Editor: zjtya_nguyen

Mùa hè năm 2017. Bắc thành, câu lạc bộ tư nhân.

Một bữa tiệc xa hoa đang được tổ chức ngoài trời, hôm nay là lễ trưởng thành của đại thiếu gia tập đoàn Tạ thị.

Trên bãi cỏ, một chiếc siêu xe phiên bản giới hạn với những đường nét mượt hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Đây là quà lễ trưởng thành của Tạ lão tặng cho cháu trai. Ngoài ra, vị đại thiếu gia còn được tặng cổ phần kếch xù tập đoàn Tạ thị cùng với một căn nhà cao cấp.

Người đến dự tiệc sinh nhật không phải phú thì quý, cho dù đam mê xe cũng không dám đưa điện thoại lên trước mặt mọi người chụp chiếc xe kia. Mạnh Thành Duyệt nhìn xung quanh, giơ điện thoại lên, chụp lung tung mấy tấm.

"Duyệt Duyệt, cháu ở đây làm gì?" chú Trình nhìn phía sau cô: "Thiếu gia đâu?"

Mạnh Thành Duyệt lễ phép nói: "Còn đang ngủ, gọi cháu tới giúp anh ta trông xe"

"Kêu cháu trông xe, có nghĩa là thiếu gia không đến?"

"Đúng vậy"

"Thật không phép tắc! Cháu chạy nhanh về kêu nó rời giường, Tạ lão gia còn đang chờ"

"Vâng"

Mạnh Thành Duyệt biết cô không gọi dậy nổi vị đại thiếu gia này, Tạ Chấp Châu ngủ, không ai dám đi gọi anh. Có người thử đi gọi, ngày hôm sau đã bị đuổi việc. Nhưng cô không thể cãi lời chú Trình. Đây là quản gia tài chính của Tạ gia, ở bên cạnh bác Tạ hơn hai mươi năm, từ nhỏ cô đã biết, muốn ở lại Tạ gia, nhất định phải nghe lời phân phó của chú Trình.

Khu biệt thự Nam giao là khu nhà giàu nổi tiếng, tư cách mua nhà nghiêm ngặt, ba bước gặp một khuôn mặt quen thuộc, rất nhiều người nổi tiếng. Mạnh Thành Duyệt không phải người nơi này, nhưng không ai cho rằng cô không phải.

Từ nhỏ đến lớn, chi phí ăn mặc của cô giống với tiểu thư nhà giàu, cấp ba cũng học tại trường quý tộc.

Mấy năm nay, bác Tạ đối xử với cô không tệ.

Nhưng những điều tốt này đều phải có điều kiện, cô biết trách nghiệm của chính mình.

Đi vào phòng khách, Mạnh Thành Duyệt ngẩng đầu nhìn phòng ở tầng hai.

Ở đầu cầu thang có hai người đàn ông mặc âu phục, mặt lộ vẻ khó xử, hẳn cũng là tới gọi Tạ Chấp Châu dậy.

Dì Lâm vừa mới quét vệ sinh xong từ trên tầng xuống, nhìn thấy Mạnh Thành Duyệt, xua xua tay khuyên nhủ: "Trời gần sáng mới trở về, đừng đâm đầu vào họng súng"

Người ở nhà này lâu nhất, ngoại trừ Mạnh Thành Duyệt có Tạ chủ tịch làm chỗ dựa, cũng chỉ có dì Lâm biết nhìn mặt đoán ý biết tiến biết lùi, Tạ Tiểu Bá Vương cũng không nể mặt bất cứ kẻ nào.

Mạnh Thành Duyệt không thể cãi lời dặn dò chú Trình, nói lời cảm ơn với dì Lâm, cầm chìa khóa dự phòng lên tầng hai.

Cô gõ cửa phòng: "Thiếu gia, dậy đi"

"Tạ Chấp Châu, dậy đi"

"Dậy đi, Tạ Chấp Châu"

Người trong phòng một chút phản ứng cũng không có.

Mạnh Thành Duyệt hít một hơi sâu, lấy chìa khóa mở cửa.

Trên giường phồng lên một đoàn, cả người Tạ Chấp Châu ở trong chăn, đầu cũng không thò ra.

Anh sắp bị phiền chết, một bụng hỏa khí chuẩn bị phát ra.

"Thiếu gia, dậy đi, bốn rưỡi rồi"

"Biến" Âm thanh mất kiên nhẫn từ trong chăn phát ra.

Mạnh Thành Duyệt bình tĩnh nói: "Hôm nay là sinh nhật anh, còn khoảng một tiếng rưỡi là bữa tiệc diễn ra"

Chăn động đậy, người trên giường cuối cùng cũng có phản ứng. Một cánh tay rắn chắc vươn ra cầm lấy cái gối ở đầu giường, giây tiếp theo, cái gối bay về phía cô.

Mạnh Thành Duyệt không trốn, dù sao có đập vào cũng không đau.

"Thiếu gia, dậy đi"

"Cô là máy đọc lại sao?" Thanh âm thiếu niên mang theo cảm xúc khó chịu, chuẩn bị bùng nổ.

Mạnh Thành Duyệt tính toán thời gian lái xe từ câu lạc bộ tư nhân đến biệt thự Nam giao, có thể chậm trễ nhiều nhất thêm hai mươi phút nữa.

Cô đi đến mép giường: "Thiếu gia, anh không đứng dậy, tôi sẽ vén chăn"

"Cô thử vén chăn xem" Trong chăn toát ra một âm thanh nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

"Thiếu gia, đắc tội" Mạnh Thành Duyệt duỗi tay, một phen vén xốc chăn lên: "Thiếu gia, dậy..."

Lời còn chưa dứt, cổ tay cô đã bị người trên giường giữ chặt, dùng sức nắm lấy, bất ngờ bị kéo lên giường.

Tạ Chấp Châu xoay người đè xuống, kéo chăn che miệng cô lại.

Hô hấp Mạnh Thành Duyệt chậm lại, xuất phát từ bản năng, cô gập đầu gối lên, ra sức hướng lên đỉnh đầu, nghe thấy người bên trên kêu, cô tùy thời dùng sức, toàn lực đá một cái.

Tạ Chấp Châu bị đá xuống giường.

Ngã một cái, Tạ Chấp Châu coi như hoàn toàn thanh tỉnh.

"Mạnh, Thành, Duyệt"

Âm thanh thiếu niên gào vang xuống tầng 1, Mạnh Thành Duyệt cảm giác sắp bị đánh chết.

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Chấp Châu học cái gì cô sẽ cùng học cái đó, hai người đều học từ một vị sư phụ tán thủ, đẳng cấp đều giống nhau, nhưng nam nữ trời sinh thể lực chênh lệch, Tạ Chấp Châu vẫn luôn mạnh hơn cô.

Cô không nghĩ tới, bình thường Tạ Chấp Châu có thể đánh mười ở trên giường lại yếu như vậy.

"Cô cút ra ngoài cho tôi!" Âm thanh Tạ tiểu bá vương hung ác vang lên ở mép giường.

Mạnh Thành Duyệt không tính toán từ bỏ: "Không được, tôi cần phải nhìn anh rời giường"

"Được, vậy cô nhìn" Tạ Chấp Châu đứng lên.

Mạnh Thành Duyệt nghiêng đầu, tập trung nhìn, Tạ Chấp Châu không mặc quần áo! Cô nhanh chóng quay mặt đi.

"Nhìn cũng nhìn thấy hết rồi, còn trốn cái rắm" Tạ Chấp Châu mặt lạnh lùng: "Ném quần tôi lại đây"

Mạnh Thành Duyệt lấy quần áo trên ghế đều ném cho anh.

"Còn không đi?" Anh đã cực kì mất kiên nhẫn.

Mạnh Thành Duyệt lo lắng vị đại thiếu gia này lại giở trò, quay người đi: "Không thể đi" Cô cúi đầu nhìn đồng hồ: "Còn mười lăm phút nữa, thiếu gia, anh nhanh lên"

*

Nhìn thấy Mạnh Thành Duyệt bình yên vô sự bước ra từ phòng Tạ Chấp Châu, hai trợ lý canh giữ ở đầu cầu thang vẻ mặt không thể tin được.

Dì Lâm cũng nhẹ nhàng thở ra.

Trên đường đi đến tiệc sinh nhật, Mạnh Thành Duyệt ngồi ở ghế phụ, sau gáy bị một tập giấy đập xuống. Cô quay đầu lại, Tạ Chấp Châu ở ghế sau ngồi không tử tế, nhấc lên mí mắt, thanh âm lười biếng: "Cô sao lại phiền phức như vậy?"

Anh đập cô, ngược lại hỏi cô, thật không hề logic.

Mạnh Thành Duyệt đã quen với giọng điệu ghét bỏ này của anh, nội tâm rất bình tĩnh: "Không biết"

Tạ Chấp Châu đổi một câu khác: "Người phiền phức như vậy làm thế nào mà sống sót?"

Mạnh Thành Duyệt nghiêm túc suy nghĩ: "Không biết"

Khuôn mặt tuấn tú Tạ Chấp Châu căng ra, Mạnh Thành Duyệt biết, trước mắt anh không tìm được lời nào chèn ép cô, nghẹn đến mức khó chịu.

Cô quay đầu, không nhìn anh nữa.

Mạnh Thành Duyệt biết tính tình Tạ Chấp Châu, chỉ cần không cứng đối cứng với anh, cho dù anh la hét muốn đi náo loạn biển, qua một lúc cũng sẽ bình tĩnh lại.

Tới câu lạc bộ tư nhân, Mạnh Thành Duyệt lấy âu phục đã là phẳng ra: "Thiếu gia, chú Trình nói hôm nay sinh nhật anh, phải mặc âu phục"

Tạ Chấp Châu không kiên nhẫn kéo áo khoác mặc vào, ném cà vạt cho cô, mắt đầy mỉa mai: "Loại tiệc tụ hội có chứa mục đích như này cũng coi là tiệc sinh nhật? Cô tin hay không, bây giờ tôi đi vào, không quá mười phút, bọn họ sẽ nhét cho tôi một đám nữ nhân"

Mạnh Thành Duyệt là tin.

Trừ bỏ tính tình xấu xa, không có nhân tính, gia thế bối cảnh Tạ Chấp Châu, ngoại hình dung mạo, là con rể thu hút trong mắt phu nhân hào môn.

Trường hợp này, chắc hẳn bác Tạ cũng có ý tưởng muốn liên hôn.

Cô nhón mũi chân thắt cà vạt giúp anh, vẫn có chút không với tới: "Anh hạ thấp chút"

"Kêu cô ăn nhiều hồi bé không nghe, lớn lên thật lùn" Tạ Chấp Châu ngoài miệng ghét bỏ, lại cong eo hạ thấp người.

Cô không lùn, là anh quá cao.

Mạnh Thành Duyệt cao 1m68, không tính là lùn, cho nên không để ý lời nói của anh: "Anh nói rất đúng" cô hùa theo anh.

Tạ Chấp Châu mặt mày anh tuấn, dáng người thon chắc thẳng đứng, mặc bộ âu phục cắt may thủ công tinh xảo.

Mạnh Thành Duyệt gặp qua những người bạn khác đồng trang lứa, mặc âu phục giống như tiểu hài tử mặc trộm quần áo người lớn, Tạ Chấp Châu mặc vào lại rất đẹp.

Giờ phút này cô mới ý thức được, tiểu bá vương cô đi theo từ nhỏ đã trưởng thành, cô cũng sắp trưởng thành.

"Ngây ra cái gì? Đi thôi" Tạ Chấp Châu cúi đầu nhìn cà vạt cô thắt: "Xấu chết, cô thắt khác gì khăn quàng đỏ"

"......"

Ở cửa có vệ sĩ dẫn đường, Mạnh Thành Duyệt đi theo bên người Tạ Chấp Châu, những người khác đối với cô cũng thêm kính trọng.

"Đợi chút" Tạ Chấp Châu dừng lại, nghiêng đầu, đánh giá Mạnh Thành Duyệt từ trên xuống dưới, đầu ngón tay thon dài nâng cổ áo sơ mi trên người cô, ghét bỏ đến mức lông mày nhíu lại: "Tổ chức sinh nhật cho tôi, cô mặc cái này?"

Mạnh Thành Duyệt còn rất thích bộ quần áo này, nhưng từ trong mắt Tạ thiếu gia anh vô số chữ "xấu".

Cô mím môi nghĩ: "Vậy tôi về nhà trước"

Tạ Chấp Châu: "Cô dám"

Cô liền biết trốn không thoát.

Tạ Chấp Châu gọi điện thoại, gọi người mang quần áo đến cho cô.

Lễ phục màu hồng nhạt, cổ áo với eo được trang trí một vòng nụ hoa chuẩn bị nở, làn váy bồng bềnh đính kim cương trong suốt. Mạnh Thành Duyệt ngày thường trang điểm giản dị, nhưng thật ra khuôn mặt cô kiều diễm, mặc màu sắc tươi sáng cũng rất đẹp.

Tạ Chấp Châu nhìn cô, cảm thấy không dễ chịu. Đột nhiên anh duỗi tay gỡ dây buộc tóc của cô.

Đuôi ngựa tản ra, sợi tóc lần lượt rơi xuống, mái tóc đen tơ lụa chảy xuôi trên bờ vai trắng nõn trơn bóng của thiếu nữ.

"Không tồi" Tạ Chấp Châu cảm thấy, như vậy mới phù hợp thẩm mĩ của anh.

Anh ôm lấy vai Mạnh Thành Duyệt, thấp giọng uy hiếp: "Lát nữa nếu cô thua bởi Tống Mỹ Hàm, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi. Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi thiếu gia"

Tống Mỹ Hàm là tiểu thư Tống gia, coi trọng Tạ Chấp Châu. Hai nhà môn đăng hộ đối, vốn có ý kết thông gia, kết quả hai năm trước, Tạ Chấp Châu không biết trúng gió gì, mang cô ra làm tấm gỗ chắn, nói hai người có tình cảm.

Tống gia đại tiểu thư tập hợp muôn vàn sủng ái làm sao chịu được ủy khuất này, cho rằng cô sử dụng thủ đoạn cướp đi Tạ Chấp Châu, trong tối ngoài sáng không tí lần ngáng chân cô.

Mang cô ra làm tấm gỗ chắn, cho cô hận thù thì thôi, còn ra lệnh cho cô ở bữa tiệc của anh đẹp lấn áp hoa thơm cỏ lạ.

Mạnh Thành Duyệt nghĩ thầm, Tạ Chấp Châu nhất định là rất hận cô.

Tác giả có lời muốn nói: Bảo bối yên tâm, hôm nay hắn đối với cô mấy lời nói, tương lai đều sẽ nhận lại gấp đôi đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play