Tư Vân Dịch ngồi trên ghế da, thong thả ung dung mặc vào quần tây đen, Sở Quân Liệt đứng bên cạnh, nhìn không chớp mắt vào đôi chân thon dài đang từng chút bị quần tây che mất.
Tư Vân Dịch đứng lên, Sở Quân Liệt lập tức từ trong ngăn kéo lấy ra một cái thắt lưng, hơn nữa còn rất có tâm tư đưa ra cái mà lúc trước cậu tặng cho Tư tiên sinh.
Tư Vân Dịch ngước mắt nhìn Sở Quân Liệt toàn thân ở trong gương, đem thắt lưng tinh tế xỏ qua từng đỉa quần, từng chút buộc chặt, tìm một vị trí thích hợp rồi cài lại thắt lưng.
Một lần nữa ngồi lại ghế da, Tư Vân Dịch nhìn chăm chú Sở Quân Liệt lấy ra một đôi tất sạch sẽ, lỗ tai đỏ bừng tiến tới, nửa quỳ trước mặt anh, hai tay cẩn thận nâng chân anh lên.
Sở Quân Liệt mặt đỏ tai hồng nhìn bàn chân cân xứng, trắng nõn trước mắt.
Mu bàn chân Tư tiên sinh hơi nhỏ, bởi vì hàng năm không thấy ánh mặt trời mà trắng đến gần như trong suốt, có thể xuyên qua làn da nhìn thấy mạch máu xanh nhạt phía dưới.
Sở Quân Liệt từng chút mang tất lên đôi bàn chân mềm mại, trong đầu lại không ngừng xẹt qua hình ảnh Tư tiên sinh nhẹ đá chân.
Sở Quân Liệt cảm thấy có chút thẹn thùng, tay nhịn không được mà nắm lấy mắt cá chân của anh, sau đó nhẹ nhàng buông xuống.
Muốn nắm lâu hơn một chút.
Nhưng sợ Tư tiên sinh sẽ không vui.
Thay đồ xong, Tư Vân Dịch phát hiện trạng thái của Sở Quân Liệt có chút hưng phấn.
"Đi tắm rửa". Tư Vân Dịch đứng dậy, đối diện với mặt gương, giơ tay sửa lại cổ tay áo, Sở Quân Liệt đỏ mặt bảo trì tư thế mang tất cho Tư tiên sinh, qua một hồi lâu mới đứng dậy.
Ăn xong bữa sáng, Tư Vân Dịch không đến công ty mà gọi điện cho dì Ôn.
Bệnh của ông lão có thể tốt lên, công của dì Ôn là không thể không kể đến.
Tư Vân Dịch rõ ràng muốn dì Ôn nhớ lại tình bạn cũ, sau này dù anh có xảy ra chuyện gì, dì Ôn cũng sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ ông.
Điện thoại được kết nối, dì Ôn thấy Tư Vân Dịch sớm như vậy đã chủ động liên hệ với mình, có chút ngượng ngùng.
"Vân Dịch, lần này dì Ôn có chút chuyện phải làm phiền đến cháu rồi". Dì Ôn da mặt mỏng, nhưng vì cục cưng bảo bối của mình, vẫn là muốn nhờ vả một chút.
"Dì cứ nói đi". Tư Vân Dịch ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt thanh triệt.
"Cháu gái dì, giống như là mắc bệnh kén ăn". Dì Ôn nhắc tới cháu ngoại, trong mắt không tự chủ được mà mang theo yêu thương, "Nó đã lâu chưa ăn được bữa cơm nào ngon miệng, nhiều lúc ăn gì nôn đấy, khiến nó khó chịu lắm, nửa tháng nay dì vẫn để nó ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng mà tình hình vẫn không có gì tiến triển".
Lúc trước khi gặp dì Ôn ở nhà hàng, Tư Vân Dịch có nhìn qua ảnh chụp của đứa bé gái đó, trên mặt còn mang theo chút phúng phính của trẻ con, mặc một thân Hán phục cùng mẹ, trên tay còn cầm cái đèn con thỏ, tươi cười ngọt ngào, trông rất đáng yêu.
Hiện tại, cô bé đó có lẽ chỉ khoảng tám tuổi, ở thời kỳ này mà xuất hiện triệu chứng chán ăn, nguyên nhân thường thấy có thể là do tỳ vị suy yếu.
