới vừa đáp câu này, quay đầu lại đã đối diện với một con xác sống đang xông lên. Anh ta hoảng hốt nhấc cưa điện, cưa bụng nó từ dưới lên trên khiến nội tạng thối rữa rơi đầy trên đất. Không thể không nói cái cưa này dùng khá tốt.
Ngũ Thì Cửu sợ những thứ ghê tởm, một tay che mắt một tay cầm dao định băm đầu con xác sống nhưng mà sức lực có hạn nên lưỡi dao kẹt trong lồng ngực của nó mất rồi.
- Anh Thường! Dao của tôi! Dao của tôi bị kẹt rồi!
Thường Túc vội bay lên cho xác sống một cú văng xa mấy mét.
- Bỏ… Bỏ con dao đó đi, lát nữa tìm tìm… tìm cây… mới.
Ngũ Thì Cửu bất đắc dĩ, ôm chặt con dao phay khác theo bản năng: - Ò.
Hai cây dao biến thành một cây dao, lúc này giá trị chiến đấu còn thấp hơn nữa.
…
Cứ như vậy, nhóm bốn người càng quét cả nhà xưởng và cũng đến gần một cánh cửa sổ khác ở lầu 3. Cánh cửa sổ kia không bị đóng ván gỗ, nhưng lại bị lấp kín bằng tấm sắt chắc chắn. Gã tóc vàng và gã Husky giành trước một bước, đang dùng hết sức bình sinh cạy tấm sắt ra. Ngũ Thì Cửu vừa nhảy xuống khỏi cổ Thường Túc, thấy thế không khỏi nhắc nhở:
- Nếu hai tụi mày không mở được thì nhường cho tụi tao, đừng làm mất thời gian.
- Mẹ mày bớt nói nhảm! - Gã tóc vàng nói bằng giọng vịt đực, nổi giận đùng đùng mắng: - Cút ra phía sau đi!
Lăng Tranh Mộ xác định vị trí dựa theo âm thanh, nhất thời giơ tay nhấn mạnh đầu gã xuống khung cửa sổ tạo ra một tiếng “rầm” đầy ầm ĩ. ( truyện trên app T𝕪T )
- Ai đang cầm cưa điện? Cưa nó trước rồi cưa cửa sổ.
“…”
So với tên kia, gã Husky xem như biết điều hơn. Thấy đám người này không dễ chọc bèn vội hạ mình cầu xin:
- Mọi người à! Là do anh em của tôi gấp gáp thôi, đừng chấp nhặt với nó. Mấy anh chị lên đi, mấy anh chị cạy trước được không?
- Vậy thì cút đi.
- Vâng ạ!
Đã giải quyết chướng ngại xong, Thường Túc cầm cưa điện bắt đầu cưa tấm sắt nọ. Chỗ đó bắn ra tia lửa, ai không biết còn tưởng rằng đang làm thí nghiệm gì kinh khủng lắm chứ. Tần Sách và Lăng Tranh Mộ đứng trên lối đi chật hẹp kia, hoặc là bẻ đầu hoặc là ném thẳng mấy con xác sống nhào tới đây xuống lầu 3. Từ lúc anh đại và chị đại không còn bị ràng buộc bởi chiếc còng tay thì càng có khí thế hơn, chỉ cần đứng đó thôi là như thiên thần hạ phàm có thể ngăn cản hết thảy thiên quân vạn mã khiến người ta có cảm giác vô cùng an toàn.
Gã tóc vàng và gã Husky nam cũng không rảnh rỗi, đứng gần đó điên cuồng chém mấy con xác sống lạc đàn. Gã Husky bớt thời giờ mỉm cười hỏi một câu:
- Hai anh chị à, còn thiếu đồng đội không vậy? Hợp tác với hai chúng tôi đi, hai chúng tôi vừa lớn gan vừa có thực lực. Là người xông lên đầu tiên mỗi lần gặp phải nguy hiểm, là xe tăng tuyệt hảo của đội đó.
