Trong phòng để quần áo, Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt cẩn thận đặt từng chiếc lắc tay kim cương bày lên kệ tủ, cuối cùng còn lau lau bề mặt của viên kim cương đỏ trên chiếc nhẫn, sau đó mới cho vào hộp đựng.

Mấy chục chiếc lắc tay đặt cạnh nhau, cho dù tắt hết đèn cũng có thể phát ra ánh sáng lóa mắt, vừa lộng lẫy vừa thu hút ánh nhìn.

Viên kim cương đỏ tựa như một ngọn lửa màu đỏ thẫm, nhảy múa dưới ánh sáng.

"Tư tiên sinh,, sau này chúng ta sẽ mua một chiếc kệ tủ lớn hơn." Sở Quân Liệt khoa chân múa tay, trên mặt mang theo sự thỏa mãn và vui sướng.

"Em sẽ lấp đầy cả kệ tủ, đến lúc đó Tư tiên sinh muốn đeo cái gì cũng được, cho dù có vứt bớt đi cũng không quan trọng, em sẽ lại bổ sung những cái mới."

Sở Quân Liệt thỏa sức tưởng tượng về tương lai, trong mắt mang theo ánh sáng, bọn họ hiện tại chính là người có tiền, muốn tiêu xài như thế nào cũng được!

Nhìn biểu cảm của Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch đứng cạnh ghế da, hơi nhấc mắt.

"Kiếm tiền dễ dàng lắm sao?"

Sở Quân Liệt ngay lập tức thu lại biểu cảm, thuận theo lắc đầu.

"Nghỉ ngơi sớm đi." Tư Vân Dịch lấy đồ ngủ rồi đi ra khỏi phòng để quần áo, Sở Quân Liệt bước nhanh đuổi theo, tâm trí từ trong sự giàu sang dần tỉnh lại, giờ cậu mới nhận ra ngày mai còn phải đi làm.

Tư Vân Dịch thay áo ngủ, nhìn Sở Quân Liệt cũng đã chui vào ổ chăn rồi mới tắt đèn, nhắm mắt còn chưa đến vài giây đã nghe thấy bên cạnh vang lên âm thanh "Sột sột soạt soạt".

Tư Vân Dịch nghĩ rằng có lẽ là do Sở Quân Liệt một đêm đã phất lên nên mới kích động như vậy, tám phần là không ngủ được, Tư Vân Dịch nghiêng người, kéo gối ra xa một chút, để chừa cho cậu một ít không gian mà trằn trọc.

Người phía sau không thuận theo mà dịch sát lại, tiếng hít thở trong đêm tối lại càng thêm rõ ràng.

"Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt hạ giọng, giống như là muốn ở trong ổ chăn lặng lẽ nói chuyện cùng Tư Vân Dịch.

Tư Vân Dịch im lặng hai giây rồi quay người lại, nhìn vào đôi con ngươi đen láy của Sở Quân Liệt.

"Tư tiên sinh, đột nhiên em nhớ ra, công việc mà em làm trước kia, dường như có để lại cho em vài vết thương." Ánh mắt của Sở Quân Liệt có chút thành khẩn, "Nhưng mà đều ở phía sau, lúc trước em cũng không để ý, anh có thể nhìn giúp em được không?"

Tay Sở Quân Liệt từ trong chăn duỗi ra, lấy điện thoại, mở đèn rồi đưa cho Tư Vân Dịch, sau đó ở trong chăn xoay người, lộ ra phần lưng về phía Tư Vân Dịch.

Tư Vân Dịch cầm điện thoại, xem xét từ trên xuống dưới thương thế của Sở Quân Liệt, phát hiện cậu vừa phát ra một động tĩnh nhỏ.

Tư Vân Dịch có thói quen quan sát kĩ, ánh mắt anh từ trên vai lưng Sở Quân Liệt chậm rãi đi xuống, cuối cùng nhìn đến phần giữa hõm eo chếch sang phải có một vết sẹo.

Tư Vân Dịch ít khi nhìn thấy phần lưng của Sở Quân Liệt, có lẽ là bởi ngày thường, hai người thường xuyên cùng nhau đối mặt, nên phần lớn anh đều nhìn về phía chính diện của Sở Quân Liệt nhiều hơn.

