Không biết Sở Quân Liệt nghĩ tới cái gì, Tư Vân Dịch đang dặn dò cậu, liền thấy thanh niên nhìn chằm chằm mình, ánh mắt hơi hoảng.
Như là dùng tấm thảm bao lại chó con đang run rẩy, đem nó ôm vào trong ngực, chó con ngơ ngẩn nhìn người cho mình ấm áp, trong mắt mang theo sự sủng ái vô đối, còn muốn đem người trước mắt tiến thật sâu, khắc vào trong lòng.
"Cảm ơn Tư tiên sinh", Sở Quân Liệt nghiêng mặt, cố nén sự kích động trong lòng, bưng đĩa trái cây lên, đem đến trước mặt Tư Vân Dịch.
Tư tiên sinh giúp cậu nhiều như vậy, cậu lại chưa làm được gì cho anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá2.
Hồ Ly Tinh - Kiều Dụ3.
Sau Khi Qua Đời 3 Năm, Ông Nội Gửi Cho Tôi Món Quà 70 Ký4.
Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại=====================================
"Không cần cảm ơn". Tư Vân Dịch lấy chén pha lê trong tay Tư Vân Dịch, tiền đều là do hai đứa cháu tiêu, hai người bọn họ đem khu trung tâm thương mại quậy lên mịt mù.
Cúi đầu nhìn thời gian, Tư Vân Dịch buông chén trái cây, từ phòng khách lấy ra hòm thuốc sát khuẩn, giúp Sở Quân Liệt thay băng cá nhân trên trán.
Thể chất của Sở Quân Liệt rất tốt, sức ăn cũng không kém, vết thương rất nhanh đã lành, vết thương vốn chảy máu đầm đìa nay đã khép lại.
"Về sau dán trùm lên cả vết thương" Tư Vân Dịch ném băng kéo vào thùng rác, "Để nước chảy vào sẽ dễ để lại sẹo".
"Được, Tư tiên sinh", Sở Quân Liệt ngoan ngoãn ngửa đầu, cảm thụ cảm giác man mát trên trán mình, trong lòng đầy mật ngọt.
Tư tiên sinh ngày càng để ý đến mình, chỉ có Tư tiên sinh mới quan tâm và yêu quý cậu như vậy!
Sáng sớm hôm sau, Sở Quân Liệt nghe theo lời Tư Vân Dịch, ở tầng lầu mà khi trước cậu làm việc, chậm rãi đi dạo một vòng.
Sở Quân Liệt không biết có phải ảo giác không nhưng có rất nhiều người dường như đang nhìn cậu, còn chưa tới trước cửa hàng, Sở Quân Liệt đã thấy ông chủ chạy tới.
Ông chủ thấy Sở Quân Liệt, như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, nhiệt tình chạy tới, bắt lấy cánh tay cậy.
"Tiểu Sở, mau tới chỗ tôi làm việc, lúc trước là do tôi không đúng, cậu mau trở lại đi!" Ông chủ nước mắt thiếu chút nữa liền trào ra, trải qua chuyện ngày hôm qua, ông chủ buổi tối liền nằm mơ, mơ thấy đều là Sở Quân Liệt, tỉnh lại là một thân mồ hôi lạnh.
Sở Quân Liệt lui một bước, cánh tay vùng ra, thoát khỏi tay ông chủ.
"Tiểu Sở, là tôi hiểu lầm cậu, cậu thật ra đặc biệt tốt". Ông chủ ngưng khí, nghiêm túc nhìn thanh niên trước mắt, "Tôi cho cậu thêm tiền lương, cho cậu thêm hai ngàn vào tiền lương cơ bản, được chưa!"
"Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ". Sở Quân Liệt ánh mắt kiên quyết, "Ông nếu lúc trước đã ở trước mặt mọi người đuổi tôi, vậy không cần tìm tôi nữa, tôi sẽ còn làm việc ở đây, nhưng không phải trong cửa hàng của ông".
Chủ tiệm xem náo nhiệt ở một bên vừa nghe câu này, nháy mắt tinh thần tỉnh táo, đuổi theo Sở Quân Liệt vung cành ô liu.
"Sở ca, anh tới chỗ tôi, tôi cho anh tiền lương nhiều hơn ông ta".
Sở Quân Liệt suy tư một lát, giương mắt nhìn chủ tiệm, "Trực tiếp vào làm?"
"Đương nhiên là trực tiếp vào rồi!" Chủ tiệm vừa nghe, kích động tới mức tóc tai dựng lên, nếu cậu ta đồng ý, chuyện kiếm tiền còn cần nghĩ sao!
"Chỗ chúng tôi cũng có thể trực tiếp làm việc!" Có hai cửa hàng thấy thế cũng tiến tới.
"Mấy người còn muốn đào góc tường nhà người khác sao?" Mấy chủ tiệm cùng nhau cãi nhau, Sở Quân Liệt lắc lắc đầu.
Sở Quân Liệt nhớ kỹ lời Tư tiên sinh dặn dò, muốn tìm chủ cửa hàng khảo sát năng lực bán hàng của cậu, nếu là trực tiếp vào làm, tám phần kết cục sẽ giống như ở cửa hàng lúc trước.
"Chào cậu", một nhân viên mặc trang phục nhân viên cửa hàng đối với Sở Quân Liệt nhiệt tình vẫy tay, "Cửa hàng bên tôi đối diện chỗ làm cũ của cậu, cậu có muốn tới đây xem không?"
Sở Quân Liệt nghe vậy liền nhìn về phía cửa hàng đối diện, phát hiện bọn họ cũng bán tây trang.
Sở Quân Liệt theo người phụ trách bước vào tiệm, thấy cửa hàng trưởng đang đối chiếu sổ sách, thấy có người tới, cô lập tức ngừng tay.
"Cửa hàng trưởng!" Người phụ trách hưng phấn, chạy tới bên cạnh cửa hàng trưởng, hạ giọng.
"Đây là Sở Quân Liệt, cậu ấy muốn tìm việc, em liền đem người kéo tới đây!".
Cửa hàng trưởng vừa nghe, ngẩng đầu liền thấy mấy chủ tiệm bên cạnh cũng đang ngó vào đây, ở ngoài cửa chờ cơ hội đem người đi.
"Xin chào, tôi là Sở Quân Liệt, xin hỏi bên cửa hàng còn thiếu nhân viên bán hàng không?" Sở Quân Liệt thái độ ngay ngắn, chính là bộ dáng tìm việc của người bình thường.
"Xin chào, tôi là cửa hàng trưởng ở đây". Cửa hàng trưởng lần nữa nhìn nhóm người bên ngoài, ổn định tâm tình, giương mắt mỉm cười nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Tôi biết cậu là ai, nhưng chúng ta tốt nhất vẫn nên làm theo trình tự, nếu không đối với những nhân viên khác sẽ có chút không công bằng, hơn nữa tôi hy vọng tìm một nhân viên có năng lực".
Người phụ trách vừa nghe thấy cửa hàng trưởng nói những lời này, tâm nháy mắt nguội đi một nửa, chính mính khổ sở kéo người tới, đã xem như thiên đại vận khí, trực tiếp nhận vào không tốt sao, một hai còn muốn theo trình tự!
Nếu tiểu gia hỏa này không vui, bên ngoài còn một đống người muốn tranh kìa!
Người phụ trách lòng nóng như lửa đốt, nỗ lực nháy mắt với cửa hàng trưởng, ngay sau đó liền thấy thanh niên kia thế nhưng gật đầu.
"Tốt". Sở Quân Liệt đáp lại.
"Điền vào phiếu này", cửa hàng trưởng đem một bảng biểu đưa cho Sở Quân Liệt, cậu cầm bảng biểu ngồi sang một bên, nghiêm túc điền vào.
Người phụ trách đứng sau lưng Sở Quân Liệt, hận không thể giúp cậu hoàn thành bảng biểu.
Sở Quân Liệt cầm bút, nhanh chóng điền vào chỗ trống.
Tên họ Sở Quân Liệt, giới tính nam, tuổi 21, sinh nhật...
Sở Quân Liệt nghĩ tới ngày đi chứng minh thân phận, thận phận sau khi xảy ra sự cố kia là do Yến gia chuẩn bị, không biết có phải ngày chính xác không nữa.
Sở Quân Liệt không nghĩ ngày sinh trên giấy tờ là ngày sinh thật sự của cậu, nhìn tới câu hỏi tiếp theo, là tình trạng hôn nhân.
Sở Quân Liệt nhịn không được giơ lên nụ cười, ở dưới viết xuống ba chữ "Đã kết hôn".
Đem bảng biểu điền xong xuôi, Sở Quân Liệt đem nộp cho cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng nhìn một lần, đối với câu hỏi duy nhất không có câu trả lời dò hỏi.
"Phần ngày sinh, cậu quên điền sao?"
"Không phải". Sở Quân Liệt thật thà trả lời, "Trước kia tôi có gặp chút sự cố, quên mất một số chuyện, ngày sinh cũng không nhớ rõ nữa".
"Cha mẹ cậu cũng không nói cho cậu sao?" Cửa hàng trưởng có chút nghi hoặc.
"Cha mẹ tôi, có khả năng đã qua đời rồi". Sở Quân Liệt cố nặn ra một nụ cười, từ khi biết hao vợ chồng Yến gia không phải cha mẹ thật sự của cậu, Sở Quân Liệt cũng từng ở trên mạng tìm tòi một hồi, nhưng không phát hiện ra có ai tìm kiếm cậu.
"Thật xin lỗi". Cửa hàng trưởng nhìn thoáng qua bảng biểu trước mặt, không nghĩ tới cậu thế nhưng lại gặp phải chuyện như vậy.
"Kiến thức cơ bản về tây trang, cậu hẳn là biết đi". Cửa hàng trưởng nhận lấy bảng biểu, nhìn về phía Sở Quân Liệt, bắt đầu kiểm tra năng lực của cậu.
"Tôi biết". Sở Quân Liệt ánh mắt nghiêm túc.
Cửa hàng trưởng lấy xuống một kiện tây trang, đặt trước mặt Sở Quân Liệt, "Vậy cậu thử nói xem, cậu thấy bộ tây trang này có đặc điểm gì?"
Sở Quân Liệt nhìn thoáng qua, "Cổ hơi chéo, có độn vai, một hàng ba cúc, màu xám đậm, kiểu dáng tương đối bảo thủ, tôi sẽ đem nó giới thiệu cho khách hàng là người có chức vị, độ tuổi tầm 35 tuổi".
Cửa hàng trưởng gật gật đầu, người phụ trách kích động vỗ vỗ tay.
"Vấn đề cuối cùng, làm thế nào để nhìn ra cấp bậc của tây trang". Cửa hàng trưởng tiếp tục mở miệng.
Không nghĩ quá lâu, Sở Quân Liệt tiến lên mở tây trang ra, vạch ra phần vải bên trong phần sườn túi ngực.
Nhìn phần mác ở đây là được, tây trang cao cấp phía bên trong đều có mác, mặt trên còn có nhãn hiệu".
"Tốt lắm". Cửa hàng trưởng thu hồi tây trang, cười nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Đầu tiên hoan nghênh cậu đến cửa hàng, tiếp theo chúng ta sẽ bàn về vấn đề lương thưởng, cậu sẽ tiến vào kỳ thực tập, lương tạm tính 3000, sẽ có thêm phần trăm hoa hồng, tháng sau sẽ lên nhân viên chính thức, lương sẽ tính 5000, sẽ còn có tiền thưởng".
Nghe được mức lương, Sở Quân Liệt nhấp nhấp môi, "Trích hoa hồng bên cửa hàng này là khoảng bao nhiêu?"
"Kỳ thực tập trích 3%, sau khi trở thành nhân viên chính thức sẽ tăng lên 5%". Cửa hàng trưởng nói thẳng không hề cố kỵ
Đôi mắt Sở Quân Liệt vừa động, ở cửa hàng trước nơi cậu làm việc, dù là nhân viên chính thức cũng chỉ được trích 3% hoa hồng, tháng trước cậu bán được sáu bộ, được 1200 tiền hoa hồng, nếu là ở đây, có khi cậu cũng lấy được ít nhất 2100.
