Editor: zjtya_nguyen

 
*

Tạ Chấp Châu yêu cầu rất cao về chất lượng giấc ngủ, không thích có người bên cạnh, Mạnh Thành Duyệt không tin anh thực sự ngủ cùng cô.

Cô nói "Ồ": "Tôi đi ngủ trước đây."

"Đợi chút." Tạ Chấp Châu tắt máy tính đi, ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô.

Mạnh Thành Duyệt đi qua.

"Bánh kem đâu?"

"Bên ngòai."

Tạ Chấp Châu xoay người đi ra ngoài.

Mạnh Thành Duyệt đi theo sau: "Cậu muốn ăn à?"

"Có lẽ sẽ không ăn." Tạ Chấp Châu mở hộp đóng gói ra: "Nhưng phải có nghi thức."

Nghi thức anh nói là châm nến ước nguyện rồi thổi.

Mạnh Thành Duyệt nhìn bánh kem trên bàn, âm thầm ngáp một cái.

Tạ Chấp Châu tìm nhân viên khách sạn mượn cái bật lửa, châm nến lên.

"Ước đi."

Mạnh Thành Duyệt làm theo.

Tạ Chấp Châu không hỏi cô có ước nguyện gì, bởi anh biết không có cách nào giúp cô thực hiện.

Uớc nguyện của Mạnh Thành Duyệt là mẹ cô nhanh chóng khỏe lên.

Uớc xong, cô ngẩng đầu: "Cậu dám ăn sao?"

Tạ Chấp Châu nhìn cô chằm chằm: "Cô dám ăn thì tôi dám ăn."

Mạnh Thành Duyệt cũng quan sát biểu tình của anh: "Cậu mua, cậu ăn trước."

Anh như phát hiện ra dấu vết gì, ánh mắt giảo hoạt: "Sinh nhật cô, cô ăn trước đi."

Mạnh Thành Duyệt nghĩ: "Cậu ăn của tôi, tôi ăn của cậu."

"Được a." Tạ Chấp Châu rất vui vẻ.

Mạnh Thành Duyệt cắt bánh kem ra, dùng dĩa chọc một miếng đưa đến miệng Tạ Chấp Châu.

Tạ Chấp Châu khinh thường mà nhếch khóe miệng, cúi đầu ăn luôn.

Anh chọc một miếng, đưa đến bên miệng cô: "Đến lượt cô, ăn."

Ngữ khí của anh, như là đang nói "Ăn nhanh lên, nếu không sẽ mất tác dụng thuốc."

Mạnh Thành Duyệt rũ mắt nhìn chằm chằm miếng bánh kem, nghiêng đầu, cắn miếng nhỏ ở góc.

"Ăn" Cô nhìn anh "Còn lại cậu ăn đi."

Tạ Chấp Châu cười nhạo một tiếng, cùng lắm thì chính là cả đêm bị đau bụng.

Anh cúi đầu, đưa toàn bộ hơn nửa miếng bánh còn lại vào miệng.

Sau khi nuốt.

"Đợi chút." Tạ Chấp Châu như đột nhiên nghĩ tới gì, nheo mắt lại: "Mạnh Thành Duyệt, có phải cô hạ độc gì trong miệng không?"

Mạnh Thành Duyệt im lặng hai giây: "Có cần thiết không, tôi tự hạ độc chính mình?"

Tạ Chấp Châu khẽ nhướng mày: "Cô có giải độc?"

Mạnh Thành Duyệt cố gắng hết sức chứng minh vô tội: "Nếu tôi hạ độc trong miệng, cậu cũng không chạm vào miệng tôi----" cô dừng lại.

Anh ăn luôn miếng bánh cô đã ăn.

"........"

Mạnh Thành Duyệt nghĩ tai nóng lên, tránh ánh mắt của anh: "Chạm nhẹ một chút mà thôi."

"Không phải cô ăn nước miếng, cô đỏ mặt cái gì?"

Mạnh Thành Duyệt quay mặt đi: "Không có."

Tạ Chấp Châu nhếch mép cười: "Cô ngại à?"

Mạnh Thành Duyệt chỉ cảm thấy cả khuôn mặt nóng như thiêu cháy, xoay người vào phòng: "Tôi đi ngủ."

