Cứu Mạng... Đừng Yêu Ta, Ta Tra Lắm!

Chương 6: Bản di chúc của Naga.(5)


10 tháng


Qua một khoản thời gian ngắn, khi mà Thẩm Nhất Dục đã nhấm nháp xong ly rượu vang của mình. Hắn từ tốn chào mọi người rồi dần rút lui đi. Bởi vì thân phận hắn ở đây là cao nhất, các khách nhân khác dù có tiếc nuối không nỡ thì cũng không thể miễn cưỡng hắn ở lại được. Bọn họ đành phải sôi nổi tỏ vẻ không sao cả, như có như không lại đề cập đến những buổi hẹn làm quen hay nói chuyện tâm sự sau này.

Mộc Nữu ngồi một bên đột nhiên hơi nghiêng nghiêng người, lén lút nhìn bóng lưng hắn rời đi. Nhìn đi nhìn lại cậu vẫn thấy nam nhân này thật đẹp, cảm xúc bối rối lẫn xao động trong lòng vẫn không biến mất.

‘ Kì lạ thật.’

Không hiểu tại sao cậu lại có một cảm giác rất muốn chạy đến bên Thẩm Nhất Dục, rất muốn chậm vào tay hắn. Bây giờ cậu mới để ý, tay Thẩm Nhất Dục thật đẹp, vừa thon vừa dài còn đặc biệt rộng lớn. Ít nhất nó có thể bao trọn tay cậu một cách dễ dàng... Không biết cảm giác khi đó có ấm áp hay không nữa.

... Không đúng, cậu đang nghĩ gì vậy. Thẩm Nhất Dục và cậu là người xa lạ mới gặp lần đầu tiên, vả lại cậu cũng đâu có phát bệnh, tại sao lại không có tiết tháo suy nghĩ muốn chiếm tiện nghi người ta như vậy. Thật là... quá không biết kìm chế!

Mộc Nữu tự thấy xấu hổ bởi suy nghĩ của mình, vì vậy chỉ vừa liếc mắt qua đã vội dời đi, tiếp tục gục mặt nhìn chằm chằm sàn nhà, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt sâu thẳm chợt xẹt qua người mình.

Đang lúc cậu đang cosphay một cây nấm nhỏ thì bên cạnh bỗng nhiên có một người ngồi xuống, khoảng cách không xa không gần có thể nói là rất không chút đột ngột hay gây cho cậu cảm giác phản cảm gì.

Một giọng nữ dịu dàng nhẹ nhàng cất lên, bên trong chất chứa một chút quan tâm nho nhỏ:

“ Cậu không sao chứ? ”

Mộc Nữu ngồi ở sát vách sofa, bên phải là phần thành ghế nên chỉ có bên trái là có thể để người ngồi. Chẳng qua hầu như mọi người ở đây đều đang túm tụm giao lưu tán gẫu với nhau, hoàn toàn không có một ai có ý định đến sofa ngồi nghỉ nên Mộc Nữu rất nhanh xác định được, cô gái này đang nói chuyện với cậu.

“ Nếu đã có người bắt chuyện, trong tình huống chưa rõ đối phương muốn điều gì thì phải lịch sự đáp lại, không thể cứ vậy mà làm lơ như mấy anh của con. Nữu Nữu biết chưa nào.”

“ Con không thể học xấu theo mấy anh trai của con được, cứ thả con cho tụi nó vài ngày là mẹ lại sợ chúng đem con đi trèo cây chọc chó ngoài đường. Thật sự không quản nỗi bọn khỉ con kia vẫn còn Nữu Nữu của mẹ đáng yêu nhất, biết nghe lời mẹ nhất.”

“ Nữu Nữu à, con không thể cứ gục gục cúi cúi đầu khi nói chuyện với người khác như vậy. Đó là không tôn trọng, sẽ khiến cho người đó khó chịu. Xã giao hay nói chuyện điều đầu tiên là phải nhìn vào mặt, vào mắt đối phương, phải khiến bọn họ cảm giác được bản thân đang được lắng nghe chứ không phải là đang nói chuyện với không khí. Như mẹ cũng rất không thích việc bị ngó lơ khi đang trò chuyện, rất khó chịu đấy, con hiểu không?”