"Dì đã đưa bé đi kiểm tra chưa?" Mặc dù có chút dư thừa, nhưng Tư Vân Dịch vẫn cẩn thận hỏi han.
"Đã kiểm tra rồi, khám qua ba bác sĩ khoa nhi, cũng kiểm tra nguyên tố vi lượng trong cơ thể". Biểu tình của dì Ôn có chút sầu lo, "Bác sĩ đều nói nói đứa bé không có vấn đề gì, kết quả kiểm tra cũng bình thường, ba mẹ nó còn hoài nghi không biết có phải do nó không muốn đi học nên giả bệnh hay không, nhưng cháu dì thật sự là ăn gì nôn đó, có hôm thậm chí còn bị ngất xỉu".
"Các loại biện pháp đều đã dùng, dì cũng nghĩ có khả năng do tâm lý có chướng ngại, nên muốn đưa nó đến gặp bác sĩ, nhưng nó lại sống ch*t không chịu đi". Dì Ôn cũng không nề hà.
"Nó đi rút máu cũng không sợ, quay đầu là có thể chạy nhảy rồi, nhưng cứ nhắc tới bác sĩ tâm lý là lại nhất quyết nói mình không cần đi".
Tư Vân Dịch nghe vậy, liền hiểu được vấn đề của dì Ôn.
"Hôm nay cháu sẽ cùng Sở Quân Liệt, còn có Liệt Phong, lấy thân phận là bạn dì đến thăm con gái dì". Tư Vân Dịch hơi mỉm cười, "Cháu sẽ dặn dò Tiểu Sở về tình hình của con bé".
"Làm phiền cháu rồi". Dì Ôn nghe vậy thì thở phào, trên mặt rốt cuộc cũng có chút tươi cười.
"Thật ra, cháu đoán là việc này có khả năng liên quan đến những việc mà con bé trải qua khi ở trường".
Dì Ôn có chút thất thần, "Hiện giờ trẻ con trưởng thành quá sớm, cũng không phân biệt được thế nào là hảo cảm thế nào là yêu, chỉ cần có một bạn nam vẻ ngoài ưa nhìn nói nó mập một chút thôi cũng khiến nó canh cánh trong lòng.
Mấy hôm trước dì khám cho một cậu bé, tuổi còn nhỏ đã cao tới 1m6, ngồi chơi điện thoại giới thiệu cho dì đối tượng hẹn hò của thằng bé trên mạng, cháu đừng xem thường mấy đứa học sinh tiểu học, so với chúng ta năm đó lợi hại hơn nhiều".
Tư Vân Dịch khẽ nhếch môi, không có bình luận.
Sau khi trò chuyện cùng dì Ôn, Tư Vân Dịch đơn giản nói lại ngọn nguồn mọi chuyện cho Sở Quân Liệt, để cậu đi làm một ít bánh quy, sau đó còn cẩn thận bọc bên ngoài bằng giấy gói hoạt hình.
Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt, còn có Liệt Phong đến nhà con gái dì Ôn là Tôn Phán Phán, cô vừa ra đến cửa đã nhìn thấy Tư Vân Dịch, trên mặt không khỏi có vài phần vui sướng.
Năm đó cô mắc chứng trầm cảm sau sinh, tình hình kém tới cực điểm, nếu không phải vị bác sĩ Tư này kịp thời phát hiện, sợ là hậu quả khôn lường.
"Tư..." Tôn Phán Phán nuốt lại hai chữ sau, quay đầu nhìn không thấy con gái ở phòng khách mới hạ giọng, trong mắt khó nén kích động, "Tư tiên sinh, anh tới rồi!".
"Đây là chồng tôi, Sở Quân Liệt". Tư Vân Dịch mỉm cười giới thiệu với con gái dì Ôn, "Còn đây là Liệt Phong".
"Xin chào". Sở Quân Liệt ngoan ngoãn đứng phía sau Tư Vân Dịch, lễ phép chào hỏi.
"Tư tiên sinh, Sở tiên sinh, mau vào đi, tôi đã nghe mẹ tôi nói qua rồi". Tôn Phán Phán nhìn Liệt Phong lông xù xù, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười, "Con gái tôi vẫn luôn muốn nuôi thú cưng, vốn dĩ nó muốn nuôi chó, nhưng tôi nói với nó rằng khi đón nó về phải chịu tránh nhiệm việc chăm sóc và dọn vệ sinh, cuối cùng nó lại chọn nuôi một con rùa đen".