"Cô dám!" Tạ Chấp Châu kéo cô trở lại, "Không rửa sạch sẽ không được lên giường lão tử."

Cô bị ném vào phòng tắm.

Vừa đứng vững, cửa lại bị đẩy ra, một cái áo thun màu đen ném tới, chuẩn xác che kín đầu cô.

Tạ Chấp Châu: "Của tôi, không muốn mặc thì cứ trần chuồng đi ra."

Mạnh Thành Duyệt kéo quần áo xuống, lộ đầu ra: "Từ nơi nào có?"

Tạ Chấp Châu ôm cánh tay đứng dựa vào khung cửa, rũ đôi mắt, cong khóe miệng: "Phòng này tôi đã đặt trước rồi."

".........."

Lại bị lừa.

"Không lừa cô, tuy rằng là phòng đã đặt trước, cô muốn ở qua đêm phải đến đăng ký chứng minh nhân dân." Đại thiếu gia bộ dáng rất tuân thủ quy định.

Mạnh Thành Duyệt duỗi tay đóng cửa: "Cậu đi ra ngoài."

Tạ Chấp Châu cúi người nhéo mặt cô: "Đuổi tôi đi? Cô rất to gan Mạnh Thành Duyệt." Anh cười nhạo một tiếng: "Quên đi, nể tình hôm nay sinh nhật cô, tha cho cô."

Đóng cửa lại, Mạnh Thành Duyệt treo quần áo lên.

Sinh nhật 18 tuổi, thực sự cùng Tạ Chấp Châu ở cùng phòng.

Thật đúng là không thể nào quên a.

*

Tạ Chấp Châu hối hận vì đã để Mạnh Thành Duyệt ngủ trên giường.

Người phiền tính tình phiền, tư thế ngủ cũng phiền, không chừa cho anh một chỗ.

2 giờ rạng sáng, cô ở trên giường ngủ an ổn, anh lại chỉ có thể ngồi chỗ này nhìn.

Sợi tóc cô gái xõa trên gối, tỏa ra mùi hương không biết là mùi dầu gội hay mùi sữa tắm.

Chính mùi hương này, làm tinh thần anh không yên.

Cô nằm nghiêng, có thể là đề phòng anh, nội y cũng không cởi, dây quai màu trắng tinh tế trên vai, chuẩn bị rơi xuống, như cưỡng bách anh chạm vào.

Lại nhìn một lúc nữa.

Tạ Chấp Châu cuối cùng nhịn không được, duỗi tay cầm lấy dây quai kia, nhẹ nhàng kéo lên, thần không biết quỷ không hay mà cho nó quay về chỗ cũ.

Anh rũ mắt, bộ dáng ngủ của người phiền lại có chút đáng yêu.

Chỉ là bộ dáng lúc tỉnh thì lại phiền. Cả ngày mặt cứ nghiêm túc, ở trước mặt anh giả mù sa mưa khen, dối trá khiến người ta hận.

Tầm mắt lại lần nữa rơi xuống vai cô, xuống chút nữa là xương quai xanh xinh đẹp của cô gái.

Anh đột nhiên đứng lên, miệng có chút khô.

Vốn định ôm cô ngủ 1 đêm, thử xem có thoải mái như người ta nói không.

Kết quả nằm cũng chưa nằm lên giường.

Tạ Chấp Châu một bụng đè nén tức giận đi ra phòng khách.

*

Mạnh Thành Duyệt ngủ một giấc đến khi tự tỉnh.

Nửa đêm hình như cô nghe thấy có thứ gì đó rơi xuống đất, rơi rất nhiều lần.

Cô dậy rửa mặt, đi ngang qua phòng khách, thấy Tạ Chấp Châu nằm trên sô pha, chân dài cao 1m9, cái sô pha không vừa với anh, nhìn qua anh ngủ thật vất vả.

Là cô chiếm giường anh, lúc tỉnh lại không tránh được bị ghét bỏ.

Sợ đánh thức anh, Mạnh Thành Duyệt nhẹ tay chân đi rửa mặt, kéo tủ quần áo ra, cầm áo hoodie màu đen mặc bên ngoài.