Tần Sách không đáp lại gã, nhưng Lăng Tranh Mộ thì lại mỉm cười: - Chỉ bằng mày?
- Ha…
- Thôi được rồi! Bây giờ đang nguy hiểm lắm đó, mày xông lên đi.
“…”
Gã Husky im lặng cúi đầu, tiếp tục giơ ống thép đập đầu xác sống - đập đến nát nhừ.
Lúc này nghe thấy Ngũ Thì Cửu vui mừng hô to:
- Chị Tranh, Tổng quản lý Tần! Cửa sổ mở được rồi!
Thường Túc buông cưa điện, bẻ một miếng sắt cuối cùng ra bằng tay không. Vì thế ánh mặt trời lập tức rọi vào nhà xưởng. Anh ta xách cổ áo cô ấy, kéo cô ấy lên trước nói:
- Bên ngoài có… Có thùng đựng hàng, có thể dẫm lên.
Bản năng muốn sống sót khiến gã tóc vàng bước nhanh về phía cửa sổ, ai ngờ còn chưa chạy được hai bước đã bị gậy dò đường của Lăng Tranh Mộ chặn lại giữa chừng. Trên đầu gậy dò đường bắn ra lưỡi dao, nhắm chuẩn xác ngay động mạch cổ của gã.
- Chẳng phải loại xe tăng như tụi mày luôn đi phía sau à? - Lăng Tranh Mộ nói: - Vậy thì cứ đi phía sau đi.
“…”
Cô ra hiệu bảo Thường Túc đi trước rồi dùng gậy dò đường thử xem độ cao thấp. Sau đó nhảy lên khỏi mặt đất, xoay người một cách uyển chuyển nhẹ nhàng giữa không trung giống như diều hâu và nhảy ra cửa sổ một cách thật đẹp.
*
Đồng hồ biểu hiện số lượng người chơi bị ràng buộc với hệ thống [săn thú] đang từ từ giảm bớt. Khu thi đấu có khó có dễ, đương nhiên tỉ lệ tử vong cũng có cao có thấp. Tuy nhiên cho dù là cao hay thấp, chỉ cần số lượng người sống sót chưa giảm đến mức một phần ngàn thì trò chơi vẫn sẽ tiếp tục diễn ra. Mà lúc này nhóm bốn người đã thuận lợi chạy ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang, ngồi trên chiếc mô tô nhỏ thân thương của bọn họ đi đến một khu biệt thự của khu an toàn dựa theo bản đồ.
Vì sao lại đến khu biệt thự?
Rất đơn giản, là vì tìm nơi tắm rửa thuận tiện thay quần áo.
Khu biệt thự kia cũng là một phần trong bản đồ hệ thống, cho người chơi sử dụng tự do nên không bị khóa cửa lại.
Ngũ Thì Cửu làm bộ trưởng bộ ngoại giao “không xứng chức” của đội, trong tình huống các anh đại chị đại đều tỏ thái độ sao cũng được thì cô ấy bèn chọn một căn dựa theo sở thích của mình - là một tòa lầu nhỏ có ba tầng mang phong cách Châu Âu và mỗi tầng lầu đều có phòng tắm.
Dòng nước ấm áp rửa sạch bùn đất và vết máu, đồng thời xua tan sự mỏi mệt trong người. Ngũ Thì Cửu hân hoan tìm thấy một chiếc áo sơ mi hoa và một chiếc quần jean trong tủ quần áo ở phòng ngủ, dạt dào nét thanh xuân.Thậm chí cô ấy còn xoay hai vòng ở trước mặt Thường Túc, hỏi:
- Anh Thường, thẩm mỹ của tôi thế nào?
Thường Túc dựa trên sô pha, đang cầm khăn lông lau mặt. Anh ta nhìn cô ấy, nở một nụ cười khờ khạo như người cha hiền:
- Được đó, đáng yêu.
- À đúng rồi, chị Tranh và Tổng quản lý Tần đâu?
- Chắc là ở… Lầu 3?
Đúng là Lăng Tranh Mộ ở lầu 3.