"Cô bé hiện tại có khỏe không?" Tư Vân Dịch hạ giọng, cùng Sở Quân Liệt ngồi trên sofa.
"Hai ngày nay vẫn luôn ở nhà truyền dịch dinh dưỡng, chủ yếu là tinh thần con bé không được tốt lắm". Con gái dì Ôn trong mắt khó nén khổ sở, "Nhưng mà con bé có biểu hiện của việc dị ứng, truyền xong trên người lại xuất hiện mẩn đỏ, tôi thật sự không biết bây giờ phải làm như thế nào".
"Còn có, Tư tiên sinh". Tôn Phán Phán cẩn thận nhìn cửa phòng con gái, tận lực đè thấp thanh âm, "Mẹ tôi và tôi không có cùng suy nghĩ, tôi cảm thấy con bé không phải vì mấy việc ở trường mà thành ra như vậy".
Tư Vân Dịch nghiêng mặt, chuyên chú lắng nghe.
"Con gái tôi kỳ thật rất thích ăn, khi còn nhỏ trên mặt có chút phúng phính của trẻ con, khi lớn trên người cũng có chút phì của trẻ con". Bàn tay con gái dì Ôn nắm chặt, "Tôi vẫn luôn cảm thấy điều này không có gì bất ổn, bởi vì chỉ số BMI vẫn nằm trong phạm vi cho phép, huống hồ trẻ con cũng nên ăn nhiều mới mau lớn được".
(Chỉ số BMI (Body Mass Index) hay còn gọi là chỉ số khối cơ thể, chỉ số thể trọng, là một công cụ thường được sử dụng để đo lượng mỡ trong cơ thể. Chỉ số BMI chuẩn được tính dựa trên chiều cao và cân nặng)
Tôn Phán Phán không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt có chút bất mãn, "Nhưng trong tiểu khu có một luôn có mấy người lớn tuổi chuyên đi lo chuyện bao đồng, tôi cùng con bé ra ngoài đi dạo phố hoặc là buổi chiều khi đón con bé về, tránh không khỏi nói chuyện vài câu, những người này luôn nói con bé gầy hơn một chút thì càng đáng yêu hơn, bảo tôi chú ý tới cân nặng của con bé.
Tôi đoán là con bé nghe thấy những lời nói này nên mới thành ra như vậy".
Cô có chút hối hận cúi đầu, "Đáng nhẽ tôi nên mang con bé sớm dọn đi chỗ khác, nếu không cũng không xảy ra sự việc này".
"Mẹ..." Cửa phòng bé gái đột nhiên mở ra, bé gái trốn phía sau cửa, có chút sợ sệt nhút nhát mà nhìn hai vị khách lạ, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại nhiều hơn trên người chó lớn lông xù.
"Hân Hân, con đừng sợ, đây là bạn của mẹ và bà ngoại". Tôn Phán Phán tiến đến, ôn nhu trấn an con gái mình, "Tới đây, chào hai chú đi con".
Bé gái tiến lên, quy quy củ củ mở miệng, "Cháu chào hai chú".
Khác với ảnh chụp lúc trước, chút phúng phính đáng yêu trên má đã biến mất không thấy, dưới mắt mang theo quầng thâm, trên người mặc một bộ áo ngủ màu hồng, cả người đều có chút uể oải.
Tư Vân Dịch vuốt ve sống lưng Liệt Phong, Liệt Phong tò mò nhìn bé gái trước mặt, cái đuôi lắc lư hai cái.
Trong mắt bé gái hiện lên vài phần thích thú, ánh mắt vẫn luôn nhìn chó lớn uy phong lẫm lẫm.
"Nó tên là Liệt Phong", Tư Vân Dịch nói với bé gái, "Cháu có thể sờ nó một chút".
Bé gái có chút khẩn trương vươn tay, ánh mắt Liệt Phong dịu ngoan, để cho bé gái sờ nó.
Khi sờ được vào người Liệt Phong, bé gái vui vẻ lộ ra nụ cười, trong mắt toát ra vài phần hồn nhiên vốn nên có ở độ tuổi này.
"Chồng chú có làm ít bánh quy, muốn đem tới cho mọi người nếm thử". Đôi mắt Tư Vân Dịch cong cong, nhìn Sở Quân Liệt một cái, Sở Quân Liệt lập tức hiểu ý, đem bánh quy lấy ra, đặt lên bàn, mở hộp ra.
