Bị mấy chữ "Tình cảm phu phu hòa hợp" dụ hoặc, Sở Quân Liệt mắt nhìn bốn phía, không có phát hiện ra ai ở phía sau, nhanh chóng lắc mình vào cửa hàng áo ngủ.
"Tiểu ca ca, bộ đồ vừa nãy cậu nhìn qua cửa kính, ưng rồi hả?" Chủ tiệm nâng nâng mày, tươi cười mang theo vài phần "Cậu hiểu tôi cũng hiểu" ý vị.
"Bộ đồ kia, đúng là rất đẹp". Sở Quân Liệt lỗ tai có chút đỏ, "Tôi hiện tại muốn tìm một bộ để mặc".
"Được" Chủ tiệm tỏ vẻ rất hiểu ý mà gật đầu.
"Là chồng không nhiệt tình như trước nữa đúng không?" Chủ tiệm ở kệ để hàng trầm tư một lát, lại nhìn đến thân thể cường tráng cùng gương mặt tuấn tú của thanh niên bên cạnh, cân nhắc một hồi, lấy ra một kiện áo ngủ bằng nhung, đưa tới trước mặt Sở Quân Liệt.
Nghe chủ tiệm nói chữ "chồng", Sở Quân Liệt muốn nói lại thôi, mặt có chút nghẹn đỏ, lại không biết nên nói gì mới tốt.
"Mấy chuyện này không cần quá khoa trương, ngược lại sẽ phản tác dụng, tốt nhất là nên thay đổi dần dần. Chồng cậu nếu không quá khó tính thì bộ này khẳng định hợp với cậu".
Chủ tiệm đem áo ngủ lông nhung đến, nhìn bộ dạng Sở Quân Liệt, đôi mắt vừa động, như bừng tỉnh đại ngộ, "Là vợ cậu đối với cậu không có cảm giác?"
"Không phải!" Sở Quân Liệt lập tức phản bác, đỏ mặt nhìn về hướng khác.
"Chúng tôi... mới kết hôn".
"Vậy thì phải chúc mừng cậu rồi!". Chủ tiệm sờ sờ cằm, tuy rằng có điểm không rõ ràng nhưng vẫn chuyên nghiệp đề cử một vài sản phẩm.
"Cậu xem, bồ đồ này lấy cảm hứng từ bộ truyện "Cô bé quàng khăn đỏ", có mô phỏng theo bà ngoại sói xám, cậu nhìn này, trên mũ có cái tai, còn có thể dựng thẳng lên, lông xù xù, xúc cảm đặc biệt tốt". Chủ tiệm cầm bộ đồ lên, "Phía trước còn có tạp dề màu trắng, hơn nữa phía dưới còn có khóa kéo, cực kì tiện..."
Không đợi chủ tiệm nói xong, Sở Quân Liệt mặt đỏ bừng, "Bao nhiêu tiền?"
Chủ tiệm so một hồi, Sở Quân Liệt sắc mặt biến đổi, mặt vô biểu tình bắt đầu cùng chỉ tiệm chém giá, chủ tiệm bị Sở Quân Liệt trừng, không tự chủ được mà khai ra cái giá theo qui định, Sở Quân Liệt gật đầu một cái, tìm được mã thanh toán, đem tiền chuyển qua.
"Ông gói kĩ giúp tôi một chút". Sở Quân Liệt lần nữa liếc mắt nhìn ra bên ngoài, "Một chút cũng không được lộ ra".
Chủ tiệm có chút không cam lòng, quay đầu nhìn Sở Quân Liệt một lát, đột nhiên mở miệng dò hỏi.
"Cậu ở nhà mặc cái gì?"
"Quần dài, áo phông". Sở Quân Liệt hạ giọng, "Có vấn đề gì sao?"
"Đương nhiên là có vấn đề rồi!" Chủ tiệm biểu tình nghiêm túc, "Một chút tâm cư cũng không có, vợ sao mà yêu cậu được!"
