Thẩm Ngôn quấn khăn tắm đi ra mở cửa phòng tắm, đầu ngón tay đang bám vào khung cửa trở nên trắng bệch vì dùng sức. Cậu lại đưa tay lên lau đi vết máu đang tràn ra bên môi, rồi bước chân khập khiễng nằm xuống khoang trị liệu.

Khoang trị liệu trị giá hàng chục triệu lúc này đang phát huy đúng vai trò của nó, sử dụng các phương pháp công nghệ cao để phục hồi cơ thể bị suy kiệt.

Thẩm Ngôn nhắm mắt lại thở ra một hơi, cậu không khỏi vui mừng vì trận chiến vừa rồi diễn ra trong phòng huấn luyện giả lập. Nếu là thực chiến, cậu chỉ có thể kéo dài mười mấy phút, hơn nữa còn phải trong điều kiện không cần vận dụng tinh thần lực.

Haizz, thân thể này thật sự quá yếu.

Thẩm Ngôn hơi buồn chán, trong đầu hỏi hệ thống: “Mày nói mục tiêu nhiệm vụ khi nào sẽ xuất hiện?”

Hệ thống: “Rất nhanh, chờ ngài tới học viện Omega là có thể gặp.”

Thẩm Ngôn: “Được.”

Vậy chỉ còn mấy ngày nữa thôi.

Hệ thống đề nghị: “Ký chủ, ngài còn chưa khôi phục, vì sao không thể từ bỏ cơ giáp?”

Thẩm Ngôn hơi kinh ngạc: “Vậy… tao phải làm gì?”

Hệ thống phấn chấn nói: “Đi hưởng thụ cuộc sống đó. Anh trai đối với ngài tốt như vậy, bảo anh ấy dẫn ngài đi mua quần áo xinh đẹp, rồi trang sức, đi tham các loại yến hội, đấu giá…”

“Anh ấy thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, làm vậy rất phiền phức.” Thẩm Ngôn nhớ lại những bữa tiệc sinh nhật trước đây, cau mày nói: “Tao cũng không muốn đi, rất nhàm chán.”

Mỗi lần yến hội chắc chắn sẽ có một nhóm người đến khen ngợi cậu và ba mẹ cậu, mà chín phần những người đó cậu đều không quen biết.

Lúc này, cậu sẽ thừa lúc không có ai để ý mà chuồn đi, tìm một chỗ vắng vẻ ngồi cho đến khi tàn tiệc.

Nhưng buổi chiều hôm đó, dưới sự mong đợi của Thẩm Dịch thanh niên đã thử rất nhiều quần áo.

Đây cũng là ý của cha mẹ Thẩm, sắp tới Thẩm Ngôn sẽ vào học ở Học viện quý tộc Omega, nhất định phải ăn mặc tươm tất mới không làm mất mặt Thẩm gia.

Thẩm Ngôn không có sở thích đặc biệt nào đối với quần áo, cậu mặc trang phục chiến đấu và quân phục quanh năm, miễn là chúng thoải mái, cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì khác.

Tuy nhiên, khi mẹ Thẩm đưa cho cậu mặc thử một chiếc váy có ren trang trí phức tạp, Thẩm Ngôn đột nhiên phát hiện ra cậu cũng có những yêu cầu về quần áo.

“Đây là những phong cách phổ biến nhất hiện nay, Tiểu Ngôn con mau thử xem.”

Nhắc tới phối quần áo, mẹ Thẩm lập tức có hứng thú, cầm lấy một bộ lễ phục hồng nhạt đưa cậu rồi nói lung tung.

Trước đây không chú ý đến Thẩm Ngôn nên bà ta không phát hiện, đứa con trai này của mình tỉ lệ có thể nói hoàn hảo, là một giá treo quần áo xuất sắc, mặc gì cũng đẹp.

Hôm nay bà ta nhất định phải trang điểm cho đứa con trai này thật lộng lẫy, để người ta vừa nhìn đã biết đây là một Omega quý tộc ưu tú.