Mùi bột mì cùng sữa tràn ra sau khi hộp bánh được mở ra, Tôn Phán Phán mắt nhìn Tư Vân Dịch, biết rõ sẽ không có tác dụng, nhưng vẫn cười tiếp đón con gái mình.
"Hân Hân, lại đây nếu thử bánh quy mà hai chú mang tới này".
Bé gái lại sờ sờ đầu Liệt Phong một chút rồi mới vui vẻ đi qua, cầm lấy một miếng bánh quy, cắn nhỏ từng miếng ăn.
Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm biểu tình của bé gái, thấy bé sau khi ăn xong miếng bánh đầu tiền liền cầm thêm một miếng nữa.
Bé gái ăn bánh đến ngon lành, Tư Vân Dịch vẫn ở bên cạnh quan sát bé, một lát sau, bé gái lại quay lại chơi đùa cùng Liệt Phong, cũng không thấy bé có dấu hiệu muốn nôn ra.
Con gái dì Ôn nhìn một màn trước mắt, cùng hai người nói chuyện một lát, chờ tới nửa giờ sau cũng không thấy con gái có gì khó chịu.
Sao tự nhiên lại tốt rồi?
Tôn Phán Phán không dám tin nhìn con gái, ánh mắt cô bé vẫn luôn dính lên người chó lớn.
"Tư tiên sinh, cái này..." Tôn Phán Phán trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào, phảng phất như không còn khả năng trò chuyện.
"Hân Hân, con chờ một lát". Tôn Phán Phán đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng bước vào phòng bếp, một lát sau liền mang ra một mâm đồ ăn nhỏ, bên trên là vài đĩa đồ ăn được phối hợp cân đối.
"Hân Hân, con lại đây ăn một chút". Tôn Phán Phán cố nén vui mừng, cô bé do dự một chút rồi tiến đến, ngồi vào bàn ăn, cùi đầu ăn từng miếng đồ ăn.
"Hai ngày nay mẹ đều lo gần ch*t rồi". Tôn Phán Phán nhìn con gái ăn cơm, lộ ra nụ cười, "Con gái thì ăn không ngon, ba nó thì bị lãnh đạo làm khó, chuyện này tôi cũng không biết phải xử lý như thế nào, ngày nào cũng sốt ruột đến phát hỏa, nghĩ ra mấy cách liền nhưng đều không có hiệu quả".
Hiện tại con gái cô rốt cuộc cũng có chút tiến triển, con gái dì Ôn bật cười, chỉ thấy bé gái đột nhiên che miệng, giống như cố gắng đem đồ ăn nuốt xuống, một lát sau cuối cùng cũng nhịn không được mà quay đầu, nôn vào thùng rác.
"Hân Hân". Tôn Phán Phán bước nhanh tới, ánh mắt nóng nảy nhìn con gái đem đồ ăn vừa ăn nôn hết ra, đến cả mấy miếng bánh quy ăn lúc trước cũng bị phun ra.
Tôn Phán Phán lấy nước để con gái xúc miệng, nhìn con gái lại trở về bộ dạng uể oải, trong lúc nhất thời vừa thấy đau lòng lại vừa lo lắng, hai mắt đều đỏ cả lên.
"Mẹ, con muốn đưa Liệt Phong vào phòng chơi có được không?" Bé gái nhìn đồ ăn trên bàn, liếc mắt qua một cái, cô bé giờ chỉ muốn chơi cùng Liệt Phong thôi.
Tôn Phán Phán bất lực nhìn về phía Tư Vân Dịch, Tư Vân Dịch khẽ gật đầu, để bé gái đem theo Liệt Phong vào phòng bé chơi đùa.
"Tư tiên sinh, con gái tôi rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Sở Quân Liệt quy củ ngồi trên sofa, nghe được câu hỏi của Tôn Phán Phán, cũng quay đầu nghiêm túc nhìn người bên cạnh.
"Cô kết hôn được bao lâu rồi?"
"Cũng gần mười năm rồi". Tư Phán Phán có chút nghi hoặc, không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi đến vấn đề không liên quan này.
"Hiện tại cô có đi làm không?" Tư Vân Dịch tiếp tục hỏi.