Bây giờ nhìn lại, đường cong cơ bắp phía sau lưng Sở Quân Liệt cũng rất đẹp, vòng ngực của cậu còn lớn hơn vòng eo không ít, so với cơ ngực, phần eo của cậu càng thêm phần thon gọn.

Tư Vân Dịch đã được thể nghiệm phần eo phát lực của cậu, anh biết rõ ràng cậu đã luyện tập rất tốt, không phải là luyện chơi mà gần như là điên cuồng luyện tập.

"Tư tiên sinh, anh có nhìn thấy không?" Sở Quân Liệt ngoan ngoãn nằm bò, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ." Ánh mắt Tư Vân Dịch hơi dừng một chút, cầm lấy điện thoại của Sở Quân Liệt, giúp cậu chụp lại hình dáng và vị trí của vết sẹo.

"Tư tiên sinh, chỗ đó có phải xấu lắm đúng không?" Sở Quân Liệt không muốn nhận lại điện thoại, vùi đầu vào trong gối, âm thanh mang theo chút buồn bã.

"Không xấu." Tư Vân Dịch mở ảnh chụp, đặt bên cạnh đầu Sở Quân Liệt, "Nó đã lành lại rồi."

Nghe được lời Tư tiên sinh nói rằng không xấu, Sở Quân Liệt nâng mặt, quay đầu nhìn ảnh chụp trong điện thoại, ngó trái ngó phải, một lát sau thì phát hiện cơ thể mình thế nhưng lại trông như thế này.

Khác xa so với hình ảnh cậu nhìn thấy trong gương lúc tắm xong!

Thấy Sở Quân Liệt nhăn mày, Tư Vân Dịch lướt nhìn hai tấm ảnh chụp trong điện thoại.

"Cơ thể em rất đẹp, chỉ là bây giờ không có nhiều ánh sáng, chụp không ra được bộ dáng vốn dĩ của nó."

Tư Vân Dịch lần nữa nằm yên xuống, kéo chăn đắp lên người.

"Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt đặt điện thoại sang một bên, bất khuất bò lại gần, tiến đến bên tai Tư Vân Dịch.

"Nếu trên thang điểm 10 thì anh chấm cho em bao nhiêu điểm?"

Tư Vân Dịch im lặng một lát, quay đầu nhìn về phía Sở Quân Liệt, "Em có thể hỏi, anh sẽ dùng từ gì để hình dung về cơ thể của em thì đúng hơn."

"Vậy Tư tiên sinh sẽ dùng từ gì?" Sở Quân Liệt ghé vào bên cạnh đầu Tư Vân Dịch, trong mắt mang theo vài phần thấp thỏm.

"Cảm giác rất lực lưỡng." Tư Vân Dịch nhớ lại những gì mình vừa thấy.

"Ừm." Sở Quân Liệt có chút mất mát cúi đầu.

"Còn có đường cong rất cân xứng." Tư Vân Dịch hôn một cái lên trán chó bự, âm thanh rõ ràng, "Trong mắt anh, trông rất gợi cảm."

Lỗ tai của chó bự dựng thẳng lên, nỗ lực đè xuống khóe miệng đang nhếch lên, sự vui vẻ trong mắt cũng khó mà giấu được.

"Tư tiên sinh, anh nói thật không?"

"Thật." Tư Vân Dịch đưa ra đáp án khẳng định, lúc này cơn buồn ngủ cũng ập tới, anh cảm thấy có chút mệt mỏi mà nhắm mắt lại.

Sở Quân Liệt trộm vui vẻ một hồi lâu, nghĩ nghĩ cậu nên báo đáp một chút cho Tư tiên sinh.

Ý thức của Tư Vân Dịch đang trầm xuống, một lát sau bỗng thanh tỉnh trở lại.

Cơn buồn ngủ bị xua tan, Tư Vân Dịch ổn định lại hô hấp, một tay nắm lấy đầu tóc rối bời của Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt hơi dừng lại một chút, giống như được ủng hộ mà báp đáp càng thêm hăng say.