Thẩm Ngôn nhìn chiếc váy màu hồng bị bà ta cưỡng ép mặc vào, trên thân còn có đính ngọc trai và các đồ trang trí khác, cậu cầm lấy rồi ném sang một bên, cau mày nói: “Tôi không mặc, mẹ muốn thì tự mặc đi.”

“Thái độ con như vậy là sao, mẹ đang chuẩn bị đồ cho con đấy…”

Mẹ Thẩm nghe xong liền nổi giận, đây là thái độ nói chuyện với mẹ mình sao?

Bộ váy đẹp như vậy, nếu là Thẩm An, cậu ta nhất định sẽ vui vẻ mặc thử.

“Mẹ, để Tiểu Ngôn tự chọn đồ em ấy thích đi.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói, ngữ khí mạnh mẽ, trong lời nói của anh không cảm nhận được hơi ấm giữa mẹ con.

Anh vừa mở miệng, mẹ Thẩm như gà trống bị nghẹn họng, lập tức đỏ mặt không nói nên lời.

“... Được, vậy con tự chọn đi.” Lồng ngực mẹ Thẩm kịch liệt phập phồng, bà ta hung hăng trừng Thẩm Ngôn, môi run run vài cái, nhưng cuối cùng cũng không dám nói lời nào.

Bà ta luôn kính trọng và sợ hãi người con lớn này.

Thẩm Dịch có tài năng xuất chúng từ khi còn nhỏ, anh có chủ kiến ​​của riêng mình, anh đã trở thành sĩ quan khi còn rất trẻ, tốc độ thăng tiến của anh cũng rất nhanh. Anh được thăng cấp lên sĩ quan bốn sao chỉ sau ba năm, tương lai tươi sáng.

Nếu không có anh, Thẩm gia sẽ không bao giờ đạt đến đỉnh cao như hiện tại.

Tuy nhiên điều khiến mẹ Thẩm hối hận chính là vì sợ phiền phức nên đã luôn ném Thẩm Dịch cho người hầu, chỉ khi khoe khoang với người khác mới nghĩ đến đứa con trai này, còn những lúc khác thì căn bản không để ý đến suy nghĩ của anh.

Việc này cũng khiến bà ta hoàn toàn mất đi tư cách một người mẹ trước mặt Thẩm Dịch, hoàn toàn không có tư cách để yêu cầu bất cứ điều gì.

Có bao nhiêu Omega quý tộc muốn gả cho Thẩm Dịch, trong số đó có rất nhiều người có gia cảnh xuất chúng, có thể mang lại lợi ích lớn cho Thẩm gia, nhưng cha mẹ Thẩm không thể không từ chối, bỏ lỡ rất nhiều cơ hội.

Nhưng họ có thể làm gì chứ? Con trai đi làm nhiệm vụ quanh năm không về nhà, thậm chí không được gặp con.

Huống chi trong tay Thẩm Dịch còn có thành tích quân sự, địa vị cao hơn hai người rất nhiều. Theo luật pháp của Đế quốc, ngay cả cha mẹ ruột cũng không thể buộc một vị sĩ quan cấp cao làm những gì anh không muốn.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm của Thẩm Dịch, lại nghĩ đến cảnh anh giết tinh thú bên ngoài, người bê bết máu, mẹ Thẩm lại cảm thấy một loại sợ hãi từ sâu bên trong.

Cũng giống như bây giờ, bà ta không dám làm lung lay quyết định của Thẩm Dịch, đành phải xấu hổ rời đi dưới ánh mắt của người hầu.

Mẹ Thẩm đi rồi, Thẩm Ngôn nhìn lướt qua quần áo sang trọng, cuối cùng chọn hai bộ áo sơ mi và quần dài không quá xa hoa. Tuy nhiên, giá trị vẫn có thể được nhìn thấy từ những chiếc khuy măng sét đá quý tinh xảo và một số thiết kế nhỏ độc đáo.

Thẩm Dịch thấp giọng hỏi vài câu, sau đó gói tất cả những kiểu dáng tương tự của thương hiệu, không chớp mắt trước hàng triệu tinh tệ đã bỏ ra.