"Tôi không..." Tôn Phán Phán có chút ngượng ngùng, "Lúc trước tôi cũng có một công việc không tệ, năm đó tiền lương của ba con bé cũng chưa cao, nhưng sau khi sinh Hân Hân, tinh thần của tôi gặp chút vấn đề, sau khi khỏi con bé lại đúng lúc không muốn rời xa mẹ nó, chờ tới lúc con bé đủ tuổi đi nhà trẻ, chồng tôi cũng đúng lúc được thăng chức, anh ấy khuyên tôi ở nhà chăm sóc con bé, vậy nên tôi cứ như vậy cho tới hiện tại".
"Nếu tôi đoán không sai, thật ra con gái cô không có vấn đề gì". Tư Vân Dịch thử nói ra phán đoán của mình, ngữ khí cũng tận lực nhẹ nhàng.
Vừa nãy trên mặt bé gái, Tư Vân Dịch nhìn thấy một biểu tình quen thuộc, biểu tình kia, Tư Vân Dịch đã từng nhìn thấy trên mặt một đứa trẻ khác.
"Vậy vì sao..." Tôn Phán Phán nhíu mày, "Chẳng lẽ giống như chồng tôi nói, Hân Hân không muốn đi học? Nhưng giả vờ cũng không thể đến mức này được, huống chi nó còn nhỏ như vậy..."
Tư Vân Dịch còn chưa trả lời, chuông cửa đột nhiên vang lên, Tôn Phán Phán tiến đến mở cửa, nhìn thấy người đến liền lộ ra tươi cười.
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Dì Ôn cầm theo ít đồ ăn cùng một con gà, nhìn thấy hai người trong phòng khách, cười đi vào nhà.
"Không phải đến thăm con và Hân Hân sao".
Tôn Phán Phán nhận lấy đồ ăn trong tay dì Ôn, bỏ vào tủ lạnh, hai mẹ con ngồi đối diện với Tư Vân Dịch, Tôn Phán Phán trong mắt mang theo nghi hoặc, đem chuyện vừa xảy ra kể cho dì Ôn nghe.
Dì Ôn nghe được suy đoán cháu gái không có vấn đề gì, nhịn không được mà nhìn về phía Tư Vân Dịch.
"Vân Dịch, cháu có muốn xem lại không?"
Dì Ôn đã nhìn thấy cảnh cháu gái nỗ lực nuốt xuống đồ ăn, cuối cùng lại đem tất cả phun ra, nếu thật sự không có vấn đề gì, sao có thể xuất hiện tình trạng như vậy?
"Có phải hai người từng ở trước mặt Hân Hân nói về chuyện ngày xưa khi cháu giúp đỡ con gái dì không?", Tư Vân Dịch nhìn thẳng vào hai mẹ con, hơi cúi người xuống.
"Đúng là có nói qua". Tôn Phán Phán gật đầu, "Anh là ân nhân cứu mạng của tôi và Hân Hân, tuy rằng Hân Hân không nhớ, nhưng chúng tôi sẽ không quên".
"Đây chính là lí do vì sao bé không chịu đi gặp bác sĩ tâm lý". Ánh mắt Tư Vân Dịch hơi trầm xuống, "Cô bé sợ hai người sẽ nghe được tin tức từ phía bác sĩ tâm lý, cô bé sợ bí mật mà mình nỗ lực giữ kín sẽ bị bác sĩ tâm lý phát hiện, tiện đà nói cho hai người".
"Bí mật?" Tôn Phán Phán sửng sốt, đứa bé mới lớn chừng này có thể có bí mật gì mà không dám để cô biết?
Tư Vân Dịch rũ mắt nhìn dì Ôn, ánh mắt lại chuyển qua Tôn Phán Phán.
"Tôi đã từng gặp qua một đứa bé có khuynh hướng bạo lực, đứa bé đó không chịu để bị quản thúc, thậm chí còn đánh nhau với ba nó, nhổ nước bọt vào ba nó, mẹ nó không có cách nào khác, chỉ có thể bất lực ở một bên khóc lóc.
Mẹ đứa trẻ đó kể lại cho tôi, vốn đứa bé đó rất hiểu chuyện, nhưng sau đó không biết vì sao lại không thể ngồi cùng một bàn cơm với ba nó, chỉ cần nghe thấy ba nó đi tới, nó sẽ tìm lý do rời đi.
Đứa nhỏ này vô cùng chán ghét ba nó, tôi phát hiện mỗi lần đứa bé đó nhìn mẹ nó, lông mày sẽ không tự chủ được mà nhíu chặt, khóe miệng hạ xuống, cằm khẽ nâng, đây là biểu hiện điển hình của việc đau lòng.
Sau đó tôi từ đứa bé biết được, nó vốn đã phát hiện ra việc ba nó lén lút ngoại tình bên ngoài, đến mẹ đứa bé đó cũng không biết chuyện này, để cho tên đàn ông kia lừa gạt, còn không chút nghi ngờ mà tin tưởng, đứa bé đó không có cách nào phát tiết được sự thống khổ trong lòng, nên chỉ có thể dùng bạo lực để phản kháng".
Âm thanh của Tư Vân Dịch dừng lại, "Con gái và con trai không giống nhau, phương thức phản kháng cũng sẽ không kịch liệt như con trai, nhưng cảm xúc của con gái lại dễ bị ảnh hưởng hơn, sẽ đem cảm xúc chuyển hóa thành biểu hiện về mặt sinh lý".
Tư Vân Dịch nhìn về phía Tôn Phán Phán, "Ánh mắt con gái nhìn cô, giống y như đứa trai kia, không có chút sai biệt, sau khi biết ba mình ngoại tình, bé trai kia tỏ rõ ra thái độ chán ghét, nên nó mới muốn trốn tránh".
Những lời này phân lượng không nhẹ, Tôn Phán Phán ngơ ngác nhìn người trước mắt, mặc dù trong lòng kháng cự nhưng cũng hiểu ý trong lời nói của Tư Vân Dịch.
"Không có khả năng, bác sĩ Tư". Tôn Phán Phán liên tục lắc đầu, "Anh biết không, tôi và chồng tôi quen nhau từ thời đại học, yêu nhau ba năm, anh ấy chuyện gì cũng sẽ nguyện ý làm cho tôi, lúc tôi sinh Hân Hân, trạng thái không tốt, anh ấy còn cùng tôi nói, nếu tôi không còn nữa, anh ấy cũng không muốn sống nữa..."
Tôn Phán Phán có vô số chứng cứ chứng minh chồng cô yêu cô, tùy tiện nói ra một hai cái cũng đủ để người ngoài cảm thấy hâm mộ không thôi, nhưng nhìn ánh mắt không chút dao động nào của anh, cô lại không biết phải nói gì.
"Mẹ, mẹ cũng biết rồi sao?" Tôn Phán Phán nhìn mẹ mình, lại phát hiện bà không phản bác lại bất cứ lời nói nào của Tư Vân Dịch.
"Lúc trước...", dì Ôn có chút gian nan nhìn con gái, "Hân Hân có hỏi mẹ, nếu ba mẹ nó ly hôn, nó sẽ được ở cùng ai".
Tôn Phán Phán ngẩn người, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Bởi vì điều kiện kinh tế của chồng con tốt hơn con, còn có nhiều nguyên nhân khác nữa, mẹ liền nói với Hân Hân rằng nếu hai người thật sự ly hôn, có khả năng nó sẽ ở với ba".
Dì Ôn áy náy cúi đầu, "Mẹ vốn tưởng rằng trẻ con chỉ là tò mò, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng là từ ngày hôm đó, Hân Hân bắt đầu xuất hiện những triệu chứng kén ăn kia".
Tôn Phán Phán ngồi trên sofa, cảm giác được những tiếng nổ ầm ầm trong đầu mình.
Sở Quân Liệt nghiêng đầu nhìn Tư tiên sinh, cảm giác Tư tiên sinh từ sau khi nhìn dì Ôn liền đoán ra được rồi.
"Cô bé khi ăn đồ ăn do chúng tôi mang tới không có bất luận biểu hiện gì, ăn cũng rất ngon miệng". Tư Vân Dịch nhìn về phía Tôn Phán Phán.
"Nhưng sau khi ăn đồ ăn do cô mang ra, liền xuất hiện triệu chứng nôn mửa, cũng không phải do thức ăn mà cô làm có vấn đề, mà vì cô bé biết, cô không có thu nhập, tiền trong nhà hết thảy đều dựa vào ba cô bé.