Thoạt nhìn Lăng Tranh Một bị mù, thật ra bản lĩnh mò mẫm địa hình rất đỉnh. Cô tìm phòng tắm mở vòi sen gội đầu và tắm rửa hết sức thuần thục, ngay cả gậy dò đường cũng được rửa sạch. Còn về quần áo, cô lấy đại hai món trong tủ đồ không biết kiểu dáng màu sắc thế nào nhưng tóm lại mặc cũng rất thoải mái. Cô hong khô mái tóc dài rồi buộc thành đuôi ngựa, sau đó từ từ ra ngoài cửa.
- Bạn nhỏ “không đạt tiêu chuẩn”, đưa ba lô của cô cho tôi…
Còn chưa dứt lời, cô đã đụng vào một người ngay ngã rẽ hành lang. Theo thói quen nghề nghiệp, người nọ lập tức ấn bả vai đẩy cô vào vách tường, cô nhất thời vướng chân bị ngã nên hai người quấn lấy nhau lăn xuống cầu thang. Ngũ Thì Cửu và Thường Túc cùng đi lên lầu đúng lúc nhìn thấy cảnh này: “?”
Thảm nhất vẫn là người đứng xem vô tội.
- À ừm… Hai người, mệt không? - Ngũ Thì Cửu giơ ba lô, hỏi thử: - Có muốn ăn chút gì không? Trước mắt chúng ta miễn cưỡng coi như là người một nhà. Đừng nội chiến nữa, chung sống hoà bình được không?
Lăng Tranh Mộ im lặng một lát, cô buông tay Tần Sách ra rồi đứng dậy từ trên mặt đất.
- Tôi chỉ phản kháng hợp lý trước hành vi đánh lén của anh mà thôi.
Tần Sách lạnh lùng nhìn cô:
- Không phải cô chủ động đụng vào lồng ngực của người đánh lén à?
- Anh là tên chó săn của Cục giám sát thời không, có gì đáng để tôi đụng vào chứ?
Thường Túc căng thẳng khuyên nhủ:
- Đừng… Đừng cãi nhau mà, đừng cãi nhau, tủ lạnh có… Có rượu, chi bằng chúng ta uống rượu đi?
Sợ rằng uống rượu sẽ kích thích thần kinh hưng phấn, đến lúc đó hai người đánh nhau càng hung. Nói không chừng còn phá hủy luôn cả căn biệt thự. Ngũ Thì Cửu am hiểu sâu sắc vấn đề này, cô ấy vội ngăn lại. Cũng tỏ vẻ kinh ngạc cố dời sang đề tài khác:
- Tổng quản lý Tần, tôi mới phát hiện anh mặc bộ đồ này đẹp trai quá đi!
Thường Túc gật đầu phụ họa:
- Đúng đó, giống… Giống như mặc đồ đôi, với cô Lăng vậy.
Bởi vì Tần Sách đã thay bộ đồng phục ra, đổi thành bộ đồ màu đen với kiểu dáng thoải mái. Trên áo có thêu hoa văn màu xanh lá đậm. Còn Lăng Tranh Mộ lấy đại quần áo trong tủ đồ cũng trùng hợp là một chiếc áo thun đen có in hoa màu xanh lá đậm. Trai xinh gái đẹp, trông rất xứng đôi. Hơn nữa cổ tay hai người còn đeo chiếc còng bị đứt xích nên trông càng xứng đôi hơn.
Đây là một lời nói thật, nhưng cũng là một câu không đúng chủ đề. Do đó khiến cho tình huống càng thêm xấu hổ. Ngũ Thì Cửu không ngăn được Thường Túc nói hươu nói vượn, da đầu cô ấy tê dại suýt nữa đã xốc sàn nhà lên tự mình chui vào.
Sau đó cô ấy nghe thấy Lăng Tranh Mộ mỉm cười, âm trầm lên tiếng:
- Anh Thường đúng là người tốt mà, tiếc là chỉ được mỗi cái miệng thôi.
“…”