Việc giao lưu của hai người là một quá trình có qua có lại (gốc: lễ thượng vãng lai), sau khi hoàn tất quá trình cùng Sở Quân Liệt, Tư Vân Dịch theo thói quen ngồi dựa vào đầu giường, muốn duỗi tay lấy cốc nước trên tủ đầu giường lại phát hiện hôm nay anh không chuẩn bị.

Sở Quân Liệt liếc mắt một cái đã biết Tư tiên sinh muốn gì, cậu bước xuống giường, quần áo cũng không mặc, nhanh chóng bưng lên một ly nước ấm, đưa cho Tư tiên sinh.

Hơi thở của Tư Vân Dịch vững vàng, uống nước rồi nhìn thời gian, đã hơn ba giờ sáng rồi.

Sở Quân Liệt cầm quần áo đã cởi ra lúc trước ném qua một bên, ví từ trong túi quần rơi ra ngoài, Sở Quân Liệt chợt nhớ ra gì đó, cầm lấy ví, lấy căn cước mới ở bên trong ra, đặt vào trong tay Tư tiên sinh.

"Tư tiên sinh, đây là căn cước gốc của em." Sở Quân Liệt nằm xuống bên cạnh Tư Vân Dịch, thỏa mãn ôm eo người trước mắt, thoải mái mở miệng.

"Căn cước lúc trước sẽ trở thành phế thải, sau này em sẽ dùng cái này."

Một tay Tư Vân Dịch nhận lấy căn cước của Sở Quân Liệt, nương theo ánh đèn ngủ, nhìn thông tin bên trên, biết rằng Sở Quân Liệt đang từng chút tìm về chính mình.

Đối với cậu mà nói, đây là chuyện tốt.

Ôm người bên cạnh, quanh quẩn nơi chóp mũi là mùi hương giúp bản thân cảm thấy thoải mái, Sở Quân Liệt ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm khi tỉnh lại, đánh thức Tư tiên sinh, sau đó sung sướng chuẩn bị bữa sáng.

Ngày hôm qua mua quá nhiều hạt dẻ, Sở Quân Liệt đã ăn hơn phân nửa, một phần đã dùng để hầm chung với thịt gà.

Sở Quân Liệt lột vỏ hạt dẻ, cắt nhỏ phần nhân hạt, nấu cùng đậu đỏ và gạo nếp, hoàn thành xong món cháo đậu đỏ hạt dẻ.

Tư Vân Dịch vừa bước ra khỏi phòng ngủ đã ngửi được một mùi hương nồng đậm, nhìn bát cháo trên bàn, uống một ngụm là có thể cảm nhận được vị ngọt thanh.

Tay nghề của Sở Quân Liệt càng ngày càng tốt.

Khác với dự đoán của Tư Vân Dịch, hôm nay Sở Quân Liệt dường như đã thích ứng với cuộc sống không có sự tồn tại của đống tiền kia, cảm giác hưng phấn cũng đã giảm bớt, gần như đã trở lại với sinh hoạt bình thường.

Nhưng giống như đa số những người khác, Sở Quân Liệt dần mất đi sự tích cực khi đi làm, sắp đến giờ phải đi nhưng Sở Quân Liệt vẫn đang lề mà lề mề ở nhà, không muốn đi tới trung tâm thương mại.

"Nếu không muốn đi làm, em có thể xin nghỉ." Tư Vân Dịch thản nhiên mở miệng, cũng biết rõ Sở Quân Liệt muốn nghỉ hai công việc kia cũng là do những chuyện gần đây xảy ra.

Ngàng dịch vụ không phù hợp với cậu, Sở Quân Liệt đã bắt đầu khôi phục lại những ký ức trước kia, sự kiêu ngạo từ trong xương cốt của cậu cùng với hoàn cảnh khi còn nhỏ sẽ không chó phép cậu tiếp tục làm những công việc này.

Còn chưa nói tới Sở lão gia và thuộc hạ của ông ấy, từng người từng người đã tiến đến Cảng Thành, bọn họ sao có thể trơ mắt nhìn cậu bưng bê ở nhà hàng hay bán hàng ở cửa hàng quần áo.

"Tư tiên sinh, em sẽ sẽ chậm rãi suy nghĩ một chút." Sở Quân Liệt nhấp môi.

Tư Vân Dịch không nhiều lời, nhìn Sở Quân Liệt thu thập đồ đạc, mỗi bước đều lưu luyến không muốn đi.

