Mấy hôm trước, tôi có dè dặt nói với Tần Vụ rằng, dạo này nhiều việc quá, có khả năng là hôm sinh nhật anh tôi không thể ở bên anh cả ngày. Lúc đó, anh chỉ cười khẩy một cái, nói: “Tùy em.”

Tôi làm thông hai đêm, cuối cùng cũng hoàn tất công việc đúng bảy giờ tối hôm sinh nhật anh. Sau đó, tôi vội vàng đi lấy hàng đã đặt sẵn từ trước, rồi gấp rút chạy tới hội sở để chúc mừng sinh nhật anh.

Đứng bên ngoài phòng bao, tôi vừa mệt vừa đói, từng bước chân như giẫm vào hư không nhưng lòng chỉ lo anh không vui.

Chưa kịp đẩy cửa bước vào tôi đã nghe thấy bên trong có tiếng phụ nữ thở dốc.

Thông qua khe hở nhỏ của cánh cửa, tôi thấy Tần Vụ đang ôm hôn cuồng nhiệt với một cô gái, phóng túng tới không coi ai ra gì.

Một lúc sau, người phụ nữ kia buông tay ôm cổ anh ra, nũng nịu đẩy người: “Đáng ghét quá đi!”

Giây phút nhìn thấy gương mặt người con gái kia, cả người tôi lạnh toát.

Người đó là Lâm Miên Miên, là thanh mai trúc mã của Tần Vụ, là ánh trăng sáng anh nhớ mãi không quên. Cô ấy về rồi!

Có người ngồi cạnh chọc ghẹo đôi câu khiến Lâm Miên Miên đỏ mặt véo vào hông anh. Tính tình anh trước giờ luôn rất ngông, cười giơ chân đạp cho người nọ một phát: “Biến!”

Mấy người bạn ngồi cạnh sớm đã quen với tính khí của anh, không để bụng, tiếp tục cười đùa, mãi cho tới khi Lâm Miên Miên cất tiếng hỏi: “A Vụ, có phải anh sắp đính hôn không?”

Bầu không khí trong phòng bao chững lại, tôi nghe thấy tiếng Tần Vụ đáp: “Nói chơi thôi, anh sao có thể cưới cô ta được?”

Cô ấy chớp đôi mắt xinh đẹp, nũng nịu nói: “A Vụ, anh chia tay với cô ấy đi.”

“Được.”

Anh đáp ngay không chút do dự, song thấy cô ấy lôi son ra đánh lại, liền cười lưu manh bảo: “Tô lại làm gì, đằng nào chút nữa cũng mất thôi.”

Chọc cho cô gái ấy giận dỗi.

Tôi đứng sững ngoài cửa mất một lúc, bỗng nhiên cảm thấy mười năm dây dưa với anh đã đến lúc đi tới hồi kết.

Tôi xoay người rời đi, ném thẳng hoa mình mang tới vào thùng rác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play