Tạ Chấp Châu tuy tính tình bất thường, nhưng về mặt vật chất luôn hào phóng, từ nhỏ nguyện ý chia sẻ quần áo đồ chơi với cô.

Vì thế, cô cầm một đôi tất sạch đi vào.

*

Giữa trưa tại nhà ăn, Ngô Mạn Mạn vẻ mặt tò mò thò qua: "Duyệt Duyệt, hôm nay cậu với Tạ Chấp Châu mặc quần áo tình nhân à?"

Cậu đi học sao? Mạnh Thành Duyệt không chú ý.

"Không phải."

"Nói dối, cùng một thương hiệu, cùng một kiểu dáng."

Mạnh Thành Duyệt giải thích: "Quần áo là của cậu ấy."

"Cậu mặc quần áo của Tạ Chấp Châu? Nói như vậy Tạ giáo thảo của chúng ta có chủ rồi à?"

Cái này không có cách nào giải thích.

Mạnh Thành Duyệt đứng dậy: "Tôi ăn xong rồi, đi trước."

"Được, được!"

.......

Đi ra khỏi nhà ăn, Mạnh Thành Duyệt nhận được wechat của Tạ Chấp Châu.

Tạ Chấp Châu: [Ăn cơm không gọi tôi? Ăn một mình?]

Anh không phải không ăn ở nhà ăn sao?

Mạnh Thành Duyệt trả lời: [Tôi cho rằng cậu ra ngoài ăn cùng bạn.]

Tạ Chấp Châu: [Chờ ở cửa.]

Tạ Chấp Châu: [Trộm tất của tôi đi tôi còn chưa thèm tìm cô tính sổ.]

Mạnh Thành Duyệt chột dạ mà quay lại.

Vài phút sau, Tạ Chấp Châu xuất hiện ở cửa nhà ăn.

Mạnh Thành Duyệt cúi đầu trả lời tin nhắn, không chú ý anh.

Trên người cô mặc áo hoodie của anh, phối với quần bò của cô, tóc đuôi ngựa rũ xuống, dáng người nhỏ bé đứng ở kia, rất xinh đẹp.

Tóc đuôi ngựa bị kéo ra, Mạnh Thành Duyệt quay đầu, Tạ Chấp Châu đứng bên cạnh cô từ khi nào: "Cái áo này cho cô." Anh hào phóng nói.

"Cảm ơn thiếu gia."

"Còn muốn cái khác không. Tự mình lấy ở tủ quần áo."

Anh là cảm thấy cô mặc quần áo con trai rất hợp sao.....

"Không cần."

Có thể là cô mặc quần áo anh, ánh mắt hôm nay của Tạ Chấp Châu nhìn cô rất kỳ quái.

"Nhắn tin với ai đấy? Tập trung như vậy?"

"Bạn bè."

"Cô còn có bạn bè khác?" Bạn bè cô, thế mà anh không biết.

Mạnh Thành Duyệt biết Tạ Chấp Châu không ưa Thẩm Diễm Lễ, không nói thật: "Thằng nhóc học gia sư."

Tạ Chấp Châu không nghi ngờ: "Đứa trẻ đó đã đỗ trường số 1 sao?"

Mạnh Thành Duyệt gật đầu: "Thi đỗ."

Tạ Chấp Châu rất vui mừng "Có chút bản lĩnh, không hổ là đệ tử tôi."

"Cậu dạy tôi giải quyết chút vấn đề, không tính là sư phụ." Mạnh Thành Duyệt nhỏ giọng nói thầm.

"Một ngày làm sư cả đời vì ----" Tạ Chấp Châu dừng một giây: "Quên đi, tiện nghi này không thể chiếm."

Khi học cao trung, Mạnh Thành Duyệt học không tốt duy nhất môn toán, Tạ Chấp Châu lại học giỏi nhất môn toán. Anh không làm bài tập, chỉ thích ra câu hỏi cho cô, không trả lời được liền trừ tiền tiêu vặt, bắt đầu từ 500.

Thành tích toán của cô coi như tiền tiêu vặt cứu giúp.

Vừa rồi Thẩm Diễm Lễ gửi tin nhắn tới, muốn phái người tới đây trả lại áo khoác cho cô, hỏi cô mấy giờ bắt đầu tiết tự học buổi tối. Mạnh Thành Duyệt bảo người ta đưa trực tiếp đến đại viện Tạ gia.