Hôm nay, Sở Quân Liệt lại tiêu xài xa xỉ một phen, bắt xe tới trung tâm thương mại, bình thường đi xe buýt chỉ cần bỏ ra hai tệ là có thể giải quyết vấn đề đi lại, bây giờ, Sở Quân Liệt phải bỏ ra tận hai mươi tệ.

Sở Quân Liệt không biết vì sao nhưng lúc trả tiền cậu vẫn có chút đau lòng.

Sau khi thay đồng phục ở phòng thay đồ, Sở Quân Liệt nhìn đồng đồ hàng hiệu của mình, cảm giác không còn giống như trước nữa.

Có tiền đi làm so với không có tiền đi làm, tâm thái đúng là hoàn toàn không giống nhau.

Sở Quân Liệt đứng ở khu vực phục vụ, nhìn thực khác ăn mặc hoa lệ đi tới đi lui, nhìn đôi nam nữ hào phóng mở miệng nói vơi bạn bè cứ việc gọi món khiến Sở Quân Liệt không khỏi có chút hâm mộ.

Sở Quân Liệt nhìn món ăn trên thực đơn, có chút đắc ý.

Hiện tại cậu cũng có thể mời Tư tiên sinh ăn này ăn kia, có thể để Tư tiên sinh tùy ý gọi món, cho dù mua cả nhà hàng này thì mắt Sở Quân Liệt cũng không chớp lấy một cái.

Có tiền tốt thật.

Sở Quân Liệt vui vẻ nghĩ nghĩ, tiến đến bưng lên món mà khách hàng đã gọi, chợt nghe được hai tiếng "Bang bang" vang lên, quay đầu thì thấy một khách quen có dắt theo trẻ con, không cẩn thận làm vỡ hai quả bóng.

Đứa bé bị tiếng động bất ngờ dọa khóc, khách hàng vội vàng an ủi nó, có người phục vụ tiến tới, dọn dẹp xác bóng.

Trong đầu Sở Quân Liệt không ngừng vang vọng hai tiếng "Bang bang", hình ảnh trước mắt bắt đầu thay đổi, một đoạn ký ức ngắn nháy mắt hiện lên.

"Quân Liệt, vì sao cháu lại muốn quay về Hoa Quốc, vì sao lại nhận nhiệm vụ nguy hiểm như vậy?" Ông nội Sở chau mày, bàn tay đập xuống mặt bàn.

"Cháu có biết Nhà họ Hứa hiện giờ loạn đến mức độ nào rồi không, nếu không phải ông lén điều tra, thì ông còn không biết cháu nhận nhiệm vụ hộ tống đứa con hoang nhà họ Hứa ra nước người đâu!" Biểu tình của ông nội Sở trông vô cùng nghiêm túc.

"Hiện tại bên trong Nhà họ Hứa đang đấu đá túi bụi, mà đứa con hoang kia lại chính là trung tâm của sự mâu thuẫn, Quân Liệt, cháu nghe ông, từ chối nhiệm vụ này đi, dù bồi thường bao nhiêu tiền ông cũng giúp cháu!"

Sở Quân Liệt ngồi đối diện ông nội Sở, ngón tay nghịch nghịch đồng xu, trong mắt không có chút gợn sóng.

"Thù lao mà đứa con hoang của Nhà họ Hứa kia cho cháu chỉ sợ ông cũng trả không nổi."

"Có gì mà không trả được?" Ông nội Sở hừ lạnh một tiếng, "Ngược lại ông còn muốn xem xem, đứa con hoang kia lấy cái gì hối lộ cháu, để cháu phải mang theo người từ xa xôi vạn dặm trở về chỉ để hộ tống nó ra nước ngoài!"

"Cậu ta nói sẽ cho cháu một phần chứng cứ chứng minh cái ch*t năm đó của cha mẹ cháu cũng có sự nhúng tay của Nhà họ Hứa." Sở Quân Liệt giương mắt, lạnh lùng nhìn ông nội Sở.

"Ông trả được cho cháu cái này sao?"

Ông nội Sở nghẹn họng, "Chuyện năm đó, có rất nhiều người bị ép cuốn vào, Quân Liệt, cháu nghe ông nói, mẹ của đứa con hoang kia mười năm trước bị người Nhà họ Hứa hãm hại vào tù, đứa con hoang kia chắc chắn hận Nhà họ Hứa cho nên mới cố tình dùng chứng cứ này để khiến cháu tham gia vào, nếu cháu vì nó mà chống lại Nhà họ Hứa, chắc chắn sẽ gây bất lợi cho cháu."

"Cậu ta cho cháu chứng cứ, cháu tự có phán đoán của riêng mình." Sở Quân Liệt nhìn đồng xu đang được tung lên, "Nhiệm vụ này, cháu đã nhận rồi."

"Người nhà họ Hứa không dễ chọc, Quân Liệt, cháu phải suy nghĩ đến an toàn của bản thân, Sở gia không thể không có cháu, nếu cháu có xảy ra chuyện gì, vậy Sở gia phải làm thế nào!"

Trên mặt ông nội Sở khó nén sự lo âu.

"An nguy của cháu thì có liên quan gì đến ông." Sở Quân Liệt thu lại đồng xu vàng rồi đứng dậy, ánh mắt lanh băng nhìn ông, "Cháu chưa bao giờ có ý định tiếp nhận Sở gia, tốt nhất là ông nên chọn người khác đi."

"Hồ nháo!" Ông nội Sở đứng dậy quát lớn người cháu trai đang đứng trước mắt, "Cháu là cháu trai duy nhất của ông, Sở gia không để lại cho cháu thì để lại cho ai? Mấy năm nay ông để cho cháu tùy ý lang bạt bên ngoài, cho cháu đủ sự tự do, cháu đếm xem cháu đã tìm đường sống trong cái chết bao nhiêu lần rồi, bao giờ thì cháu mới biết quý trọng sinh mạng của chính mình!"

Lời nói vừa dứt, ông nội Sở mới phát hiện ra bản thân lỡ miệng.

Sở Quân Liệt cũng nghe ra tin tức trong lời nói của ông nội Sở, đi từng bước một tới gần ông, cười như không cười mở miệng.

"Ông phái người giám sát cháu?"

"Không phải giám sát." Ông nội Sở quay đầu, "Ông chỉ muốn nhìn cháu một chút, xem có xảy ra chuyện gì hay không..."

"Không cần giải thích." Ánh mắt Sở Quân Liệt trầm xuống, "Ông tốt nhất nên bảo người của ông giấu chặt cái đuôi đi, nếu không cháu sẽ móc mắt hắn ra rồi gửi đến bàn làm việc của ông đấy."

"Phục vụ!" Có người đột nhiên hô to một tiếng, Sở Quân Liệt đột nhiên hoàng hồn, hình ảnh trước mắt lúc sáng lúc tối, cơn đau phía sau gáy dường như lại xuất hiện khiến đầu cậu như muốn nổ tung.

"Giám đốc Sở, bọn họ đang đuổi theo!" Hai mắt tên con riêng nhà họ Hứa tràn đầy sự kinh hoàng, Sở Quân Liệt nghiêng mặt, vừa quay đầu lại, phát hiện bản thân đang ngồi trong xe, trên tay dính đầy máu, đang gắt gao nắm chặt tay lái.

"Giám đốc Sở, chúng ta trúng mai phục rồi." Một người ở phía sau xe nhanh chóng mở miệng, "Phong Diệp và Báo Tử đã dẫn người dụ đi một nhóm người, Lục Hùng và Blueberry đang chờ chỉ thị của anh để hành động, có muốn bọn họ nhanh chóng trở về không?"

"Không cần." Sở Quân Liệt nghe thấy bản thân lạnh nhạt trả lời, nhanh chóng vượt lên, ý đồ muốn bỏ bọn chúng lại phía sau.

Sau khi kéo ra khoảng cách với xe đối phương, Sở Quân Liệt thấy bản thân dùng một tay lấy ra một thanh chùy thủ trong xe, kề vào cổ đứa con riêng nhà họ Hứa.

"Giám, giám đốc Sở, anh đang làm gì vậy!" Con riêng nhà họ Hứa bị dọa cho không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra ngoài.

"Kế hoạch hành động lần này, chỉ có duy nhất một người ngoài là máy biết, mày nói xem tao đang làm gì." Một tay Sở Quân Liệt cầm lái, một tay cầm chùy thủ đè lên cổ con riêng nhà họ Hứa.

"Lúc, lúc trước khi tôi rời đi, tôi chỉ nói với dì Trương." Con riêng nhà họ Hứa giơ hai tay lên, khẩn trương nhìn lưỡi dao đang kề trước cổ, thân thể không dám động đậy.

"Dì Trương là người chăm sóc cho tôi từ nhỏ đến lớn, bà ấy nhất định sẽ không bán đứng tôi đâu, nhất định là do người trong đội của anh!"

"Ngu xuẩn." Tay nắm chùy thủ của Sở Quân Liệt vừa động, dùng cán dao nhanh chóng đánh lên phần cổ con riêng nhà họ Hứa.

Con riêng nhà họ Hứa chỉ thấy trước mắt một màu trắng toát, hoa mắt ù tai, trời đất quay cuồng.

"Giám đốc Sở!" Phía sau đột nhiên hô lên một tiếng, phía đối diện là một chiếc xe tải lớn, Sở Quân liệt nắm chặt vô lăng chuyển hướng.

Xe lệch sang một bên, trong tiếng còi xe chói tai, lướt qua chiếc xe tải.

"Giám đốc Sở, lộ tuyến đã định không thể tiếp tục đi, chúng ta chỉ có thể đi đường vòng." Đồng đội phía sau không ngừng cấp báo, Sở Quân Liệt dẫm lên chân ga, ánh mắt xẹt qua gương chiếu hậu.

Xe phía sau truy đuổi không ngừng, Sở Quân Liệt nhìn qua rừng cây trước mắt, thả chậm tốc độ xe, tiến vào trong rừng cây.

"Giám đốc Sở?" Hai đồng đội phía sau thấy vậy thì sửng sốt, không biết vì sao ông chủ lại làm như vậy.

"Mấy người tập hợp lại với những người khác." Sở Quân Liệt nhìn chiếc xe đang đuổi theo phía sau, ánh mắt bình tĩnh, "Đi."

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng rời khỏi xe, chạy vào sâu trong rừng, mấy chiếc xe phía sau nhanh chóng tiến lại, vậy quanh chiếc xe của cậu, cầm đầu bọn chúng là một gã đàn ông trung niên.

"Sở thiếu gia không chạy sao?" Gã đàn ông trung niên trên mặt mỉm cười, "Cậu đáng ra không nên nhúng tay vào chuyện nhà họ Hứa."

"Mấy người đều đến đây hết rồi sao?" Sở Quân Liệt để lộ nửa người khỏi xe, lẳng lặng nhìn bọn họ.

"Đối đãi với câu, chúng tôi vẫn luôn cẩn thận." Gã đàn ông trung niên cười, "Không huy động tất cả mọi người, không phải sẽ làm thất vọng người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở sao."

Những người khác cũng sôi nổi xuống xe, vây chặt vị thiếu gia nhà họ Sở.

Sở Quân Liệt lạnh nhạt nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt, tựa hồ như không có ý định đánh nhau.

Gã đàn ông trung niên đang cảm thấy kỳ quái, lúc này di động trong túi gã bắt đầu rung lên, gã đàn ông nhận điện thoại, sắc mặt chợt trở nên ngưng trọng, giơ tay ý bảo những người khác đừng hành động thiếu suy nghĩ.

"Sở thiếu gia, khá khen cho kế hoạch giương đông kích tây." Ánh mắt gã đàn ông trung niên nghiêm túc, nhìn thoáng qua đứa con riêng đang hôn mê trong xe, nhanh chóng ra quyết định.

"Mong cậu giơ cao đánh khẽ, chỉ cần cậu hứa buông tha cho cho những người ở Hứa gia, tôi sẽ để cậu rời đi mà không làm thương tổn một cọng tóc nào, cậu thấy thế nào?"

"Chẳng thế nào cả." Mặt Sở Quân Liệt không cảm xúc nhìn những người trước mắt, "Từng người nhà họ Hứa, tôi sẽ tính toán cẩn thận."

Gã đàn ông trung niên sửng sốt, chỉ thấy Sở Quân Liệt lấy ra một cái nút, ấn lần thứ nhất, cửa sổ xe liền bị đóng chặt lại, lại ấn thêm lần nữa, đèn xe vốn ổn định bỗng chớp nháy.

"Đây là cái gì?" Gã đàn ông trung niên trong lòng chợt dấy lên một dự cảm không lành.

"Từ con riêng nhà họ Hứa, lấy được chứng cứ năm đó nhà họ Hứa làm hại cha mẹ tôi, mục đích của tôi không phải là đưa cậu ta rời đi." Sở Quân Liệt nhìn bản thân lộ ra một nụ cười, "Dùng cậu ta như một mồi câu, dẫn các người tới đây, phân tán lực lượng, đánh bại từng người một..."

"Ông đoán xem, chiếc xe bom này mất bao nhiêu giây để nổ tung."

"Cậu, cậu điên rồi!" Gã đàn ông trung nên khiếp sợ nhìn thanh niên trước mắt, không ngừng lùi về phia ssau, con riêng Nhà họ Hứa trong xe tỉnh lại, nhìn cảnh tượng bên ngoài, tuyệt vọng không ngừng đấm vào cửa sổ xe.

"Bịch bịch, bịch bịch..."

"Phục vụ!"

Sở Quân Liệt đột nhiên hoàn hồn, phía sau gáy đau đớn kịch liệt, khiến hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ.

Sở Quân Liệt theo bản năng che đầu lại, không chú ý tới trên tay còn đang bưng đồ ăn.

Thức ăn và mâm bị rơi xuống đất, Sở Quân Liệt thống khổ ôm lấy đầu mình, tiếng động lớn cũng hấp dẫn ánh nhìn của thực khách trong khách sạn.

"Cậu làm sao vậy?" Phó cửa hàng trưởng bước nhanh tới, muốn xem xét tình huống của Sở Quân Liệt, chỉ thấy môi cậu trắng bệch, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh, ánh mắt mơ hồ.

"Cậu không sao chứ?" Phó cửa hàng trưởng để phục vụ khác trấn an khách hàng, muốn đỡ cậu tới khu vực nghỉ ngơi dành cho nhân viên nhưng lại phát hiện bản thân không tài nào đỡ được thanh niên đang bất động trước mắt.

"À? Bảo sao tôi lại thấy quen mắt như vậy!"

Âm thanh có chút quen thuộc truyền đến, Sở Quân Liệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt, hoặc có thể nói là Yến phu nhân.

Là bà ta và chồng, vì muốn cậu thay cho con trai bọn họ đến ở rể, nên mới nhặt cậu về.

Sở Quân Liệt chậm rãi thống nhất lại ký ức của bản thân, nhìn người trước mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh băng.

"Mẹ, làm sao vậy?" Yến An nhìn mẹ đi tới, cũng tò mò tiến lên, liếc mắt đã thấy Sở Quân Liệt nằm cạnh đống mâm đồ ăn bị rơi xuống sàn một cách hỗn độn, sắc mặt tái nhợt.

Yến An thật sự không nghĩ tới, bản thân có thể gặp lại người "Anh hai" tại chỗ này.

Anh ta vậy mà làm phục vụ ở nhà hàng.

Sở Quân Liệt đối diện với ánh mắt của Yến An, ký ức giống như thủy triều tràn tới.

Muốn làm anh hai tao?

Mày mà cũng xứng?

Nói thật cho mày biết, mày chỉ là rác rưởi mà cha mẹ nhặt được từ ven đường thôi, mày may mắn được anh Vân Dịch coi trọng, còn dám nghĩ bản mình cao quý...

Mày còn nhớ ly nước lê kia không, bên trong có bỏ thêm độc, may mắn anh Vân Dịch gọi điện tới, cứu lại cái mạng nhỏ của mày...

Tao và mẹ đã tính toán xong, chờ tới khi mày ch*t, sẽ chôn mày ở đâu...

Ngày mai, tao sẽ nói với anh Vân Dịch là mày cầm tiền của tao rồi từ bỏ việc liên hôn...

Ánh mắt Sở Quân Liệt lạnh băng, lẳng lặng nhìn hai người trước mắt.