"Phải mánh khóe một chút, không cần quá rõ ràng, nhưng nhất thiết phải để lại cảm giác". Chủ tiệm cười thần bí, kéo cậu qua khu đồ lót.
"Này có cái gì?" Sở Quân Liệt có chút khó hiểu.
"Chú ý xem, chỗ đai quần, đều có logo!". Chủ tiệm lấy ra một quyển tạp chí, cho Sở Quân Liệt xem người mẫu bên trong mặc lộ ra phần đai.
"Cậu xem bọn họ đi, lộ cái này ra là vì muốn để người khác nhìn thấy tên nhãn hiệu sao?" Chủ tiệm vẻ mặt nghiêm túc, "Đây là thời thượng, là loại mang theo cảm giác kích thích! Là vũ khí sắc bén khiến người ta mơ màng!"
Hai mắt Sở Quân Liệt có chút ngây ra.
"Cậu nghĩ xem, nếu vợ cậu mỗi ngày nhìn cậu, sớm hay muộn rồi cũng sẽ chán thôi, cậu phải cho người ta cảm giác mới mẻ, cứ như vậy, khẳng định sẽ khơi lên tình - thú! " Chủ tiệm một bộ dáng ân cần dạy bảo.
Sở Quân Liệt cái biết cái không gật đầu, ánh mắt dừng trên quyển tạp chí, nhìn người mẫu nam, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
"Lấy một cái, tôi muốn thử một chút"
"Một cái đủ không, cậu không cần tắm rửa à?" Chủ tiệm cúi đầu nhìn quần của Sở Quân Liệt, "Cậu có quần vận động màu xám không?"
"Không có" Sở Quân Liệt thành thật lắc đầu. Googl𝒆 ngaу t𝒓ang ﹢ T𝖱𝑼MT𝖱𝑼𝙔ỆN.𝒱N ﹢
"Cậu mua một cái khẳng định không đủ, qua đây". Chủ tiệm lấy ra quần vận động màu xám mới tinh, tình cảm mãnh liệt mênh mông, "Đừng hỏi tôi vì sao phải mua màu xám, mua là được rồi!"
(Mấy ní bít vì sao phải mua màu xám khum, chứ tui là tui ko biết đâu)
Sở Quân Liệt mê mang cầm theo một túi đồ to ra khỏi cửa hàng đồ ngủ, chủ tiệm ở cửa nhiệt tình phất tay đưa tiễn, "Hoan nghênh tiểu ca lần sau lại ghé nhé!"
Tư Vân Dịch ở nhà cũ bồi Tư lão gia, ông hiện tại tinh thần cũng không tệ lắm, nhìn con út bận rộn, một lát sau lại quên mất lời vừa nói, lặp đi lặp lại tới ba bốn lần, khiến chính mình miệng khô lưỡi khô.
Chờ tới khi Tư lão gia nghỉ ngơi, Tư Vân Dịch giúp ông chỉnh lại góc chăn, đi ra khỏi phòng.
"Vân Dịch". Một nam nhân mặc áo blouse trắng đi tới, nhìn qua có lẽ đã đợi được một lúc lâu.
"Bác sĩ Nhậm". Tư Vân Dịch nhìn về người đồng nghiệp của anh ngày xưa, "Cậu có thể tới hỗ trợ, tôi thật sự cảm kích".
"Lời này không thể nói, rốt cuộc tôi cũng được một mức lương cao như vậy mà". Nhậm bác sĩ lộ ra chút tươi cười, nhìn thoáng qua Tư lão gia đang nhắm chặt mắt phía sau, không khỏi thu liễm ý cười.
"Tôi đối giúp Tư lão gia chẩn bệnh, kết quả so với vị bác sĩ trước kia không quá sai biệt, hiện tại quan trọng nhất là giúp lão gia được thoải mái".
Tư Vân Dịch ánh mắt hơi tối lại, "Cậu có thể nói cho tôi biết, phán đoán của cậu, ba tôi còn lại bao nhiêu tháng?"
Bác sĩ Nhậm do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng, "Có thể đến tháng bảy sang năm".
