Tàu cập bến, quả nhiên đủ thấy được Kỷ Thiên chính cái vị đại nhân vật mà lão già họ Trạch đang chờ.
Ở đây, anh ta chính là tiêu điểm hôm nay.
Dưới cái uy áp của Kỷ Thiên, quả nhiên lão ta chỉ có thể để Phong Tử An và Hàn Phi cùng đám đàn em của Kỷ Thiên cùng lên tàu.
Tiền đấy, tất cả đều là tiền, lão ta không thể thấy tiền đã chạm vào tay rồi mà còn không lấy.
Ba người nhanh chóng hoà vào dòng người đông đúc trên tàu.
Đêm tối, đèn sáng rực trên khoang tàu, còn có cả âm nhạc sôi động, nói cái party này là một cái quán bar nhỏ thì cũng không có sai.
Nói chuyện được một lát, ba người Phong Tử An, Kỷ Thiên và Hàn Phi được lão già họ Trạch mang rượu tới tiếp đãi.
Lão ta rất hào hứng phấn khởi, lại ra dáng rất giống một chủ nhà.
“Nào nào nào, rượu rượu ngon rượu ngon, để lão Trạch tôi đây uống với các cậu mấy ly, xem như chúng ta biết người biết mặt, sau này đi lại làm ăn cũng tiện, ha.”
Hay cho cái câu biết người biết mặt, Phong Tử An cười lạnh trong lòng.
Anh chính là không nhìn nổi cái mặt của lão khốn kiếp này, chuyện cũ năm đó, lão ta hợp mưu với Lâm Lạc Nhi hại anh xém lên giường với cô ta, lại còn suýt nữa lấy mất đời con gái của Tinh Vũ, nếu như không phải có Tần Uyên Quân, anh không dám tưởng tưởng được kết quả.
Anh cười, thả bước tiến đến thật chậm.
Lúc đi ngang qua mặt lão già họ Trạch, Phong Tử An liền bố thí cho lão ta một câu chào hỏi nhàn nhạt, “Giám đốc Trạch, thật là rất lâu rồi nhỉ?”
Lão già họ Trạch nghe được cái thanh âm lạnh lẽo mà lại đậm mùi chết chóc kia, bất giác xoay chuyển cái đôi mắt nhìn về phía Phong Tử An.
Anh nhìn công ta, cười như không cười, “Giám đốc Trạch, chuyện nhỏ mau quên?”
Lão ta nghe vậy, trong lòng không khỏi mà run nhẹ, làm sao lại có thể mau quên, cũng làm sao lại có thể không nhớ cho được.
Thằng ranh con họ Phong này vì cái chuyện năm đó mà khiến lão ta suýt chút nữa thì tèo, ngay đến cả gầm cầu cũng không có chứa nổi lão.
Sứt bứt sang bang, lão ta chỉ cần sơ xảy một chút liền bị người của thằng ranh họ Phong đánh chết.
Cho nên làm sao mà quên được đây.
Nếu đã không quên vậy chỉ có thể nhớ, mà càng nhớ thì càng hận, lão ta hận không thể cầm súng ngắn mà cho Phong Tử An ăn liền mấy viên đạn, khiến anh biến mất khỏi cái thế gian này, vậy mới đúng.
Nhưng mà lão ta có mượn một trăm lá gan cũng không dám ra tay với Phong Tử An, khi mà anh tới đây dưới tư cách là bạn của Kỷ Thiên.
Dám đụng đến người quen biết với Kỷ Thiên, hắn liền cho ông ta mặt đẹp luôn.
Tính tình của Kỷ Thiên, người làm ăn bao năm như lão ta há lại không biết?
Kỷ Thiên nhìn thấy cái bộ dạng có vẻ khúm núm của lão già họ Trạch đối với Phong Tử An, lúc này mới tò mò hỏi nhỏ: “Này, Tử An, cậu và cái lão béo này quen nhau hả?”
Phong Tử An cười, khinh thường nói: “Cũng không có gì, trước kia, lão ta là con mồi tôi săn hụt thôi.”