Không chỉ vậy, anh còn tặng Thẩm Ngôn một chiếc huyền phù mới nhất, bề ngoài siêu ngầu cùng tính năng vượt trội, không thua kém gì chiếc X-1 của Thẩm gia.

Sau khi nghe điều này, cha Thẩm chỉ cau mày và không nói gì.

Số tiền này được Thẩm Dịch đổi bằng điểm công đức của anh, ông ta cũng không quá quan tâm.

Nhưng khi Thẩm An biết chuyện, cậu ta tức giận đến mức đập phá lung tung trong phòng.

Nhiều năm như vậy, cậu ta chỉ nhận được một chiếc vòng cổ khảm đá năng lượng xanh khi lần đầu tiên vào học viện. Ngay cả những chiếc váy đó mỗi mùa cũng chỉ được một hai bộ.

Dựa vào cái gì Thẩm Ngôn vừa tới liền có khoang trị liệu giá trị hàng triệu tinh tệ và một chiếc xe huyền phù, còn có nhiều bộ váy sang trọng như vậy!!

Điều khiến cậu ta không thể chấp nhận nhất là hai món đồ cuối cùng lại được người anh lạnh lùng đó tặng.

Khi Thẩm An nghe người hầu nói chuyện đó, cậu ta thấy rất khó tin.

Đây vẫn là vị anh trai nhìn cha mẹ hờ hững, hận không thể cắt đứt quan hệ với gia đình sao?

Anh đối với Thẩm Ngôn tốt như vậy, hành động cũng hào phóng, làm sao cậu ta không ghen tị được.- Ứng dụngTᎽT

Lúc Thẩm An còn nhỏ chỉ nhận được những mô hình Thẩm Dịch tự làm, đều là những thứ không đáng tiền, bị cậu ta tùy tiện ném đi.

Dường như kể từ đó ánh mắt đối phương nhìn cậu ta trở nên lãnh đạm, không còn chút ấm áp.

Nhưng lúc đó Thẩm An cũng không thèm để ý.

Cậu ta giữ những mô hình rách nát đó để làm gì? Còn không bằng một chiếc váy xinh đẹp.

Nhưng bây giờ, cậu ta đã hối hận.

Thẩm An cắn môi dưới, tức giận nghĩ, nếu biết Thẩm Dịch sẽ trở thành sĩ quan bốn sao, tại sao cậu ta không che giấu một chút? Giả vờ ra vẻ thích thú cũng được rồi.

Cậu ta vừa hối hận vừa cảm thấy anh thiên vị, đành ném sự oán hận trong lòng lên người Thẩm Dịch.

Rõ ràng hai người bọn họ đều là em trai của Thẩm Dịch, tại sao anh chỉ tặng cậu ta một cái mô hình rẻ tiền, mà lại tặng cho Thẩm Ngôn quần áo xa xỉ, còn có một chiếc xe giá trị đến cả triệu tinh tệ, chênh lệch không phải quá lớn sao?!

Thẩm Ngôn đã cho họ uống loại thuốc mê nào chứ?

Thẩm Dịch cũng vậy, Kỷ Nhiên cũng vậy, một đám chỉ quay quanh Thẩm Ngôn.

Thẩm An dẫm mấy cái đồ vật rơi trên mặt đất, càng nghĩ càng tức giận, buổi tối liền không xuống ăn cơm.

Cha Thẩm không giấu giếm cau mày, mẹ Thẩm sắc mặt cũng khó coi, Thẩm An ngoan ngoãn lễ phép bắt đầu giở trò tiểu nhân từ khi nào?

Một đứa rồi hai đứa đều làm hai người lo lắng. ( truyện trên app T𝕪T )

*

Ba ngày sau, tại Học viện quý tộc Tinh Nhã.

Những tòa nhà cổ kính nguy nga sừng sững, cổng trường rộng gần như chiếm trọn cả dãy phố, nguy nga tráng lệ.