Tư Vân Dịch rũ mắt, cái này so với miêu tả trong truyện đều là giống nhau.
"Không ít hơn cũng không nhiều hơn?" Tư Vân Dịch giương mắt, mong mỏi có thể chênh lệch được một chút thời gian.
"Tôi chỉ có thể tận lực giúp đỡ". Bác sĩ Nhậm thở dài một tiếng, "Phần lớn thời điểm, lúc cần buông tay thì nên buông tay, có níu kéo nữa cũng vô dụng".
Tư Vân Dịch an tĩnh một chút, gật gật đầu.
"Đúng rồi, hôm nay sao lại không thấy vị hôn phu của cậu?" Bác sĩ Nhậm nhìn xung quanh tìm kiếm, ngữ khí nhẹ nhàng, "Tiệc đính hôn hôm đó tôi cũng tới, hiện trường còn rất kích thích".
"Không phải là vị hôn phu nữa rồi", Tư Vân Dịch ngữ khí bình tĩnh, "Hiện tại đã là bạn đời hợp pháp rồi".
Bác sĩ Nhậm nháy mắt sững sờ tại chỗ, chờ tới khi hồi thần lại, chỉ thấy người trước mặt đã cất bước đi tới cửa rồi.
Ánh mắt bác sĩ Nhậm có chút chua xót, hướng tới bóng dáng mà mình đã nhìn qua vô số lần kia, nỗ lực phất phất tay.
"Chúc cậu tân hôn vui vẻ!"
Người kia cũng không quay lại, bước chân cũng không có chút trì trễ, tóc đen dài rũ xuống phía sau, bị gió đêm thổi cuốn lên vài sợi, Tư Vân Dịch hơi giơ tay một chút, đáp lại lời chúc phúc của đồng nghiệp.
Khi Tư Vân Dịch về tới nhà đã là 11 giờ, đèn trong phòng cũng chưa tắt, Tư Vân Dịch mở ra cửa phòng, nhìn đến trên bàn phòng khách không biết từ lúc nào nhiều thêm một bình hồng trà mật ong.
Hồng trà sau khi trưởng thành, hàm lượng phenolic sẽ giảm đi nhiều, cũng giúp kích thích dạ dày, lại thêm mật ong tầm bổ, Tư Vân Dịch đoán có lẽ Sở Quân Liệt đã tra trên mạng, vậy nên trong nhà mới nhiều thêm những đồ vậy như này.
"Tư tiên sinh". Âm thanh của Sở Quân Liệt truyền đến, Tư Vân Dịch đứng cạnh bàn trong phòng khách, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng người đầy lông xù đi tới.
Tư Vân Dịch thiếu chút nữa liền cho rằng đây là Liệt Phong, lại nhìn kĩ lại mới phát hiện ra là Sở Quân Liệt mặc áo ngủ lông nhung.
Hiện tại ở Cảng Thành nhiệt độ ban đêm và ban ngày đã có sự chênh lệch, nhưng nhiệt độ trong nhà cũng không thấp, Tư Vân Dịch nhìn Sở Quân Liệt mặc áo lông nhung đi tới, pha một ly hồng trà mật ong, đôi mắt đen bóng, đôi tay vươn về phía anh.
Tư Vân Dịch tiếp nhận chén trà, thử mở miệng dò hỏi, "Cậu lạnh lắm à?" "Không phải!" Sở Quân Liệt liên tục lắc đầu, ở trước mặt Tư Vân Dịch, đem mũ áo ngủ đội lên, cho anh nhìn rõ hai cái tai có thể dựng thẳng lên, thanh âm có chút mềm mỏng.
"Cài này, sờ rất thích, Tư tiên sinh có thể thử".
Tư Vân Dịch yên lặng hai giây, nhìn bộ dáng Sở Quân Liệt nếu anh không sờ liền không ngẩng đầu lên, giơ tay, nhẹ nhàng sờ vào vào tai thú trên mũ áo ngủ.