Những lời nói dịu dàng nhưng kiên quyết của mẹ lại vang bên tai Mộc Nữu, cậu hơi suy tư một chút nhưng vẫn ngước mắt lên. Ngón tay hơi động động như đang sửa sang lại dàn móng, lịch sự đáp lời lại:

“ Tôi không sao, cảm ơn cô đã quan tâm.”

Nữ nhân trước mặt có mái tóc dài đen mượt, khuôn mặt thanh tú dịu dàng tựa như một dòng suối trong, róc rách âm thanh đầy sự tự nhiên khiến người ta thanh thần sảng khí. Bởi vì đang dự đám tang, cô không trang điểm quá đậm mà chỉ tô một màu son đỏ nhạt, quần áo cũng kín đáo với màu đen nhạt. Tóc búi gọn gàng, váy cũng là loại dài quá đầu gối. Từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ tinh tế nhẹ nhàng.

Cô thấy Mộc Nữu đáp lại lời mình thì thoáng mỉn cười, hơi đẩy nhẹ gọng kính bạc trên mắt mình, khí chất dịu dàng như toát lên từ trong xương tủy. Thân thiện nói:

" Xin chào, tôi là Mộc Ly Tâm, là một CEO của tập đoàn nhỏ. Rất vui được gặp cậu, cậu thật sự rất ưa nhìn và lễ phép, rất thích hợp với một sản phẩm sắp ra mắt của công ty chúng tôi, tôi có thể mời cậu về làm đại ngôn không? Đương nhiên tôi cũng rất thích cậu, trừ chuyện trên công việc ra thì chúng ta có thể làm quen không, tôi rất ấn tượng với cậu. Là theo kiểu bạn bè, tôi không có ý xấu muốn nhằm nhè nhan sắc cậu đâu." Mộc Ly Tâm nghịch ngợm chớp chớp mắt với Mộc Nữu.

Một người con gái có khí chất dịu dàng lại đột ngột nháy mắt nghịch ngợm với mình, là nam nhân ai cũng sẽ vì điều này mà cảm thấy mới mẻ. Mộc Nữu cũng vậy, cậu cảm thấy cô gái này rất thân thiện nhưng vấn đề đột nhiên kết bạn này, cậu có hơi không phản ứng kịp.

Dù có hơi bối rối nhưng suy cho cùng cũng không thể để con gái nhà người ta mất mặt được, dù sao cậu hơi sợ và không thích giao tiếp chứ không đến nỗi giao tiếp không được. Mộc Nữu hơi hơi mỉm cười, khuôn mặt trắng nõn mang theo vài phần nhút nhát:

“ Cảm ơn vì lời khen, cô Mộc cũng rất đẹp, tôi rất vui khi được gặp cô. Còn chuyện đại ngôn, tạm thời ở đây không phương tiện cho lắm nên nếu cô không gấp, chúng ta có thể đợi qua thất đầu của ngài Bạch rồi bàn bạc không?”

Thái độ trả lời rất thành khẩn, vừa ngoan ngoãn lại lễ phép khiến người ta nhịn không được yêu thích. Mộc Ly Tâm hơi hơi mỉm cười tỏ vẻ bản thân không gấp, nhưng cô không rời đi ngây mà vẫn tiếp tục gợi chuyện với Mộc Nữu. Thái độ đúng mực trò chuyện với cậu, thường thường lại hỏi những thứ liên quan đến đời sống. Nhưng Mộc Nữu không phải là Tô Noãn thật, vì vậy cậu khá khó khăn trong vấn đề này, thường thì đều ngẫm vài giây mới trả lời lại được, đến cả chút bụi trong móng tay ngắn ngắn tròn tròn, hồng hào đáng yêu cũng bị cậu moi sạch ra. Nhưng đến cuối cùng thì mọi chuyện vẫn rất hài hoà, Mộc Ly Tâm trò chuyện với cậu một lúc rồi rời đi.

Mộc Nữu cảm nhận được một vài ánh mắt đang nhìn mình thì lập tức ê ẩm, cậu cảm thấy có lẽ sẽ có một vài người nữa đến bắt chuyện với mình. Nghĩ đến cảnh tượng mình mặt đỏ mắt mờ, mồ hôi chảy ròng ròng mà tìm cách đối đáp hàng ngàn câu hỏi vì sao kia. Cả người cậu thoáng rùng lên, lập tức nhân lúc còn chưa có ai tiến tới lén lút đưa mắt quan sát, đến khi xác định được đường đi thì lập tức rón rén nhẹ nhàng đứng dậy chuồn đi.