Đúng là người ba có điều kiện kinh tế tốt hơn sẽ nhận được quyền nuôi dưỡng, vậy nếu hai người ly hôn, có khả năng cao cô bé sẽ phải rời xa cô, cho nên dù ăn xong, tâm lý vẫn bị kích thích mãnh liệt, cuối cùng sẽ khiến cô bé đem đống đồ ăn đó nôn ra".
Tôn Phán Phán ngơ ngác nhìn Tư Vân Dịch.
"Tôi xác định được điều này khi nhìn cô bé ăn cơm, khi cô nói tới việc chồng cô bị lãnh đạo trách móc, lúc này trạng thái của cô bé chuyển từ thương tâm sang căm ghét, phẫn nộ và bất lực, lúc trước có thể cưỡng ép bản thân nuốt xuống, nhưng nghe tới đây liền không khống chế được mà nôn ra".
Ánh mắt Tư Vân Dịch lần nữa lướt qua cửa phòng bé gái, Tôn Phán Phán nhận ra điều gì, quay đầu lại liền thấy cửa phòng mở ra.
"Hân Hân". Tôn Phán Phán cố nén bi thương, ngồi xổm xuống trước mặt con gái, "Những lời Tư tiên sinh nói có phải sự thật không, có phải con nhìn thấy cái gì rồi không?"
"Lời của chú Tư không đúng đâu, con không nhìn thấy gì cả". Hân Hân cúi đầu, lảng tránh ánh mắt của mẹ.
Mấy người trong phòng khách cũng đã đi tới, Tư Vân Dịch nhìn Hân Hân, đối diện với ánh mắt mờ mịt của mẹ bé, cúi đầu ôn hòa mở miệng.
"Hân Hân, Liệt Phong lúc ở cùng cháu có cắn cháu không?"
"Không có". Hân Hân lắc đầu.
"Hân Hân, khi cháu nói thật, sẽ giống như hiện tại", ánh mắt Tư Vân Dịch nhẹ nhàng, "Nhưng khi cháu nói dối, sẽ cứng ngắc mà lặp lại vấn đề của đối phương".
Tôn Phán Phán hơi dừng, ý thức được câu trả lời của con gái cô khi nãy.
Hân Hân cắn môi dưới, không muốn ngẩng đầu.
"Bảo bối, con nói cho mẹ con nghe đi". Dì Ôn nhịn không được mà tiến tới, sờ đầu cháu gái, "Mẹ và bà ngoại sau khi biết được chân tướng mới có thể giải quyết được chuyện này, có đúng không nào!"
Hân Hân lắc đầu, không trả lời.
"Là bởi vì không có chứng cứ sao?" Tư Vân Dịch nhìn vào mắt cô bé.
Hân Hân nghe vậy liền kinh ngạc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chú trước mặt.
"Cháu đừng sợ không có chứng cứ, mẹ cháu vẫn sẽ tin tưởng cháu mà". Tư Vân Dịch nhìn về phía Tôn Phán Phán, "Đừng sợ sau khi ba mẹ ly hôn cháu phải ở cùng ba, cháu năm nay đã tám tuổi, thẩm phán sẽ nghe theo quyết định của cháu".
"Hân Hân đứng sợ, mẹ tin tưởng con". Tôn Phán Phán lập tức mở miệng, nghiêm túc nhìn con gái, "Mẹ tuyệt đối sẽ không để con đi theo anh ta, con là do mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra, làm sao mẹ có thể nhường lại quyền nuôi dưỡng con chứ".
Hân Hân há miệng thở dốc, nhìn mẹ mình, nhịn không được mà hít hít cái mũi, bắt đầu chảy nước mắt.
"Hôm đó, con cùng Tử Huyên ra ngoài chơi". Hân Hân nghẹn ngào mở miệng, "Con nhìn thấy ba ôm một dì trẻ tuổi, cười rất vui vẻ, Tử Huyên cũng nhìn thấy".
Nghe thấy lời của con gái, Tôn Phán Phán, gắt gao cắn môi dưới, không để bản thân thất thố.
"Hôm đó ba buổi tối không về nhà, con hỏi mẹ, mẹ liền nói ba bị lãnh đạo trách mắng, bị yêu cầu đi công tác". Hân Hâm khổ sở nhìn mẹ, "Thật ra ba không có rời đi, càng không phải đi công tác".
"Hân Hân". Tôn Phán Phán cắn răng, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt con gái, "Mẹ bây giờ chỉ hỏi con một vấn đề".
"Hôm đó anh ta có nhìn thấy con không?"