Cảm nhận được trên đầu có cảm giác nhỏ, Sở Quân Liệt lại ngẩng đầu, lỗ tai lại đỏ bừng lên.
Tuy rằng Tư tiên sinh sờ chính là tai thú trên mũ nhưng Sở Quân Liệt lại không tự chủ được mà tưởng tượng, ngón tay thon dài trắng nõn của Tư tiên sinh nhẹ nhành xoa bóp chính là lỗ tai của cậu.
Thật là hạnh phúc biết bao.
"Cảm ơn Tư tiên sinh". Sở Quân Liệt trên mặt là khẩn trương cùng thẹn thùng, lại không biết nên nói cái gì.
"Cảm ơn trà của cậu". Tư Vân Dịch nhấp nhẹ một ngụm hồng trà mật ong, mật ong không nhiều, mang lại vị ngọt nhẹ nhàng, hợp với khẩu vị của anh.
"Tư tiên sinh thích là tốt rồi!" Sở Quân Liệt có chút vui mừng khôn siết, quơ quơ thân thể, đỏ mặt nói ra một câu, "Tư tiên sinh ngủ ngon", liền quay người trở về phòng của mình.
Tư Vân Dịch nâng chén trà, tiếp tục uống một ngụm, ánh mắt đảo qua chợt phát hiện ra gì đó, nhìn kỹ lại mới phát hiện phía sau bộ áo ngủ bằng lông nhung của Sở Quân Liệt còn có một cái đuôi chó sói dài.
Theo bước chân của Sở Quân Liệt, đuôi sói đằng sau cũng đảo qua đảo lại, khiến Tư Vân Dịch cảm thấy có chút không nói lên lời.
Liệt Phong không có cũng chủ nhân đi ra để mất mặt, chỉ đứng trước cửa phòng ngủ, thò ra nửa cái đầu, nhìn chủ nhân mặt đỏ bừng bừng trở về, rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Đây là đêm đầu tiên hai người chính thức trở thành chồng chồng, Liệt Phong nhìn chủ nhân ôm sổ đỏ lăn lộn trên giường, thuần thục ngậm ổ chó đi vào phòng tắm, Sở Quân Liệt mãn nhãn nhìn ảnh chụp của hai người, trong lòng là sự thỏa mãn nồng đậm.
Sáng sớm hôm sau, Tư Vân Dịch ngồi ở bàn ăn, vừa uống sữa bò, liền thấy Sở Quân Liệt mang một đĩa bánh trứng cuốn cũng chân giò phô mai hun khói, gỡ xuống tạp dề trên người, để lộ ra nửa thân trên mang áo ba lỗ.
Phần cổ áo rộng, làm người ngồi bên cạnh cũng có thể thấy được cơ ngực no đủ của cậu, theo động tác của Sở Quân Liệt còn có thể thấy được nhiều thứ hơn.
Tư Vân Dịch uống sữa bò có chút gian nan, chờ cơm nước xong, Sở Quân Liệt đứng dậy thu dọn bàn ăn, Tư Vân dịch nhìn đến quần vận động màu xám trên người cậu, còn để lộ ra mép quần bên trong cùng logo phía trên.
Tư Vân Dịch mơ hồ có chút minh bạch.
Long Ngạo Thiên, cậu ta cũng biết học theo mấy thứ mới lạ này.
Tựa hồ nhận thấy Tư Vân Dịch im lặng, Sở Quân Liệt có chút ngượng ngùng cúi đầu nhìn nhìn quần áo cậu đang mặc trên người, "Tư tiên sinh, Em chỉ có mấy bộ đồ này để mặc ở nhà, anh có để ý không?"
"Cậu có thể tự do mặc quần áo cậu muốn". Tư Vân Dịch vừa dứt lời, di động trên bàn liền rung lên hai cái.
Tư Vân Dịch mắt nhìn được thông báo trên màn hình điện thoại, ánh mắt hơi đổi, nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Hôm nay tôi cùng một người bằng hữu sẽ tới nhà hàng nơi cậu làm việc dùng bữa, cậu không để ý chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT