Đêm tối buông xuống, lúc này chỉ có chiếc tàu lớn do lão Trạch làm chủ là sáng rực cả một vùng.
Vân Sơn này chủ yếu là tàu buôn đủ kiểu, hải sản có, rượu có, vải vóc có, muôn màu muôn vẻ, người dân ở đây khá đơn giản, ngư dân là đa số.
Thương gia giàu có ở đây cũng không ít.
Buổi tối khi tàu thuyền cập bến thì thế giới của bọn thương buôn cũng bắt đầu.
Nói bày ra party là có tiếng thôi, thật ra trong đó chính là giao dịch.
Mà tất cả ở đây chính là cái loại giao dịch nào cũng có, kể cả buôn người…
Lão già họ Trạch vừa chào hỏi mấy cái vị khách mà lão mời tới, một mặt vừa là ngóng trông xem về cái hướng bến cảng xem vị đại nhân vật kia có đến hay không?
Vị kia đến, thì tiền mới đến tay lão ta nha.
Đợi đến mòn mỏi, cuối cùng vị đại nhân vật kia cũng xuất hiện.
Ở nơi đầu cảng, ánh sáng đèn trên cao sáng rực cả một vùng, mọi người trên tàu lớn cũng như đám ngư dân ở xung quanh đều mãn nhãn khi thấy ba chiếc ô tô lần lượt xuất hiện.
Mà từ hai chiếc ô tô phía sau, người ta nhìn thấy có hai người đàn ông trên xe mở cửa bước ra ngoài.
Một chiếc ô tô còn lại lớn hơn thì xuất hiện một tốp người, trong tốp người kia dẫn đầu là một người đàn ông thân hình cao lớn, diện một bộ tây trang đen, đôi mắt của anh ta từ phía xa nhìn không rõ biểu cảm là gì, người ta chỉ có thể mờ ảo nhìn thấy vết sẹo dài bên mắt phải kéo dài được giấu bởi chỗ sáng chỗ tối nơi bến cảng.
Hai người đàn ông kia cũng tôn quý không thua người kia chút nào, hai người họ nhanh chóng hoà vào cái tốp người nọ.
Đám người đi tới đầu bến cảng, liền đứng đó chờ thuyền nhỏ đưa họ lên con tàu lớn của lão Trạch.
Trong lúc chờ đợi, người đàn ông mặc tây trang màu bạc rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Kỷ đại thiếu, anh tại sao đưa chúng tôi đến đây, ở đây thì có thể có cái tin tức gì, còn không bằng tôi ở lại trong thành phố, sai người của tôi đi tìm kiếm.”
Người vừa lên tiếng chính là Hàn Phi.
Anh chính là nghe theo Phong Tử An đi đến cái nơi này cùng nhau tìm Lưu Nguyệt và Dương Tinh Vũ.
Chỉ là anh không nghĩ đến lúc hội hợp với Phong Tử An thì lại gặp thêm cả Kỷ Thiên, biết được thân phận của Kỷ Thiên, Hàn Phi có chút không thích lắm.
Trước giờ, loại người trong thế giới ngầm rất hỗn tạp, anh đương nhiên không thích giao du.
Nhưng vì nể mặt Phong Tử An, anh tin tưởng liền đi theo bọn họ.
Nhưng lúc này đến đây rồi, thấy cái du thuyền kia, còn có nhạc nhung các kiểu rầm rộ như thế, nào có giống cái nơi để cho bọn bắt cóc trú chân chứ.
Hàn Phi nói, trên mặt rõ ràng là không đồng tình, không vui.
Anh không quá thích những nơi ồn ào như vậy.
Tâm trí anh bây giờ chỉ có Lưu Nguyệt, làm sao để tìm được cô mới là quan trọng nhất.
Một bên Hàn Phi ồn ào chất vấn thì bên này Phong Tử An lại trầm mặc, tĩnh như mặt hồ vào mùa thu.
Anh không chất vấn Kỷ Thiên, tên điên này vì sao đưa anh đến chỗ này tìm người.
Mà anh lúc này đang quan sát tất cả nơi này, nhìn qua cái cảng lớn này, dường như an ninh có phần lỏng lẻo, để ý mà xem, ở cái cảng lớn như vậy mà không có đến một tuần tra cảng.
Ngược lại mọi thể loại người thì lại có đầy.
Phong Tử An nhìn chằm chằm cái chiếc tàu lớn gần như là du thuyền trước mắt kia, bàn tay siết chặt thành quyền, Tinh Vũ của anh, liệu có ở trên đó không.
Trong đầu anh vẫn luôn không ngừng nói, Tinh Vũ, đợi anh, em nhất định phải kiên trì đợi được anh đến cứu em…
Lúc chiều Kỷ Thiên đề cập đến vấn đề tìm người, Phong Tử An có chút không muốn đi.
Nhưng suy nghĩ lại, Kỷ Thiên là một tay làm ăn ở thế giới ngầm, biết đủ loại người, càng có thủ đoạn hơn cả anh, Kỷ Thiên nói, nếu là bọn bắt cóc buôn người, hẳn sẽ không giao dịch ở những nơi trong thành phố, bởi vì ở đó, cảnh sát sẽ rờ đến gáy.
Muốn an toàn, chỉ có thể làm những chuyện này ở mấy cái nơi xa xôi, ít ai quan tâm đến, điển hình chính là mấy cái cảng lớn chẳng hạn.
Dù có tuần tra, thì cũng không quá cặn kẽ.
Đương nhiên Kỷ Thiên sẽ không nói dối, bởi vì bản thân anh ta đã làm bao nhiêu giao dịch rồi.
Quen nghề, quen người, quen tay, nên biết mà thôi.
Phong Tử An nghe Kỷ Thiên nói vậy, mới gọi cho Hàn Phi cùng nhau đến chỗ này tìm kiếm, hy vọng là có kết quả.
Mà Kỷ Thiên sở dĩ đưa Phong Tử An và Hàn Phi đến đây chính là thứ nhất tìm người, thứ hai là anh ta cũng có một cái giao dịch ở đây.
Lần này về Ninh Thành, Kỷ Thiên đã dự định mở một cái quán Bar lớn, ngoài chuyện nhờ Phong Tử An giúp anh mua một miếng đất lớn để xây quán Bar, còn phải có đủ vật liệu, đồ ăn, thức uống, đặc biệt là đồ uống.
Chính vì vậy cần mua một lô rượu quý với giá khổng lồ, tình cờ biết cái chỗ này có tay buôn rượu nổi tiếng, anh liền chốt đơn với người kia.
Hôm nay ở đây chính là một công đôi chuyện.
Lúc này nghe được cái lời chất vấn của Hàn Phi, Kỷ Thiên có chút không vui vì cái tên bạn hờ này của Phong Tử An.
Anh ta nhìn nhìn Hàn Phi, khinh thường nói: “Tôi nói này, Hàn tổng, anh ít nhất phải có cái tầm nhìn xa chút ha.
Anh không thử động não mà xem, nếu là bắt cóc tống tiền, mất cả ngày trời còn chưa có liên lạc đòi tiền chuộc, thì anh nghĩ có khả năng người yêu của anh và em dâu tôi còn ở trong thành phố sao?”
Phong Tử An bất giác lạnh lùng cắt ngang lời Kỷ Thiên, “Nói cho đàng hoàng, ai là em dâu cậu? Đừng có nhận người xuyên tạc!”
“Được, được, được, không phải em dâu ha.” Kỷ Thiên vỗ vai Phong Tử An, anh ta biết ngay cái tên này sẽ phản ứng vậy mà.
Tên này rõ ràng còn ghim anh ta về chuyện anh ta bắt cóc con gái hắn.
Phong Tử An không nhìn anh ta, lặng lẽ quan sát tiếp, Kỷ Thiên tiếp tục giải thích với Hàn Phi, “Chúng ta cứ lên tàu trước đi, có khi lại có tin tức lớn đấy, yên tâm đi, trước giờ Kỷ Thiên tôi chưa suy đoán sai.”
Phong Tử An lườm Kỷ Thiên, “Có thật cậu chưa bao giờ phán đoán sai?”
Lời của Phong Tử An rất thản nhiên, nhưng Kỷ Thiên nghe xong lại cảm thấy trong cái câu hỏi kia chứa thiên đao vạn quả, có thể một phát liền chém anh ta chết tươi.
Kỷ Thiên cười híp mắt, “Được rồi, chuyện con gái nhỏ của cậu, tôi cũng đâu phải cố ý, tôi nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cậu.”
Phong Tử An không đáp lời, khẽ nhếch mép cười một cái, kiểu như, cậu mà dám không có đòi lại công đạo xem, tôi thiến cậu!
Hàn Phi cũng thôi không có hỏi thêm gì nữa, ba người đứng chờ một lát thì có một chiếc thuyền nhỏ lái đến, người lái thuyền rất chi là kính cẩn trước bọn họ.
Cúi đầu chào với Kỷ Thiên, “Kỷ đại ca, anh tới rồi.”
“Ừ” Kỷ Thiên miễn cưỡng ừ đại một tiếng, lười biếng nói: “Dẫn đường đi.”
Cái người lái thuyền kia nhìn nhìn qua Phong Tử An và Hàn Phi, lại nhìn cái đám đàn em của Kỷ Thiên, có chút khó xử nói: “Ài, Kỷ đại ca, anh xem, tôi chỉ làm theo lời lão Trạch, người của anh đem theo khó mà lên được tàu, muốn lên phải có sự đồng ý của lão Trạch.”
Kỷ Thiên nghe được cái lời kia, quả thật hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh liền trầm mặt xuống, bộ dạng nguy hiểm nheo mắt lại nhìn tên kia, con mắt phải bị cái vết sẹo dài trang trí không phải làm cảnh, anh ta lạnh lùng nói: “Tiểu tử, gan cũng lớn phết, có biết lão già nhà mày tốn bao nhiêu tiền mời tao đến đây không? Còn quản tao mang theo ai, có lên được tàu hay không?”
Lời nói đi đôi với hành động, Kỷ Thiên nhanh như cắt, vươn tay túm lấy cổ áo của cái tên kia, đôi mắt như quỷ đói nhìn hắn, lạnh lẽo nói: “Con mẹ nó, bảo lão ta cập tàu vào bến, để tao và bằng hữu cũng như anh em của tao lên, bằng không tao cho sập cả cái du thuyền hạng bét của lão ta.”
“Thả tôi ra…tôi tôi tôi…” tên kia run rẩy, không nghĩ đến tên trùm xã hội đen này lại không dễ nói chuyện như vậy.
Hắn ta cũng là làm theo lời lão Trạch nói mà thôi, rằng chỉ đưa một mình Kỷ Thiên lên tàu, còn chuyện anh ta mang thêm người thì phải có sự đồng ý của lão ta thì bọn họ mới được lên tàu.
Nhìn cái bộ dạng run như cầy sấy của tên thuỷ thủ này, Phong Tử An và Hàn Phi lười quản, dù sao cũng là đi theo Kỷ Thiên, vậy thì để anh ta quản đi.
Kỷ Thiên làm sao có thể để mất mặt trước hai người đàn ông khác, anh ta nhìn tên thuỷ thủ này, vô cùng con mịa nó chướng mắt, liền quát lên, giọng của Kỷ Thiên rất vang, có đầy đủ uy áp: “Đi, nói với lão già nhà mày, hôm nay nếu không tiếp đón tụi tao thật chu đáo, tao sẽ cho buổi party của lão ta nát bét.”
Đúng lúc này, thanh âm của lão già họ Trạch vang lên, “Ấy, sếp Kỷ, đừng có nóng, tôi lập tức cho Du Thuyền vào đón các cậu lên, đón lên.”
Kỷ Thiên men theo cái lời nói kia, quả nhiên nhìn thấy từ hướng cái du thuyền, một lão già mập béo bụng, đang ngậm một cái điếu sì gà, trên tay lão cầm một cái mic, nói vọng xuống chỗ bọn họ.
“Sếp Kỷ, đến cũng đến rồi, đừng nôn nóng chứ? Cậu xem, làm khó thằng nhỏ nhà tôi, khiến nó sợ như vậy rồi.”
“Hứ!” Kỷ Thiên quăng tên kia ra, phủi phủi tay, khinh thường nói: “Loại phế vật như vậy, ông còn giữ, không sợ hỏng việc?”
Thanh âm của lão già họ Trạch ngày một lớn hơn, bởi vì quả nhiên là chiếc tàu lớn kia đúng là đúng như ý muốn của Kỷ Thiên, đã chuẩn bị cập bến tới đón Kỷ Thiên lên trên.
Kỷ Thiên, Phong Tử An và Hàn Phi nhìn nhau liền nháy mắt hiểu ý, chỉ cần lên được thuyền, liền sẽ có được cái biện pháp để thực hiện kế hoạch tìm kiếm của bọn họ…