Buổi tối, Mạnh Thành Duyệt chờ ở chỗ hẹn trước.

Đèn xe chiếu đến, xe ô tô công vụ từ từ đi về phía cô.

Lái xe xuống trước, đi ra sau mở cửa, đỡ người đàn ông cầm gậy xuống.

Thẩm Diễm Lễ mặc chỉnh tề, chắc là mới từ cuộc họp quan trọng nào đó đi qua đây, trên mũi đeo kính gọng vàng, tầm mắt dừng trên người cô.

"Thẩm tiên sinh, sao anh lại tự mình tới đây"

"Tôi ở gần đây mở cuộc họp, tiện ghé qua." Thẩm Diễm Lễ duỗi tay, trợ lý đem túi đưa cho anh, anh xách theo túi, chống gậy đi đến trước mặt cô: "Tặng bù cô quà sinh nhật."

Mạnh Thành Duyệt không nghĩ anh sẽ chuẩn bị quà cho cô, từ chối nói: "Không cần đâu."

Thanh âm Thẩm Diễm Lễ nhu hòa: "Mua rồi không thể trả lại, cầm đi."

Mạnh Thành Duyệt lắc đầu: "Cảm ơn, nhưng tôi không thể nhận."

"Không phải đồ vật gì quý giá." Thẩm Diễm Lễ nói, "Ngày đó tôi thấy cô thích phổ nhị, nên mua một phần đặc sản Lâm thành."

Mạnh Thành Duyệt lúc này mới nhận lấy: "Cảm ơn."

Trợ lý lấy áo khoác từ trên xe, được bọc bởi túi giặt của tiệm giặt quần áo, chắc hẳn là đã được giặt sạch.

"Mạnh tiểu thư, đây là áo khoác của cô."

"Cảm ơn."

Thẩm Diễm Lễ nhìn kiến trúc phía sau cô: "Sớm nghe được nơi ở cũ quý giá của Tạ lão, hôm nào tôi chính thức chào hỏi sau."

Mạnh Thành Duyệt nhắc nhở anh: "Ông nội Tạ ở quê, nơi này chỉ có tôi cùng thiếu gia."

Thẩm Diễm Lễ cười nhẹ: "Tạ thiếu gia đối với cô thật không bình thường."

Xác thật không bình thường.

Cảm thấy cô phiền.

Thẩm Diễm Lễ lại nói: "Lão tiên sinh gần đây vì thiếu gia mà chọn vị hôn thê. Chờ cậu ta kết hôn, cô còn ở lại nơi này không?"

Tạ thiếu gia vừa sinh ra Tạ lão đã bắt đầu chọn vị hôn thê, nhiều năm trôi qua như vậy, không có một ai thành công cùng anh đính hôn. Tạ Chấp Châu rất bắt bẻ, không phải loại người sẽ tạm chấp nhận.

"Trong thời gian ngắn thiếu gia sẽ không đính hôn."Mạnh Thành Duyệt trả lời: "Chờ cậu ấy kết hôn, tôi lập tức dọn đi."

Trong mắt Thẩm Diễm Lễ thoáng qua một tia khác thường: "Cô không thích Tạ Chấp Châu?"

Mạnh Thành Duyệt sửng sốt, nhẹ nhàng lắc đầu.

Trong nhà nợ ngập đầu, cô không có tâm tư đi suy xét tình yêu nam nữ. Huống chi, Tạ gia là gia đình giàu có ở Bắc thành, cô cùng Tạ Chấp Châu căn bản là người của hai thế giới.

Cửa sân bên hông hiện lên một bóng người.

Là Tạ Chấp Châu đã trở về sao?

Mạnh Thành Duyệt lo lắng anh không tìm thấy cô sẽ phát tính đại thiếu gia: "Thẩm tiên sinh tôi đi về trước đây. Qùa tặng này, cảm ơn."

"Được, cuối tuần gặp."

"Cuối tuần gặp."

Mạnh Thành Duyệt bước nhanh vào sân.

Vừa ngẩng đầu, thấy bóng người lén lút ngoài cửa phòng Tạ Chấp Châu.