"Con bị nhìn thấy". Hân Hân trả lời, "Bởi vì con và Tử Huyên mang theo đèn phát sáng, nhưng ba làm bộ như không nhìn thấy con, chỉ là thu tay lại không ôm dì kia nữa".
"Đồ khốn nạn!" Tôn Phán Phán nhịn không được mà mắng.
"Bình tĩnh một chút". Dì Ôn vội vàng trấn an con gái, "Đừng tức giận, hại thân thể".
"Mẹ, anh ta biết rõ ràng vì sao con bé sinh bệnh, thế mà anh ta còn nói với con có phải Hân Hân vì không muốn đi học mà giả vờ hay không!" Tôn Phán Phán giận đến run cả người, vừa nhớ tới bộ dạng khi nói những lời này của chồng, càng tức giận đến mức cắn chặt hai hàm răng.
Dì Ôn nghe vậy cũng cố gắng cưỡng chế phận nộ trong mắt.
"Bây giờ tốt nhất không được để lộ việc hai người biết chuyện này". Tư Vân Dịch chăm chú nhìn hai người, "Thu thập chứng cứ đối phương ngoại tình và tăng điều kiện kinh tế mới là việc cần thực hiện lúc này".
"Tôi hiểu rồi, bác sĩ Tư". Tôn Phán Phán ôm chặt con gái, trong mắt đong đầy nước mắt, không ngừng cúi đầu, hôn lên gương mặt cô bé.
Tư Vân Dịch mang theo Sở Quân Liệt và Liệt Phong rời khỏi nhà Tôn Phán Phán, dì Ôn đi theo tiễn hai người, biểu tình có chút ngưng trọng.
"Năm đó điều kiện của tên kia chẳng ra gì, nếu không phải do con gái dì thật sự yêu nó, cũng sẽ không cùng nó kết hôn". Dì Ôn nhớ lại việc năm đó, chau mày.
"Chúng ta toàn lực giúp đỡ nó, Phán Phán vì nó mà sinh con, từ chức ở nhà làm nội trợ, gặp nhiều khổ cực như vậy, nó lại không biết quý trọng, bây giờ nó một đường thăng chức tăng lương, tám phần là cảm thấy con gái của dì không trợ giúp được gì, cho nên mới cùng người khác thông đồng."
Tư Vân Dịch lẳng lặng nghe.
"Nó đối xử như vậy với cháu gái và con gái dì, dì tuyệt không sẽ bỏ qua.". Dì Ôn trong mắt mang theo tàn nhẫn, "Chồng dì tuy rằng đã qua đời, nhưng vẫn còn có vài mối quan hệ, chờ tới khi hai đứa nó hai ly hôn, dì sẽ nhất định khiến nó thân bại danh liệt, cho dù không lột được một tầng da nó, cũng sẽ cắt đứt gân cốt của nó, miễn cho nó nghĩ rằng con gái dì có thể dễ dàng lừa dối."
Sở Quân Liệt có chút kinh dị nhìn về phía dì Ôn, không nghĩ tới bà bình thường hòa ái dễ gần, lại nói ra được những lời như vậy.
"Dì chỉ sợ nó đến lúc đó chó cùng rứt giậu, cho nên mong cháu lúc đó phái ra hai người, giúp dì bảo vệ hai mẹ con bọn họ.". Dì Ôn nhìn về phía Tư Vân Dịch, trong mắt mang theo vài phần trịnh trọng, "Về sau, nếu cháu có việc cần giúp đỡ, cứ việc mở miệng."
"Cháu sẽ liên hệ phòng làm việc bên kia." Tư Vân Dịch nắm Liệt Phong, "Đồng thời giúp dì thu thập chứng cứ ngoại tình của anh ta, nhân lực nhiều hơn cũng có thể giúp cô ấy nhanh chóng giải quyết vấn đề."
"Tư tiên sinh, người kia cũng không phải cái thứ tốt." Sở Quân Liệt cũng nhịn không được mở miệng, "Khi hoàn cảnh sống không tốt, mọi chuyện đều tỏ vẻ ân cần, nhưng khi cuộc sống tốt hơn, liền ra ngoài tìm người mới, nếu là em, nhất định sẽ thiến anh ta, sau đó ném ra biển cho cá mập ăn."
Ánh mắt Tư Vân Dịch xẹt qua người trước mắt, không có trả lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT