Thủy Đào đúng thật là muốn cố ý châm ngòi.
Cố Phán làm nữ chính khẳng định là có hào quang nữ chính, nếu cô ta không có trêu chọc đến mình, Thủy Đào cũng không định giao phong chính diện cùng cô ta.
Thủy Đào cảm thấy rất phiền chán, mặc kệ là Cố Phán, Giang Tuấn Hiền, hay là Thủy Quế Hương, ba người này đều là người mà cô không muốn giao tiếp cùng, chỉ muốn cách bọn họ càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng có lượn qua lượn lại trước mắt cô làm gì.
Cố Phán là nữ chính, Thủy Quế Hương nếu đi gây sự với cô ta, khẳng định sẽ bị ghi hận, về sau nói không chừng còn sẽ bị trả thù, nhìn hai người này đấu nhau, cô đương nhiên rất vui mừng.
Bất quá cô hiểu biết Thủy Quế Hương cũng như Thủy Quế Hương hiểu biết cô, người này khuyết điểm lớn nhất chính là tự cho là thông minh, Thủy Đào suy đoán cô ta khẳng định sẽ làm theo cách trái ngược, sẽ đi tìm Giang Tuấn Hiền dây dưa không rõ.
Nếu thật là như vậy, cô lại càng muốn cười.
Tuy rằng cô sẽ không bởi vì chuyện hủy hôn mà trả thù Giang Tuấn Hiền, nhưng có thể làm anh ta ngột ngạt, cô tuyệt đối không nương tay.
Thủy Quế Hương là người khó chơi, Giang Tuấn Hiền nếu còn không hiểu phải biết giữ khoảng cách cùng những cô gái khác, chỉ sợ sẽ có trò hay để xem.
Thủy Đào đều có thể tưởng tượng ra anh ta về sau sinh hoạt sẽ nước sôi lửa bỏng như thế nào.
Trong lòng đang mừng thầm, tự dưng trên người lại có cảm giác thập phần không thoải mái, giống như là bị ai nhìn trộm vậy.
Thủy Đào cau mày liếc mắt, đúng lúc thấy Lý Hướng Vinh chưa kịp thu hồi ánh mắt nhìn mình, ánh mắt kia có điểm trần trụi, làm Thủy Đào thực không thoải mái.
Lý Hướng Vinh thấy cô quay đầu lại, liền nhếch khóe miệng cười với cô, tay Thủy Đào nắm cán chổi thật chặt.
Lúc này, Giang Ngọc Sơn đứng ở giữa hai người, nhìn chằm chằm Lý Hướng Vinh nói: “Nhìn cái gì thế? Nói ra để tôi cũng nhìn một cái xem nào.
”Lý Hướng Vinh lại trở về bộ dáng thành thật hàm hậu, cúi đầu nói lắp nói: “Không! ! Không có gì.
”Tả Lệ Bình nghe được thanh âm cầm dao phay đi tới: “Làm gì thế?”Ánh mắt bà nhìn mấy người, quét tới quét lui, cuối cùng xoa eo nhìn về phía Lý Hướng Vinh.
“Đồ vật đưa xong rồi thì nhanh về đi, còn ở nơi này làm cái gì, định cùng nhau ăn cơm trưa với heo hả?”Thủy Quế Hương bĩu môi: “Thím hai, thím không cần phải thúc giục chúng cháu cũng sẽ đi, chỗ này lại không có vàng, chúng cháu không hiếm lạ gì, đi luôn đây ạ.
”Cô ta bịt mũi, hướng Lý Hướng Vinh phất phất tay, anh ta đẩy xe đẩy, tung ta tung tăng cùng nhau rời đi.
Trước khi đi, Lý Hướng Vinh còn quay đầu lại, nhìn liếc mắt một cái, nhưng chỉ có thể thấy ánh mắt sắc bén của Giang Ngọc Sơn trừng mắt nhìn lại.
Lý Hướng Vinh thân thể cứng đờ, dưới chân nện bước càng nhanh hơn.
Hai người kia đi khuất, Giang Ngọc Sơn xoay người nhìn Thủy Đào nói: “Tên Lý Hướng Vinh này trông lấm la lấm lét, vừa thấy là biết không tốt lành gì, em về sau thấy anh ta nhất định phải tránh xa một chút.
”Nghe được lời này, Tả Lệ Bình xuy một tiếng, ở trong thôn, nếu nói ai không phải người tốt, vậy khẳng định không thiếu phần tên nhóc Giang Ngọc Sơn này.
Lý Hướng Vinh này bà biết, cùng thằng hai nhà họ Trương giống nhau, ở nhà là người trong suốt không có cảm giác tồn tại gì, người nhà không coi trọng, bị sai sử làm việc như gia súc, đều hai mươi mấy, lão Lý cũng không quan tâm đến, giờ còn chưa đi hỏi vợ cho cậu ta, hiện tại thành đàn ông độc thân lớn tuổi, làm mai càng thêm khó.
Người vốn dĩ ít nói giờ lại càng thêm nặng nề.
Tả Lệ Bình có chút đồng tình, nhưng cũng không quá thích cậu ta.
Thủy Đào ngày thường cùng Lý Hướng Vinh không có tiếp xúc gì, nhưng ánh mắt Lý Hướng Vinh vừa rồi, làm cô thực không thoải mái.
Nhìn khuôn mặt Giang Ngọc Sơn nghiêm túc, Thủy Đào hiếu kỳ nói: “Chú Ngọc Sơn, chú cùng Lý Hướng Vinh từng có xích mích ạ?”Thông qua đoạn thời gian tiếp xúc gần đây, Thủy Đào không dám bảo đảm mình có bao nhiêu hiểu biết về Giang Ngọc Sơn, tuy nói người này thoạt nhìn không đàng hoàng, nhưng thời điểm làm việc cùng nhau, Thủy Đào chưa từng thấy anh nói xấu ai cả, đây là lần đầu tiên thấy anh nói về người khác như vậy.
Giang Ngọc Sơn lắc đầu, má lúm đồng tiền ở khóe miệng hiện lên nói: “Anh thì có thể cùng anh ta có xích mích gì được, anh nhìn người chỉ nhìn mặt, theo tiêu chuẩn của anh thì anh ta không đạt, cho nên không thích thôi.
”Lý do kỳ ba như thế, làm Thủy Đào rất là vô ngữ, nhìn là biết người này đang không nói thật.
Nhưng chính là lý do này, làm Thủy Đào gõ lên chuông cảnh báo trong lòng.
Tả Lệ Bình nghe thấy thiếu chút nữa mắng chửi người, sống đến tận tuổi này, bà chưa từng thấy qua người như Giang Ngọc Sơn vậy.
“Cậu lớn lên đẹp thì ghê gớm à, có câu nói thế nào nhỉ ? Câu gì mà thân thể tóc da, nhận từ mẹ cha? Ai, mặc kệ, dù sao chính là ý tứ đó, ngoại hình như thế nào đều là do cha mẹ cho, chính mình không thể lựa chọn, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà cười nhạo người ta chứ.
”Giang Ngọc Sơn nói: “Đạo lý này cháu đương nhiên minh bạch, những lời lúc nãy cháu cũng chỉ áp dụng đối với Lý Hương Vinh thôi.
”Tả Lệ Bình ha hả: “Lý Hướng Vinh người ta trung thực thành thật như vậy, cũng không biết là nơi nào đắc tội cậu, tôi thấy khẳng định là cậu có nhược điểm gì trong tay cậu ta đúng không.
”Giang Ngọc Sơn vội hô oan uổng: “Bác nói gì vậy ạ, cháu mà là hạng người đó sao, chủ yếu là do hắn ta cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không tự lượng sức mình, cả ngày chỉ toàn mơ tưởng hão huyền, bác đúng là không thấy ánh mắt vừa nãy hắn ta nhìn Thủy Đào, chẳng lẽ bác còn định….
”Giang Ngọc Sơn muốn nói lại thôi nhìn thoáng qua Thủy Đào.
Tả Lệ Bình nháy mắt đã hiểu, cúi mặt xuống nhổ nước bọt : “A phi, cũng không nhìn lại xem mình là cái dạng gì, trong nhà nghèo thì thôi, chính mình còn không tự lập, trên mặt gồ ghề lồi lõm mắt thì híp, nhìn một cái ta đều ngại đau mắt.
”Tưởng tượng đến nam nhân như vậy có ý đồ với con gái nhà mình, Tả Lệ Bình tâm tình thật sự phiền não.
Chọn Lý Hướng Vinh làm con rể còn không bằng chọn Giang Ngọc Sơn đâu, ít nhất Giang Ngọc Sơn còn có khuôn mặt, lại nói năng trôi chảy, không lo chịu thiệt.
Không giống Lý Hướng Vinh, nửa cây gậy đánh không ra một cái rắm, bị người nhà khi dễ thành như vậy cũng nhịn được.
Tả Lệ Bình bị suy nghĩ đột nhiên toát ra của mình làm cho chấn kinh.
Phi phi phi, Lý Hướng Vinh không được, Giang Ngọc Sơn lại càng không được, Thủy Đào nhà bà lại không lo không gả đi được, làm gì mà phải chọn một trong hai người này chứ.
Nhất định là do Giang Ngọc Sơn cả ngày cứ lắc lư ở trước mặt bà, làm bà thần kinh căng chặt, không cẩn thận nên dễ dàng miên man suy nghĩ.
Tả Lệ Bình thấp giọng mắng hai câu, lại quay về lều tranh làm việc.
.