Cô nhận ra người này: "Tống Mỹ Hàm?"

Tống Mỹ Hàm trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, ngày lạnh như vậy chỉ mặc váy qua mông, chân đi cao gót mười mấy cm, giống cây liễu hỗn độn trong gió.

Thấy Mạnh Thành Duyệt canh ở cửa phòng Tạ Chấp Châu, không cao hứng mà mắng đen đủi, xoay người đi.

Tống Mỹ Hàm rất khó chịu Mạnh Thành Duyệt, mỗi lần tới đây cô ta đều canh giữ ở cửa. Cô đánh cũng không đánh lại nữ nhân này, chỉ có thể chờ cô ta ngủ lại đến. Kết quả mỗi lần Mạnh Thành Duyệt đi rồi, đèn trong phòng Tạ Chấp Châu cũng tắt.

Tính tình anh cô biết rõ, bị đánh thức sẽ rất tức giận, chỉ có thể hậm hực rời đi.

"Đứng lại"

"Làm gì!" Tống Mỹ Hàm bắt đầu dở tính đại tiểu thư: "Nơi này không phải nhà cậu, tôi tới tìm anh Châu không được sao?"

"Cậu vào bằng cách nào?" Mạnh Thành Duyệt lạnh giọng hỏi.

Tống Mỹ Hàm chột dạ, ấp úng: "Cửa không khóa, tôi liền đẩy vào."

Mạnh Thành Duyệt duỗi tay: "Đưa chìa khóa cho tôi, nếu không sẽ báo cảnh sát."

"Cậu ---"

Mạnh Thành Duyệt bắt đầu gọi 110.

"Cho cậu cho cậu!" Tống Mỹ Hàm đem chìa khóa vứt xuống đất: "Một lời không hợp liền báo cảnh sát, không trách được anh Châu thấy cậu phiền."

Mạnh Thành Duyệt nhặt chìa khóa lên: "Cậu ấy thấy tôi phiền, nhưng cũng không thích cậu."

"Mạnh Thành Duyệt! Cô đừng tưởng rằng có bác Tạ chống lưng thì ghê gớm, cậu tin hay không tôi bảo bố tôi sa thải bố cậu!"

"Tin"

"Hừ, sợ rồi sao? Cậu đưa chìa khóa cho tôi, hoặc là để tôi đến phòng anh Châu chờ, tôi đảm bảo thuyết phục bố tôi cho bố cậu tăng lương. Tăng một vạn, một vạn rưỡi được không?"

Mạnh Thành Duyệt: "Năm vạn, tôi cho cậu đi vào."

Tống Mỹ Hàm trợn tròn đôi mắt: "Tiền tiêu vặt một tháng của tôi mới hai mươi vạn, tăng năm vạn, cậu mơ tưởng!"

Mạnh Thành Duyệt giơ tay: "Không tiễn"

Tống Mỹ Hàm nổi giận đùng đùng đi vài bước, tức giận quá, quay đầu dùng đòn sát thủ: "Tôi biết cậu đã làm chuyện đó với anh Châu."

Mạnh Thành Duyệt lười giải thích: "Vậy sao cậu còn thích cậu ấy?"

"Này có gì đâu? Anh ấy sẽ không muốn cậu. Cậu là người con gái đầu tiên của anh ấy, mà tôi là người cuối cùng. Đến cuối cùng anh ấy là chồng của tôi, chứ không phải của cậu."

"........"

Quan niệm của kẻ có tiền, thật thần kỳ.

"Tôi nói cho cậu, vừa rồi cậu trốn anh Châu yêu đương vụng trộm với đàn ông khác, tất cả tôi đã chụp được. Hừ, bây giờ tôi sẽ gửi cho anh ấy."

Mạnh Thành Duyệt: "........."

Một lát sau, Tống Mỹ Hàm dùng sức dậm chân: "Anh ấy thế mà chặn tôi."

Mạnh Thành Duyệt thở dài nhẹ nhõm.

Ngay sau đó lại nghe thấy Tống Mỹ Hàm tức giận mắng: "Xem xong video mới chặn? Thật là chó!"

Mạnh Thành Duyệt: "........."

Xong rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Tạ bá vương còn năm giây là tới chiến trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play