"Được". Sở Quân Liệt gật gật đầu, "Khi nào thì tôi bắt đầu đi làm?"
"Từ bây giờ là có thể bắt đầu rồi" Cửa hàng trưởng thoải mái tươi cười, "Có cái gì không hiểu có thể hỏi bất kì ai ở đây cũng được, mọi người đều sẽ giúp đỡ cậu".
Sở Quân Liệt nhìn một vòng, phát hiện nhân viên ở cửa hàng này đều đối với cậu lộ ra một nụ cười.
"Vậy tôi sẽ bắt đầu đi làm luôn hôm nay". Sở Quân Liệt nghiêm túc, trong đầu mang theo mục tiêu kiên định, chính là chiếc nhẫn kim cương ngọc hồng bảo kia.
Trưa hôm đó, Sở Quân Liệt vừa đi làm không lâu liền thấy Tư Bắc Hâm mang theo mấy anh em đến cửa hàng tây trang.
"Ai nha, cậu nhỏ". Tư Bắc Hâm cho mấy anh em mỗi người chọn một bộ tây trang, dựa vào bên cạnh người Sở Quân Liệt, hạ giọng.
"Ngày hôm qua cháu cùng mấy anh em ở bên ngoài chơi, cậu đừng nói với chú nhỏ là hôm nay cháu mới tới, cháu sẽ mua thêm hai bộ".
"Tôi sẽ không nói dối Tư tiên sinh" Sở Quân Liệt hạ giọng, "Nhưng mà tôi thấy, Tư tiên sinh có lẽ đã đoán ra cậu sẽ tới trễ rồi".
Nhìn Tư Bắc Hâm mang theo bằng hữu rời đi, người phục trách vội chạy tới chúc mừng Sở Quân Liệt.
"Tiểu Sở, lợi hại nha, ngày đầu tiên đi làm đã bán được cả mục tiêu của nửa tháng rồi".
"Đều nhờ người yêu của tôi". Nhớ tới người ở nhà, Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng cúi đầu, trên mặt hiện lên nụ cười.
Cùng lúc đó, Tư Vân Dịch đứng trước cửa nhà cũ Tư gia, lẳng lặng nhìn chị dâu đang ngăn không cho anh tiến vào.
"Vân Dịch, chú đừng giận chị". Chị dâu vẻ mặt khó xử, "Chị cũng không muốn cản chú, nhưng đây là yêu cầu của ba, chị cũng không còn cách nào khác".
"Chính miệng ba nói như vậy?" Tư Vân Dịch thanh âm hơi thấp, con ngươi sau kính gắt gao nhìn chăm chú người chị dâu trước mắt.
"Là chính miệng ba nói, hơn nữa còn nói vào lúc ông ấy thanh tỉnh". Chị dâu mắt mang theo áy náy, "Cũng do chị, thấy ba tỉnh táo liền đem nhóc Kỳ đến thăm, kết quả nó hỏi ông nội khi tiến vào thời kì trăng non, sau này rời đi là đi đâu, ba nghe đã thấy không đúng, hỏi lại chuyện ngày đó.... Liền biết ông ấy thiếu chút nữa làm chú bị thương".
Tư Vân Dịch nhìn về phía biệt thự nơi xa xa, nhìn về phía cửa sổ căn phòng ngủ của Tư lão gia.
"Chú cũng biết, ba thương chú nhất". Chị dâu thở dài, "Nếu thật sự không khống chế được mà khiến chú bị thương, ông ấy khi tỉnh lại nhất định sẽ rất khó chịu".
Chị dâu ngẩng đầu nhìn về phía Tư Vân Dịch, lau khóe mắt, "Vân Dịch, chú yên tâm, chị và anh chị chú đều đã nói qua rồi, chúng ta sẽ thay phiên nhau chăm sóc ông ấy, chú lúc trước vẫn đến thăm ba, hai ngày này cũng nên đi nghỉ ngơi một chút, đừng lo lắng, chúng ta có thể chăm sóc tốt cho ba".