Edit: Mộ
Trương Lan Ngọc phải làm việc, sau khi lo ma chay cho bà Lâm xong đã về thành phố Tấn.

Trước khi đi bà còn dặn chồng bà là Lâm Siêu Đông đưa Lâm Thịnh về.
Chớp mắt kỳ nghỉ đông đã sắp kết thúc, Vu Chiêu Đệ vừa mong chờ ngày đi học lại vừa sợ.

Sau khi đi học lại một tuần, họ phải lên thị trấn để thi Nói tiếng anh, tổng cộng hết mười lăm điểm.

Cô chưa bao giờ động vào máy tính, luyện nói cũng không tốt lắm.

Cô sợ đến lúc ấy cô chỉ được có bốn, năm điểm.

Cô rất muốn đến quán nét trong làng để thử nghiệm các thao tác trên máy tính nhưng cô lại xót tiền.
Nghe nói học kỳ sau có rất nhiều thứ tốn tiền, phí kiểm tra và phí khám sức khỏe, hơn nữa cô còn muốn mua hai quyển tài liệu ôn tập.
Một ngày trước khi nhập học, Giang Tú Lệ lại mua cặp sách và quần áo mới cho Vu Thành Tài, còn có một chiếc điện thoại thông minh để nó mang theo bên mình.

Còn Chiêu Đệ thậm chí đến tết cũng không được mua quần áo mới, gần như lạnh suốt mùa đông, bộ quần áo ấm nhất chính là cái áo len bà Lâm đan cho cô.
Ngày đầu tiên của học kỳ hai khi trời vừa hửng sáng, năm rưỡi Vu Chiêu Đệ đã rời khỏi giường.

Cô học thuộc từ đơn hơn nửa tiếng rồi mới xuống lầu mua thức ăn, gió lạnh phả vào như dao cắt khiến cô phải bước nhanh hơn.
Sau khi về nhà, làm xong đồ ăn cô mới cầm cặp sách đi học.
Ban đầu lớp học có những năm mươi người nhưng bây giờ chỉ còn bốn mươi tám, lại có bạn nghỉ học để đến nhà máy làm công.
Trịnh Nhã Thu ngồi trong lớp, cô nàng mặc chiếc áo khoác lông màu hồng phấn, vừa xoa tay vừa đọc sách.

Khi thấy Vu Chiêu Đệ cô ấy đã nở nụ cười: “Chiêu Đệ, cậu đến rồi.”
“Chúc mừng năm mới.” Vu Chiêu Đệ lôi ra một món quà đưa cho Trịnh Nhã Thu.
Trịnh Nhã Thu mở ra xem, đó là một hộp nhạc nho nhỏ có bàn xoay.

Trước kia cô ấy từng thấy trong cửa hàng quà tặng, ba mươi đồng một cái.

Cô ấy nhìn gương mặt bị đông cứng đến trắng bệnh của Vu Chiêu Đệ: “Cảm ơn, mình thích lắm.

Sau khi tiết đọc sớm kết thúc, Lâm Thịnh vẫn không đến.
Vu Chiêu Đệ cứ tưởng Lâm Thịnh chỉ đến muộn, không ngờ đến tiết ba anh vẫn chưa xuất hiện.
“Nhã Thu, cậu có biết tại sao Lâm Thịnh không đến lớp không?”
Trịnh Nhã Thu vô cùng kinh ngạc: “Anh ấy không nói với cậu à? Anh ấy chuyển trường.

Chẳng phải bà Lâm mất rồi sao, bố mẹ anh ấy cho anh ấy về Tấn Thành học.”
Lâm Thịnh chuyển trường rồi? Nội tâm Vu Chiêu Đệ tiêu hóa tin tức này.

Cũng phải, anh về đây học lại vì muốn ở cùng bà Lâm, bây giờ bà Lâm mất rồi, với gia cảnh nhà anh, họ sẽ không để anh tiếp tục học ở làng Kiến Tân nữa, thành tích của anh tốt thế cơ mà.
Vu Chiêu Đệ quay người lại, mặt bàn trống rỗng sau lưng thiếu đi một người luôn nằm sấp lên bàn để ngủ.
Ngày thứ tư sau khai giảng, thầy Cao đến thông báo chủ nhật này cả lớp sẽ lên thị trấn để thi Nói tiếng anh, trường họ không có bất kỳ thiết bị nào, chỉ có thể lên trường học trên thị trấn để tiến hành thi Nói tiếng anh, chi phí là ba mươi năm tệ.
Cô về nhà xin Giang Tú Lệ năm mươi đồng nhưng Giang Tú Lệ không cho.
Buổi tối khi Vu Quốc Tường về, cô lại mở miệng xin Vu Quốc Tường.
Mặc dù Vu Quốc Tường không vui nhưng vẫn móc ra năm mươi đồng cho cô.

Thứ sáu, Vu Chiêu Đệ lại đến trường, các bạn học đều bắt đầu đọc sách, cô lấy MP4, chuẩn bị luyện nói theo dạng đề tiếng anh mô phỏng.
Cô vừa mới đeo tai nghe chuẩn bị luyện tập đã bị người phía sau lấy xuống.
Vu Chiêu Đệ chợt quay lại trợn mắt nhìn người phía sau.
Lâm Thịnh đeo cặp sách trên vai, mái tóc dài khi trước đã cắt ngắn theo kiểu đầu cua.

Anh nói đùa: “Có cần ngạc nhiên như thế khi thấy anh không? Mới có bốn ngày anh không đến thôi mà.”
Vu Chiêu Đệ không biết vì sao mình đột nhiên rất muốn khóc, nhưng cô sợ mất mặt vì khóc trước mặt anh nên phải cố gắng chịu đựng.
Hết chương 28
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play