Đây là ngôi trường mà tất cả các Omega đều khao khát, có tài nguyên giáo dục tốt nhất toàn đế quốc, danh tiếng rất cao, trường đã sừng sững mấy trăm năm, đào tạo ra hàng loạt Omega ưu tú.

Nó là hình ảnh thu nhỏ của xã hội thượng lưu, đồng thời cũng là xu hướng thời trang. Trang phục, lời nói và việc làm của những Omega quý tộc này sẽ dẫn đầu xu thế của thời đại ở một mức độ nào đó.

Các loại xe huyền phù đủ kích cỡ xe dừng ở hai mươi khu đỗ xe khác nhau, nơi nơi đều là những chiếc xe bản cải tiến X ít nhất mấy triệu tinh tệ đến bản giới hạn R.

Mà những Omega bước xuống xe đều ăn mặc chỉnh tề, toát lên vẻ quý phái sang trọng.

Khu vực đỗ xe một.

Một chiếc xe huyền phù màu trắng đời mới nhất đậu ở trên không, cửa tự động mở ra, người đầu tiên xuống xe là hai Alpha vóc người cao lớn, khí chất phi phàm.

Huân chương trên vai thể hiện họ là sĩ quan bốn sao của đế quốc. Với thành tích quân sự xuất sắc và vẻ ngoài điển trai như vậy, họ đã thu hút sự chú ý của nhiều Omega ngay khi vừa xuất hiện.

“Nhìn kìa, hai Alpha đẹp trai quá!”

“Hình như chưa gặp bao giờ, có ai nhận ra không?”

“Trời ơi, hai người này đều là sĩ quan bốn sao. Anh trai tôi mười năm mới lên được hai sao, quả thật rất lợi hại.”

“Mặc kệ, tôi tới xin cách liên lạc trước…”

Nhưng mà còn chưa đợi bọn họ làm gì, trên huyền phù lại xuất hiện thêm một cậu thanh niên.

Cậu làm lơ hai cái tay của Alpha đang vươn ra muốn đỡ mình, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống xe. Đôi chân dài ở rơi xuống đất làm một cái đệm nhỏ khi tiếp đất, rồi sau đó vững vàng đáp xuống mặt đất, tư thế vừa đẹp vừa tự nhiên.

Đây là một Omega đặc biệt xinh đẹp.

Cậu có một mái tóc đen như lông quạ, hơi xoăn ở phần đuôi, trông cực kỳ bồng bềnh. Đôi mắt màu tím dưới mái tóc còn đẹp hơn cả bảo thạch chói mắt nhất, làn da trắng nõn như ngọc, ngũ quan tinh xảo, giống như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ bẻ ngay ngắn, vạt áo gài vào một chiếc khóa thắt lưng màu đen, khiến cậu trông càng thêm mảnh khảnh, chân dài, dáng người hoàn mỹ.

“Hai anh thật sự không cần đến tiễn em.”

Thẩm Ngôn nhìn hai người kiên trì đi theo, yên lặng thở dài: “Em đã học lái xe huyền phù, hơn nữa xe cao cấp đều có chức năng lái tự động, thật sự không cần lo lắng.”

“Không sao, khoảng thời gian này anh đang có kỳ nghỉ dài." Trong mắt Thẩm Dịch thoáng qua một nụ cười, anh đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu: "Anh không có việc gì nên tan học lại đến đón em."

“Anh cũng tới.” Kỷ Nhiên đặt một tay lên cửa xe, nở nụ cười rạng rỡ: “Tiểu Ngôn, lần sau ngồi chiếc huyền phù bản giới hạn của anh nhé? Trải nghiệm còn tuyệt hơn cái này nữa.”

“Cậu nhàn rỗi quá không có việc gì làm à?” Thẩm Dịch lạnh mặt: “Nếu không có việc gì làm, vậy cùng tôi đi huấn luyện cơ giáp.”

“...”

Sắc mặt Kỷ Nhiên cứng đờ, anh ta đấu với Thẩm Dịch chưa từng thắng, xem ra lần này lại bị người ta hành hạ rồi.

Chết thật, hai anh em bọn họ đều có tài năng khủng khiếp vậy?

Nhìn Thẩm Ngôn đi vào trường học, hai Alpha thu hồi ánh mắt, không để ý đến tất cả ánh mắt hâm mộ của Omega, đang muốn lên xe, liền nghe được phía sau có người gọi tên họ.

“Anh hai, anh Kỷ Nhiên.” Thẩm An chạy đến chào hỏi.

Bởi vì không thường xuyên vận động, Omega thở hồng hộc, hai má ửng hồng, nụ cười ngọt ngào, trông nhỏ nhắn đáng yêu, đây là dáng vẻ được rất nhiều Alpha yêu thích.

Tuy nhiên, trái ngược với bề ngoài, trong lòng cậu ta vô cùng tức giận.

Buổi sáng sau khi ăn cơm xong, cậu ta cho rằng Thẩm Ngôn sẽ đến trường một mình, không muốn bị chê cười cùng Thẩm Ngôn, cố ý nũng nịu vài phút mới lên xe. Không ngờ hai Alpha Thẩm Dịch và Kỷ Nhiên cũng ở trên xe, cậu ta hối hận đến chết.

Nếu biết sớm, cậu ta sẽ cố hết sức lên xe của Thẩm Ngôn.

Nhưng hiện tại vẫn còn kịp.

Nhìn thấy xung quanh là ánh mắt ghen tị của các Omega, Thẩm An vô cùng thỏa mãn.

Đáng tiếc hai Alpha không có quan tâm cậu ta, chỉ lạnh lùng gật đầu, sau đó liền quay đầu rời đi, chỉ để lại một dải ánh sáng màu trắng.

“Này, Thẩm An, Alpha lạnh lùng vừa rồi là anh trai cậu sao?” Một Omega ăn mặc chỉnh tề vừa vặn chứng kiến ​​toàn bộ quá trình.

Vừa xoa xoa chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay, Omega vừa giễu cợt nhìn cậu ta: "Cậu tới học viện đã hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp anh trai cậu. Nhìn dáng vẻ lạnh lùng của anh ấy, chắc mối quan hệ của hai người không tốt lắm đúng không?"

Sau khi nghe câu này, một số Omega đang định hỏi thông tin liên lạc của Thẩm Dịch đều nghi ngờ nhìn cậu ta.

Thẩm An ngẩng đầu, quả nhiên vẫn là tên đáng ghét Lan Kỳ. Bọn họ gặp mặt sẽ cãi nhau, không ngờ lại gặp ở chỗ này.

Nghe xung quanh xì xào bàn tán, trên mặt Thẩm An duy trì nụ cười miễn cưỡng, cố ý nhấn mạnh: “Anh trai của tôi là sĩ quan bốn sao, bình thường không có thời gian tới đây, nhất định phải đi làm nhiệm vụ nên mới vội vàng như vậy."

“Ồ, vậy sao? Omega vừa rồi có phải là đứa con thất lạc Thẩm gia mới nhận về không, cũng thật xinh đẹp.”

Nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của đối phương, hắn ta chế nhạo: "Xem ra anh trai cậu thích em trai kia hơn đúng không, bận rộn như vậy vẫn đích thân đưa đón, còn có thêm một sĩ quan bốn sao nữa, chậc chậc, thật là đáng ghen tị." 

Thẩm An buồn bực cúi đầu, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, trông như sắp khóc.

Lan Kỳ vừa thấy cậu ta như vậy liền buồn nôn, lập tức trợn tròn mắt: “Được rồi, đừng làm như kiểu tôi bắt nạt cậu. Tôi không phải những Alpha mù mắt đó, căn bản không nuốt nổi bộ dáng này của cậu đâu.”

Hắn ta cười nhạo một tiếng, bỗng dưng ghé sát vào bên tai Thẩm An nói: “Học viên chuyển trường xinh đẹp như vậy, hôm nay nhất định náo nhiệt lắm, nói vậy bảng xếp hạng 'Omega được yêu thích nhất trường' có lẽ sẽ thay đổi. Đoán xem, lần này cậu còn có thể lọt vào bảng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play