Cũng may cậu ngồi nghỉ cả nãy giờ, thời gian đưa đẩy cửa người làm ăn kinh doanh lúc nào mà không dài đâu, đến những nửa tiếng đồng hồ. Bây giờ Mộc Nữu tràn đầy sức lực, bước chân cũng mạnh dạn hơn đôi phần, ít nhất so với bình thường sảy chân dài thêm nửa bước. Hậu quả của sự đắc chí này là Mộc Nữu va ngay vào một người khác ở ngay góc cua.

Thể trạng của cậu với đối phương kém nhau quá lớn, cậu thì ốm ốm thon gọn mà đối phương lại có khung xương lớn, thậm chí Mộc Nữu còn có thể cảm nhận được sự đàn hồi cứng cáp của đống cơ thịt mình tiếp xúc phải. Dù đối phương đi không quá gấp gáp, tốc độ của cậu không phải rất nhanh nhưng da thịt Mộc Nữu vốn mềm mại, cậu lập tức bị va cho đau khắp cả mặt, suýt chút nữa vì không chuẩn bị mà ngã quăng ra đất.

Bạch Mộ Phong cảm nhận được có người nhào vào lòng mình thì thoáng nhíu mày nhưng sau đó lại bị một mảnh mềm mại ấm áp dán lên thân thể. Hắn đột nhiên cảm thấy rất kì lạ và quen thuộc, nhìn xuống quả nhiên là Tô Noãn. Nghĩ đến người này tiếp cận làm hắn phải chật vật trong phòng tắm, lại nghĩ đến cậu không chỉ thả mồi cho một mình mình. Lông mày hắn nhíu lại càng chặt, giọng nói trở nên trầm trọng hơn rất nhiều:

“ Tô Noãn, cha tôi vừa mới chết mà cậu đã thiếu thốn đến mức độ này rồi sao, gặp ai cũng nhào vào không phân biệt thân phận. Muốn được thoả mãn đến vậy?”

Mộc Nữu  nghe thấy bên tai có tiếng nói chuyện nhưng vì vẫn đang bị cảm giác đau đớn chiếm đóng, cậu tạm thời không thể phân tâm chú ý được. Chỉ có thể đứng im một chỗ hít sâu vài hơi chờ đợi cơn khó chịu tan đi. Nhưng hành động này trong mắt người đối diện là đuối lý không biết nói gì đành phải đứng một chỗ ăn vạ cho qua. Biến tướng của hành động này khác nào là khẳng định việc cậu rất... phóng đãng. Một cỗ khó chịu trong lòng dâng lên khiến Bạch Mộ Phong đẩy mạnh Tô Noãn ra khỏi người mình, trời sinh hắn chúa ghét nhất chính là loại người này. Vậy mà Tô Noãn còn không biết điều cứ lượn lờ trước mặt hắn, cậu muốn tìm chết đến như thế sao?

Mộc Nữu bị đẩy thì có chút sững sốt, cậu không nghĩ người này lại không có lòng trắc ẩn như vậy. Thấy người bị tông đau thì ít nhất cũng phải để cậu đứng vững đã chứ, dìu người khác một lúc cũng đâu mất quá nhiều sức lực đâu. Mà cho dù không thích thì cũng có thể buôn tay mà, có nhất thiết phải đẩy cậu như vậy không?

Cậu lui về phía sau một vài bước, miễn cưỡng ngẩn đầu lên thì bắt gặp ngay khuôn mặt khó ở cửa Bạch Mộ Phong. Ngay lập tức Mộc Nữu cảm thấy rất 囧 囧 囧…

Xét tới hành động xàm sỡ người ta trước đó của mình, Mộc Nữu đột nhiên có thể thấu hiểu được việc Bạch Mộ Phong không có tình người như vậy.  Nhưng căn biệt thự này rất lớn mà, đến cả đường từ phòng bếp về phòng cậu cũng mất cả hơn nữa tiếng thì cái nghiệt duyên gì lại khiến cậu với Bạch Mộ Phong liên tục gặp nhau vậy…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play