Ồ…Kỷ Thiên ồ lên một tiếng, lại nói nhỏ tiếp: “Vậy cậu có muốn săn lão ta một lần nữa không? Lão ấy béo thế kia, chắc lần này chạy hết được rồi, ha ha ha!”
Phong Tử An nhìn Kỷ Thiên, chỉ nhàn nhạt nói: “Cứ theo kế hoạch, tôi đi tìm Tinh Vũ trước, cậu làm chuyện của cậu đi.”
Hai người ngầm gật đầu đồng ý, Phong Tử An nói với Hàn Phi, “Anh cũng mang theo đàn em của Kỷ Phong đi tìm Lưu Nguyệt luôn đi.”
Hàn Phi hơi lo lắng hỏi: “Phong Tử An, trên tàu này, thật sự có thể tìm ra tung tích của hai người họ sao?”
Phong Tử An nhíu mày nhìn Hàn Phi, “Anh không tin vào cảm giác của anh, nhưng tôi thì tin vào cảm giác của tôi, tôi có linh cảm Tinh Vũ nhất định có trên con tàu này.
Hơn nữa còn có thể gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào?”
Nói đoạn, Phong Tử An nhìn Kỷ Thiên, “tôi đi một mình tìm Tinh Vũ, không cần mượn người của cậu.”
Kỷ Thiên chỉ có thể gật đầu, anh ta làm sao không biết Phong Tử An là người như thế nào, một cái thân thủ tốt như hắn chẳng phải chỉ để làm màu.
Hắn tuy bị thương, nhưng đối phó với mấy tay gà mờ, thì dư sức qua cầu!
“Được, cậu đi đi, cẩn thận chút.” Kỷ Thiên nói.
Hàn Phi cũng cùng hai tên đàn em của Kỷ Thiên đi theo cái hướng ngược chiều với Phong Tử An.
Ba người Kỷ Thiên, Phong Tử An và Hàn Phi rốt cuộc tách nhau ra hành động.
Lão Trạch đương nhiên không biết được hai cô gái hôm nay mà Lâm Lạc Nhi mang tới cho lão ta là hai cái nhân vật có tiếng.
Một là mợ chủ tương lai nhà họ Phong, hai là con dâu tập đoàn Hàn thị, nên lúc này khi Phong Tử An và Hàn Phi tách ra đi tìm người, lão ta chỉ đơn giản nghĩ rằng hai thằng ranh con kia chắc lại tìm mấy em gái xinh tươi trên tàu của lão để chơi qua đường thôi.
Lão không biết mục đích thật sự của bọn họ.
Đương nhiên thấy tiền thì mắt sáng lên như đèn ô tô rồi, nào còn quản rắm gì ba cái chuyện lặt vặt không đáng để vào mắt khác.
…
Cùng lúc đó, ở dưới khoang tàu chứa đầy rượu bên dưới.
Dương Tinh Vũ và Lưu Nguyệt cũng đã có được một cái tia hi vọng thoát khỏi chỗ này.
Thời điểm tàu xoay đầu cập bến, ở khoang dưới chấn động, làm một thùng rượu nhỏ đựng bốn chai Vorka rơi xuống, bể ra, mà may mắn là mấy cái chai rượu kia bị bể, nhưng có lẽ vì trên tàu khá ồn, nên không ai nghi ngờ có người nhốt dưới khoang thuyền.
Lúc đó, Dương Tinh Vũ nói với Lưu Nguyệt, mau chóng cố gắng lấy được mảnh chai vỡ, như vậy có thể cắt đứt được dây thường chói cả hai người.
Quả nhiên trời còn thương bọn họ, thời điểm bọn họ dùng sức lượm được cái miểng chai kia thì cũng chính là lúc cái lão già họ Trạch đang cùng ba người Phong Tử An, Hàn Phi và Kỷ Thiên cùng lão bàn chuyện uống rượu.
Cho đến bây giờ hai người họ đã cắt đứt được dây trói, nhưng lại gặp một vấn đề lớn khác, đó là không tìm được lối ra.
Nếu lối ra không có, vậy cuối cùng vẫn là không thoát khỏi đầm rồng hang hổ được…