Tôi không ngờ được rằng, lời bông đùa Tiêu Tiêu nói lúc trước lại thành thật. Buổi gặp mặt đó, Lục Trì và Tần Vũ đã đánh nhau.
Càng khiến tôi bất ngờ hơn là, người ra tay trước là Lục Trì.
Lục Trì là người như thế nào?
Thời cấp ba, mọi người thường dùng cụm từ trong trẻo lạnh lùng để hình dáng vẻ của anh, lớn lên, những từ đó lại được thay thành cấm dục và kiêu ngạo.
Theo như lời của Tiêu Tiêu nói thì đời này Lục Trì chẳng biết xấu và dốt là gì.
Thời đi học, anh vừa là hot boy vừa là học thần, là con nhà người ta, là ánh trăng sáng trong lòng vô vàn nữ sinh, người duy nhất có thể cạnh tranh vầng hào quang ấy với anh là Tần Vụ nhập học muộn hơn một năm.
Nói đến Tần Vụ.
Đêm hôm đó sau khi tôi về nhà, tôi thấy đồ của anh ta đã được chuyển đi hết.
Sau đó, anh ta không liên lạc với tôi nữa, tình hình trông có vẻ yên lặng hơn tôi tưởng nhiều. Trầm lặng, không gây ra bất cứ gợn sóng nào.
Như thể mười năm của chúng tôi là giả.
Tôi cứ nghĩ dù có gặp lại Tần Vụ, tôi vẫn sẽ giữ được tâm thế bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc trông thấy Lâm Miên Miên kéo tay Tần Vụ bước vào, cảm giác chán ghét lập tức dâng trào trong lòng tôi.
Tôi siết chặt chén rượu trong tay, hít sâu một hơi, không ngừng tự nhủ với bản thân rằng: Người sai là Tần Vụ, không phải mình.
Tần Vụ và tôi liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lạnh nhạt dời đi.
Lâm Miên Miên dính lấy anh ta cứ như người không xương vậy, mà anh ta thì cũng rất đỗi cưng chiều cô ấy, gần như là muốn gì được nấy.
Có người thấy lạ quá mới hỏi: “Tần Vụ, không phải cậu đang hẹn hò với Nguyễn Thanh à? Không phải sắp kết hôn rồi à?”
Lúc nói, người đó còn không ngừng đảo mắt giữa tôi và Tần Vụ, một cái nhìn đầy ẩn ý.
Tần Vụ im lặng không nói gì, tôi đặt chén xuống, mỉm cười nói: “Chúng tôi chia tay rồi.”
Bầu không khí xung quanh rơi vào yên lặng.
Tôi với Tần Vụ có thể coi là hai người khá có tiếng, không ít người trước đấy biết chuyện anh ta cầu hôn tôi, nhưng một thời gian ngắn sau đã chia tay khiến không ít người thấy bất ngờ.
Lớp trưởng Chu Lập đứng lên cười hòa giải: “Nữ thần tới rồi đó à, qua đây ngồi đi. Vất vả lắm chúng tôi mới mời được cậu tới đây đấy, lâu lắm rồi không gặp, nghe nói giờ cậu đang điều hành một phòng làm việc à?”
Tôi thuận theo ngồi xuống hàn huyên đôi câu với lớp trưởng về công việc, không tiếp tục chủ đề trước đấy nữa.
Tần Vụ và Lâm Miên Miên ngồi đối diện nhỏ giọng cười đùa với nhau, coi mọi người xung quanh như không khí.
Rõ ràng anh ta biết, người tôi ghét nhất là Lâm Miên Miên.
Kể từ sau khi tôi xen vào việc cô ta xúc phạm, đánh đập bạn học khác, chúng tôi đã kết thành thù.
Sau này ở bên Tần Vụ rồi, thấy anh ta thiên vị cô ta, dù cho tôi không thoải mái nhưng vì nể mặt anh ta, tôi vẫn dửng dưng như không, nước sông không phạm nước giếng.
Đến năm tốt nghiệp, cô ta vậy mà dám lấy bản thảo đề cương khóa luận của tôi mang đi bảo vệ, tới khi tôi thu thập đầy đủ chứng cứ chuẩn bị tố giác, chính Tần Vụ là người ngăn tôi lại.
Tôi không đồng ý. Cứ thế, anh ta chầu trực dưới tòa ký túc xá của tôi suốt ngày, đến khi đôi mắt thâm quầng, đôi môi nứt nẻ, khàn giọng bảo: “Thanh Thanh, em tha cho cô ấy đi! Em muốn đưa ra điều kiện gì cũng được.”
Bộ dáng của anh ta khiến tôi đau lòng, nhưng chuyện này quả thật đã chạm tới giới hạn của tôi: “Dù cho anh có nói gì đi nữa em cũng không thể đồng ý chuyện này.”
Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, nở nụ cười tự giễu: “Em cứ coi như, đang báo đáp ơn cứu mạng của anh đi.”
Khoảnh khắc ấy, tia nắng ấm áp chiếu vào người tôi hóa thành băng, lạnh lẽo đến mức khiến tôi sinh ảo giác mình đặt chân vào hầm băng sâu hun hút.
Năm ấy sau khi được anh ta cứu về, vì báo đáp, tôi từng nói rằng, mình có thể đồng ý vô điều kiện với anh ta một lần, xem như trả ơn.
Năm năm anh ta theo đuổi tôi, dù cho tôi chần chừ mãi không đáp ứng, anh ta cũng không lôi điều kiện này ra để thúc ép tôi.
Tôi không ngờ rằng anh ta lại dùng nó cho Lâm Miên Miên, coi như đang báo ơn.
Mãi một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được tiếng nói: “Chả trách Lâm Miên Miên to gan như vậy. Hóa ra là cô ta biết chắc anh sẽ đứng về phía mình.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT