Edit: Mộ
6 rưỡi sáng, ngày mùng 7 tháng 6.

Vu Chiêu Đệ dậy sớm.

Họ thi môn ngữ văn đầu tiên.

Cô đọc sách một lúc rồi xuống lầu mua thức ăn.
Hôm qua Giang Tú Lệ về nhà mẹ đẻ nên chỉ có Vu Quốc Tường và Thành Tài ở nhà.

Sau khi trở về, cô vội vàng chuẩn bị cơm nước, vừa nấu cơm vừa đọc sách, không lãng phí một giây nào.

7 rưỡi, cô về phòng dọn đồ vào cặp.

9 giờ thi nhưng cô phải ngồi xe từ thôn lên trấn mất nửa tiếng, vì thế vẫn còn nhiều thời gian.
Cô nghe thấy có người gõ cửa, đang định ra mở thì Vu Quốc Tường đã từ phòng ngủ chạy ra mở.

Cô cứ tưởng Vu Quốc Tường chưa dậy nhưng cô không để ý lắm, tiếp tục dọn sách vở.
Sau khi Vu Quốc Tường cho Chu Hải Huy vào nhà, gã dán mắt vào phòng Chiêu Đệ.

Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau.

Sau đó, Chu Hải Huy nhẹ nhàng bước vào phòng Chiêu Đệ.
Vu Chiêu Đệ cảm thấy có người ôm lấy mình từ phía sau.

Cô hét lên đầy sợ hãi.

Quay đầu lại thì thấy đó là lãnh đạo Chu đã từng đến nhà họ vài lần.

Cô thấy Vu Quốc Tường đóng cửa phòng mình lại, trong lòng chợt loé lên một dự cảm chẳng lành.

Cô liều mạng tránh khỏi tay Chu Hải Huy và kêu cứu mạng.
Chu Hải Huy dùng một tay bịt mồm cô lại, tay còn lại như gông xiềng bó chặt cổ tay cô, gã dựa vào sức mạnh vượt trội của mình để nhốt Chiêu Đệ giữa bàn và gã.
Đôi mắt của Vu Chiêu Đệ mở rất lớn, bên trong tràn ngập sự sợ hãi.

Cô liều mạng cắn vào tay Chu Hải Huy và dùng hết sức đá gã.
Cô càng giãy giụa, Chu Hải Huy càng hưng phấn.

Gã liều mạng cọ lên người cô.

Mãi đến khi Vu Chiêu Đệ cắn và khiến gã đau thì gã mới hơi buông lỏng.
Vu Chiêu Đệ đẩy Chu Hải Huy ra.

Cô muốn mở cửa chạy trốn nhưng chưa kịp với tay đến chốt cửa thì Chu Hải Huy lại cúi người lần nữa và đè cô lên cánh cửa.

Gã dùng chân tách đùi cô ra.
“Cứu, cứu với……” Vu Chiêu Đệ vừa khóc vừa hét lớn.

Cô vẫn liên tục giãy giụa nhưng sức của mình không thắng nổi Chu Hải Huy.

Lúc Chu Hải Huy hôn cổ cô, cô cắn vào tai gã.
“Nhả ra, mau nhả ra……” Chu Hải Huy đau đến nỗi phải kêu lên.

Gã điên tiết cho Chiêu Đệ một bạt tai nhưng Chiêu Đệ vẫn không nhả ra mà cắn đến khi tai gã chảy máu.
Lúc Chu Hải Huy đập đầu cô vào cửa, tầm nhìn của cô mờ đi trong giây lát, thế là vô thức nhả ra.
Chu Hải Huy sờ tai mình một lát, nó bị cắn đến chảy máu.

Gã liếc xung quanh phòng, thấy đủ loại dây điện linh tinh, gã bèn xoay người rút dây điện ra.
Vu Chiêu Đệ nhân cơ hội mở cửa, chạy ra ngoài.

Đang định mở cửa nhà thì Chu Hải Huy đã túm tóc cô và giật về phía sau.
“Ba, cứu con.

Thành Tài, cứu chị với……” Vu Chiêu Đệ hét về phía phòng của Vu Thành Tài.
Chu Hải Huy muốn dùng dây điện trói tay cô nhưng Vu Chiêu Đệ liều mạng giãy giụa.

