Đêm ấy, tôi ngủ không yên giấc nên sáng hôm sau tinh thần uể oải, bụng cũng đau tới gập người.

Lúc mới thành lập phòng làm việc, áp lực của tôi rất lớn, thường xuyên phải thức đêm, uống rượu, ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật nên dạ dày không tốt lắm. Khi ấy, Tần Vụ sầm mặt đứng nấu cháo cho tôi, nấu xong nhìn tôi ăn còn trách tôi không cảm kích.

“Nguyễn Thanh, em cố gắng như thế làm gì? Đâu phải anh không nuôi nổi em.”

Khi đó anh nói thế tôi cảm thấy anh chưa hiểu tôi, nhưng cũng không nhiều lời, chỉ cười bảo: “Tần Vụ, em đau bụng, anh đi rót cho em cốc nước được không?”

Tôi rời giường, dùng lớp trang điểm che đi sắc mặt tái nhợt.

Bất ngờ hơn là sau khi mở cửa phòng ra, tôi trông thấy Tần Vụ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa.

Nghe tiếng tôi mở cửa, anh mở mắt, đôi mắt hằn tia máu cho thấy anh đã mất ngủ cả đêm.

Anh liếc tôi một cái rồi đứng dậy đi tới bên bàn ăn ngồi xuống, cứng ngắc nói: “Dậy rồi à? Ra ăn sáng đi.”

Lúc này tôi mới chú ý tới hai phần ăn sáng trên bàn, chẳng biết anh làm từ lúc nào.

Tôi lấy làm ngạc nhiên khi thấy anh về đây, đã thế còn làm bữa sáng chờ tôi. Đối với Tần Vụ mà nói, đây là sự khoan dung lớn nhất của anh với hành động của tôi hôm trước rồi.

Nếu là trước đây, chắc hẳn tôi đã sớm mềm lòng với hành động của anh.

Còn bây giờ nhìn bát cháo hải sản trên bàn, tôi chỉ thấy buồn cười.

Trước đây khi ở chung, mỗi lần tôi khó chịu anh đều nấu cho tôi một nồi cháo hải sản, dù cho tôi chẳng ăn được mấy miếng nhưng anh chẳng hề để ý tới.

Tôi không đi tới, chỉ nói: “Lúc nào anh thu dọn hành lý thì nhớ dọn luôn đống rác ấy đi nhé.”

Anh miễn cưỡng đè lại cơn nóng giận, nói: “Nguyễn Thanh, em giận dỗi cũng vừa phải thôi.”

“Tần Vụ, anh làm chuyện gì tự anh biết, tôi không muốn chúng ta nháo nhào tới mất hết thể diện đôi bên.”

Tôi không muốn trở mặt hoàn toàn với anh, dù sao thì năm đó anh cũng đã cứu tôi một mạng.

Tôi cầm túi đi ra cửa, nhưng anh lại nhất quyết không chịu bỏ qua, đi qua nắm lấy cổ tay tôi, khiến eo tôi đập mạnh vào tượng đồng trang trí ở cửa, đau tới há miệng.

Anh làm như không thấy, lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi: “Tại sao em lại muốn chia tay? Vì Lục Trì đúng không? Anh ta về nước, nên em muốn chia tay với anh đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play