Đồ Mi Dạ Thoại

Hương cố nhân


8 tháng


Thanh Mạt sinh trưởng trong một đại gia tộc phong kiến, cha mẹ sớm đã thu xếp chuyện hôn sự cho hắn, đối phương cũng chính là thanh mai trúc mã.

Thiếu niên tuổi trẻ khinh cuồng, không thích cô gái cùng tuổi, được cha mẹ lựa chọn sẵn kia, dứt khoát ra nước ngoài du học. Mơ ước hưởng thụ cuộc sống lang bạt, tự do nơi dị quốc, vọng tưởng có thể song song có được cả tình yêu cùng danh lợi.

Trào lưu tư tưởng tự do cùng cuộc sống hằng ngày khiến hắn dần quên đi quá khứ, quên cả cô gái luôn cùng hắn nô đùa, vui chơi trên bãi cỏ ngày xưa, cũng như đêm động phòng năm ấy, có một cô gái vẫn luôn lặng lẽ ngồi đợi trong căn phòng nhỏ, khăn voan cô dâu phủ kín trên đầu.

Hắn có thể đã quên nàng, nhưng nàng thì lại không thể.

Trong đêm tân hôn, cô dâu mới cả ngày dựa cửa chờ đợi. Giá y đỏ rực xinh đẹp không giấu nổi sắc mặt có chút tiều tụy bên dưới lớp khăn voan.

Lễ giáo phong kiến mà nàng được dạy dỗ ngay từ nhỏ khiến nàng tin, vận mệnh của bản thân bất quá chỉ nằm trọn trong một chữ “chờ”. Cho dù đau đớn, thương tâm, khóc đến hai mắt đẫm lệ, dù cho là cả cuộc đời, nàng vẫn cứ phải chờ.

Làm bạn với nàng chỉ có lư hương phỉ thúy năm đó hắn tặng. Lúc đưa tín vật đính ước, thiếu niên vẫn còn chưa hiểu được phong tình. Từ ngày hắn rời đi, lư hương ôn nhuận, xanh biếc vẫn ngày ngày được người châm lên, làn khói nhè nhẹ vấn vít khắp căn phòng nhỏ.

Ở phương xa, hắn vẫn ung dung tự tại, vô ưu vô lo ngày ngày hưởng thụ cuộc sống mà không biết, ở nhà thời cuộc biến chuyển khiến cho gia nghiệp của gia tộc hắn dần dần suy kiệt. Hắn không biết, đồ đạc, gia sản trong nhà dần dần bị đem bán đi, cũng không biết đến cảnh anh em, chú cháu dây dưa, dằng co chia nhau gia sản ra sao, còn nàng cũng vì cùng đường mạt lộ mà phải đem của hồi môn đến tiệm cầm đồ cầm cố.

Tất cả chỉ để đổi lấy tiền bạc lo cho cuộc sống của hắn, khiến hắn không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền. Chỗ ở của nàng vốn chỉ là một tiểu viện nho nhỏ, thanh vắng giờ phải chuyển đến một ngôi nhà nhỏ chật chội, cũ nát hơn. Khoảng trời của nàng vĩnh viễn chỉ nằm trong phạm vi một góc sân nho nhỏ. Khuôn mặt nhỏ bé ngày một gầy rộc đi lộ ra chiếc cằm nhọn, đôi mắt tràn ngập e sợ song lại vô cùng bền bỉ. Nhưng hắn đều không biết.

Nàng sinh bệnh. Ho ra máu, ho đến tâm phế cũng đều muốn theo đó mà bật ra ngoài. Hắn rốt cuộc cũng trở về.

Không nghĩ ngợi nhiều mà quyết định trở về, tất cả đều không phải vì nàng. Hắn trở về là để dấn thân vào sự nghiệp cách mạng.

Đây quả là một chuyện vui đối với nàng. Chờ đợi nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi được đến một ngày hắn trở về.

Nhưng vận mệnh trớ trêu không để cho nàng được gặp hắn một lần. Một ngày nọ, kế hoạch bị lộ, hắn cùng các đồng chí khác bị bắt nhốt, làm bạn sớm tối với song sắt nhà giam.

Ban đêm, nàng lẳng lặng ngồi ở đầu giường, bàn tay không ngừng vuốt ve lư hương đã ghi lại bao hồi ức nhớ mong trong nhiều năm qua. Sáng hôm sau, cầm nó đi vào cửa tiệm cầm đồ.

Hắn rốt cuộc cũng được thả ra, từ khi trở về đến giờ cũng đã qua một mùa đông, đến nay hắn mới trở về nhà. Nhưng hắn cũng không nhìn thấy nàng. Căn bệnh ngày một trầm trọng khiến nàng không cách nào sống qua được mùa đông.

Vùi mặt vào những bức thư nàng viết, hắn khóc lớn. Chợt hắn ngửi được một đạo mùi hương nhè nhẹ phảng phất khắp căn phòng.

Tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ, nhẹ nhàng đi tới, dừng ngay ở bên cạnh cửa, thủy mâu nồng đậm nhu tình chuyên chú nhìn hắn.

Quần áo mặc có thể ấm, ăn có thể no bụng, tâm tình có hay không vui sướng ?

Miệng liên tục hỏi thăm người nằm trên giường ở nơi hoang vắng này, bàn tay từng mềm mại, mượt mà như hoa như ngọc giờ thon dài, gầy guộc, lạnh như băng.

Nhiều năm sau, trong một căn phòng đấu giá, một lư hương phỉ thúy được đem ra thành công thu hút sự chú ý của phần đông đám người trong khán phòng.

Một phen cạnh tranh quyết liệt, một cậu ấm có tiền giành mua được đem nó đút vào trong túi, định đem đi lấy lòng nhạc phụ tương lai.

Trong gia yến long trọng, người trẻ tuổi dương dương đắc ý mở ra hộp quà. Mọi người kinh ngạc trầm trồ.

Đôi mắt mờ đục của lão thái công thoáng chốc sáng ngời, lóe lên những tia quang mang. Ông đột nhiên vươn tay đem lư hương ôm thật chặt trong ngực, nức nở nghẹn ngào, vừa có điểm run rẩy vừa có điểm mừng rỡ, lại như vô cùng sầu bi.

Ông lão trên 80, nói không thành tiếng, nhỏ giọng nỉ non gọi tên người nào đó. Là ai lại có thể khiến ông nhớ thương như vậy ?

Ông tay trắng dựng lên cơ nghiệp như ngày hôm nay, tranh đấu giành thiên hạ, bậc trưởng bối như ông cũng có những chuyện thương tâm của riêng mình.

Đột nhiên, cả đại sảnh tràn ngập một mùi thơm ngào ngạt, tất cả đều say mê đắm chìm trong thứ hương thơm ấy.

Lúc thần trí khôi phục lại được mới phát hiện, lão nhân gia ngày thường trầm tĩnh, kiên định, ôm chặt lấy lư hương, không nói một lời.

Cứ bình tĩnh như vậy mà an nghỉ.

Khóe miệng gợn lên một tia cười yếu ớt, phảng phất như cuối cùng cũng tìm được thứ gì đó quan trọng nhất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play