Chu Hải Huy dứt khoát đè thẳng cô xuống sàn, tiện thể dùng dây điện cuốn chặt miệng cô lại.
Vu Chiêu Đệ chỉ có thể phát ra những âm thanh không thành tiếng.

Cửa lớn ngay trước mặt nhưng cô không trốn được.
Chu Hải Huy thấy Chiêu Đệ cuối cùng cũng ngoan ngoãn.

Gã cười đắc ý, xoay người Vu Chiêu Đệ lại, sau đó lạnh lùng nói: “Khóc cái gì mà khóc, đây là số mệnh của mày.

Ai bảo mày có người bố như thế.”

Mới đầu Vu Chiêu Đệ còn liều mạng chống cự nhưng sau đó cô không còn sức để vùng vẫy nữa, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Lâm Thịnh, cứu em.

Cuối cùng trong đầu cô chỉ còn sót lại bốn chữ đó.
Trong khoảng thời gian ấy, Vu Thành Tài ra khỏi phòng đến nhà vệ sinh.

Nó thấy hết nhưng không đến giúp mà lạnh nhạt bỏ đi.
Trịnh Nhã Thu lên lầu tìm Vu Chiêu Đệ.

Cô ấy muốn rủ cô cùng đến trường thi.

Kết quả khi đến trước cửa nhà Chiêu Đệ, cô ấy nghe thấy Chiêu Đệ khóc rồi hét lên hai lần sau đó im bặt.

Mãi sau cô ấy nghe được tiếng động ở cửa nhà, có giọng nói của một người đàn ông và tiếng nức nở khe khẽ.
Có vẻ như cô ấy đã hiểu ra điều gì.

Cô ấy muốn gõ cửa nhưng lại do dự vài giây rồi xoay người chạy đi.
Mẹ của Trịnh Nhã Thu thấy con gái xuống một mình thì thắc mắc hỏi: “Chẳng phải con muốn rủ Chiêu Đệ đến trường thi à? Sao con lại xuống một mình?”
“Chiêu Đệ đi rồi.

Mẹ, chúng ta mau đi thôi, nếu không sẽ muộn mất.

Thi đại học không thể đến trễ.”
Trịnh Nhã Thu đeo cặp sách lên rồi kéo mẹ mình đi.
Lúc Chu Hải Huy rời khỏi người cô, Vu Chiêu Đệ nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng.

Vài phút sau, gã rời khỏi nhà cô.
Vu Quốc Tường và Vu Thành Tài đều không ra khỏi phòng.
……
Đỗ Hạo Vũ đưa nhật ký của Chiêu Đệ cho anh nhưng Lâm Thịnh vẫn không dám mở ra.

Khoảng một tháng sau, anh bật dậy khỏi giường.

Một mình đến thư phòng, bật đèn, ôm chiếc hộp đặt lên bàn và mở nó ra.

Bên trong có một chiếc MP4 màu hồng nhỏ nhỏ xinh xinh, một đôi tai nghe màu đen, một mẩu giấy, ba hộp sữa bò và một cuốn nhật ký.

MP4, tai nghe màu đen, mẩu giấy kia và cả ba hộp sữa bò nữa, tất cả đều là anh tặng cô.
Anh tìm được nút khởi động của MP4, lướt đến một video anh từng quay cho cô và click mở.
“Vu Chiêu Đệ, em xem giới thiệu về đại học Tấn Thành đi.

Anh không biết em muốn đến trường đại học nào nhưng anh biết Tấn Thành rất tốt, rất hợp với em.

Thế nên em phải chăm chỉ học hành, không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi anh.

Còn một điều quan trọng nhất là anh đợi em ở Tấn Thành! Chắc chắn em sẽ thi đậu đại học Tấn Thành.

Chờ đến tháng 9 lúc khai giảng, anh sẽ đứng trước cổng đại học Tấn Thành để chào đón em.

Coi như em hứa rồi nhé.

Cấm được nói không, không được vi phạm lời hứa.”
Nghe xong rồi, Lâm Thịnh cầm mẩu giấy.

Đó là lời nhắn anh viết cho cô nhân ngày sinh nhật.

Trang giấy đã ố vàng nhưng vẫn được người nọ giữ gìn cẩn thận.
Hộp sữa đó là anh cố tình dúi vào tay cô, bảo cô bổ sung dinh dưỡng nhưng cô không uống.
Lâm Thịnh mở cuốn sổ nhật ký của cô ra, những nét chữ đẹp đẽ xuất hiện trước mắt anh.
“Ngày 9 tháng 10 năm 2009.
Tôi lại gặp ác mộng.

Tôi mơ thấy ông ta, tôi, dù tôi có làm gì cũng không thoát được.
Ngày 13 tháng 7 năm 2010.
Những ngày Làm việc ở công xưởng thực sự rất vất vả nhưng có thể kiếm được tiền.

May thay tôi còn một đàn chị ở bên cạnh, một người rất tốt.
Ngày 28 tháng 8 năm 2010.
Tôi không muốn trở lại trường vì tôi không thích tiếp xúc với người khác.

Tôi ghét tất cả các hành động tiếp xúc về thân thể.

Có phải tôi kỳ cục lắm không? Nhưng tôi đang cố gắng để trở nên bình thường.

Tôi đang cố gắng.
Ngày 9 tháng 10 năm 2011.
Lâm Thịnh, Lâm Thịnh, Lâm Thịnh, Lâm Thịnh……
Anh ấy đến trường tìm tôi! Lâm Thịnh là người tốt nhất trên đời.
Ngày 7 tháng 12 năm 2011.
Lâm Thịnh quay lại nơi thuộc về anh ấy.

Trước khi đi, anh ấy ôm tôi.

Tôi muốn đẩy ra nhưng tôi không thể.
Ngày 18 tháng 1 năm 2012.
Tôi không biết mình đã làm sai điều gì.

Tại sao họ đối xử với tôi như vậy.
Ngày 3 tháng 7 năm 2012.
Tôi nghe đàn chị khuyên nhủ, dọn ra khỏi ký túc xá.

Tôi có không gian nhỏ của riêng mình.

Mặc dù mỗi khi đi học sẽ hơi phiền một tí nhưng tôi rất vui, tôi không cần nghe họ nói bất cứ điều gì về tôi nữa.
Ngày 1 tháng 7 năm 2014.
Tốt nghiệp rồi.

Tôi muốn đến Tấn Thành xem thử.
Ngày 4 tháng 9 năm 2017.
Tôi gặp Lâm Thịnh ở Tấn Thành.

Anh ấy vẫn như thế, vẫn ưu tú và khiến người ta không thể dời mắt được.
Ngày 5 tháng 10 năm 2017.
Mày nhìn xem, anh ấy vẫn thích người khác.
Ngày 7 tháng 12 năm 2017.
Tôi hứa với Đỗ Hạo Vũ sau này nếu em họ hoặc anh họ của ảnh kết hôn, tôi sẽ đến dự lễ cưới với anh.
Ngày 6 tháng 1 năm 2018.
Tôi hỏi Lâm Thịnh, nếu tôi muốn giết họ thì sao? Lâm Thịnh trả lời anh ấy sẽ đưa dao cho tôi và giúp tôi giải quyết hậu quả.

Có lẽ tôi phải dùng hết may mắn cả đời mới gặp được người tốt như Lâm Thịnh, nhưng giết người là phạm pháp nên tôi không thể giết họ.
Ngày 2 tháng 2 năm 2018
Đỗ Hạo Vũ, thật xin lỗi.
Ngày 24 tháng 2 năm 2018.
Ai cũng có cơ hội lựa chọn buông bỏ hoặc thỏa hiệp với quá khứ một cách nhẹ nhàng, nhưng tôi thì không.

Điều ấy không liên quan đến người khác cũng chẳng liên quan đến hi vọng, càng không hề liên quan đến thất vọng.”
Một cuốn nhật ký dày cộp nhưng cô chỉ viết vài trang.

Anh đọc rất nhanh.

Sau khi đọc xong, anh đeo chiếc tai nghe màu đen, mở bài hát duy nhất trong cuộc đời của Chiêu Đệ, nghe mà rưng rưng nước mắt.
Anh từng nói cô chắc chắn sẽ hối hận nhưng biết làm sao bây giờ, anh hối hận rồi, ân hận suốt phần đời còn lại.
Hoàn toàn văn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play