"Nhìn xem, có người dù làm phục vụ trong nhà hàng mà cũng làm không xong." Yến phu nhân nhìn đồ ăn vương vãi, hai mắt tràn ngập sự chấn ghét.

Một người đàn ông xa lạ đi tới, nhìn mọi thứ trước mắt, có chút kinh ngạc nhìn hai người.

"Bác gái, Tiểu An, làm sao vậy?"

"Mẹ, mẹ đừng trách anh hai." Yến An nhìn người đàn ông tiến tới, ánh mắt vừa động, kéo kéo cánh tay của Yến phu nhân.

"Anh hai?" Người đàn ông xa lạ kinh ngạc, nhìn về phía Sở Quân Liệt.

"Anh Thượng Khải, đây là người mà lúc trước em nói với anh đó, là anh hai của em." Yến An giới thiệu với người đàn ông.

"Từ nhỏ anh ấy đã sống ở quê, sau khi thành niên thì nhờ cậy nhà em, cha mẹ và em đều rất hoan nghênh anh ấy, không nghĩ tới sau này anh ấy lại..." Yến An muốn nói lại thôi, trong mắt để lộ ra vẻ khổ sở.

Sở Quân Liệt chậm rãi nhìn ba người trước mặt.

"Chúng ta cho rằng mày sau khi ở rể Tư gia sẽ trai qua những tháng ngày thật tốt, hóa ra là làm phục vụ ở nhà hàng à." Yến phu nhân trên mặt mang theo ý cười vui sướng, "Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, mày đến ở rể Tư gia, không đem lại được lợi ích gì cho bọn họ, không giống An An và Thượng Khải, đây mới là duyên trời đã định."

"Mẹ, mẹ đừng kích động anh hai." Yến An giả nhân giả nghĩa ý muốn ngăn Yến phu nhân tiếp tục nói chuyện.

"Mày còn chưa biết đúng không?" Yến phu nhân càng bị ngắn càng muốn nói.

"Tư Vân Dịch kia, dạo gần đây không phải rất buồn rầu sao?"

Cái tên quen thuộc được nhắc đến, tim Sở Quân Liệt bỗng hẫng lên hai nhịp, chỉ là một cái tên nhưng cũng đủ để Sở Quân Liệt nhớ lại hết thảy tin tức về anh, đáy lòng cũng nổi lên một tư vị ngọt ngào xa lạ.

Tư tiên sinh.

Rung động ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Ngày ngày triền miên cùng Tư tiên sinh.

Vợ.

Tư tiên sinh gần đây rất buồn sao?

Sở Quân Liệt phát hiện bản thân không nhận ra được điều này.

Tư tiên sinh cũng không nói về công việc hay sự phiền lòng khi ở nhà hoặc nói trước mặt cậu.

"Vậy là cậu ta không nói gì với mày sao, rốt cuộc thì mày chỉ là người bưng bê ở nhà hàng thôi." Yến phu nhân cười càng thêm đắc ý.

"Kể cả có nói cho mày nghe, đối tượng hợp tác với bệnh viện đa khoa trên danh nghĩa Tư gia hiện giờ quay lưng hợp tác với bệnh viện khác, thì mày cũng chẳng giúp cậu ta gải quyết được gì, nói cũng chẳng nói giúp được hai câu đi."

Yến phu nhân mắt nhìn Yến An và Thượng Khải bên cạnh, chỉ cảm thấy càng thêm vừa lòng.

"Cũng không thể trách công ty bảo hiểm người ta, suy cho cùng thì mọi người đều muốn tìm một đối tượng hợp tác có lợi hơn.'

"Bác gái, lại nói, cháu chỉ là học tập phương pháp của Tư tiên sinh mà thôi." Thượng Khải khiêm tốn, nhìn về phía Yến An, "Người Tiểu An thích đúng là rất ưu tú, nhưng cháu cũng sẽ cố gắng để trở nên ưu tú hơn."

"Anh Thượng Khải, em sẽ giúp anh làm tốt công việc." Yến An ngượng ngùng cười, nhìn thoáng qua Sở Quân Liệt, "Anh hai, em thật sự rất hâm mộ anh, không hiểu cũng không sao, chỉ cần anh lau dọn sàn nhà sạch sẽ là được rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play