Edit: Cháo
Hà Niệm rời khỏi Thẩm Huyên đã một khoảng thời gian rồi, mọi thứ đến quá đột ngột, Thẩm Huyên không kịp phản ứng giờ trong nhà chỉ còn một mình gã.
Trong lúc gã không có nhà Thẩm Luyện đã đón Hà Niệm đi mất, không biết hắn đã nói xằng nói bậy gì với Hà Niệm mà Hà Niệm lại muốn ly hôn với gã.
Thẩm Luyện càng nghĩ càng tức, gã không cam lòng, cho dù thế nào thì Hà Niệm cũng là người nhà họ Hà, cái danh con rể nhà họ Hà này có thể giúp gã nắm được nhiều cổ phần của nhà họ Thẩm và họ Hà hơn.
Càng khiến gã khó chịu hơn là Hà Niệm lại đồng ý đi theo Thẩm Luyện.
Hà Niệm là vợ trên giấy tờ của gã, sao có thể đi theo em trai của mình về nhà chứ, ở trong mắt người ngoài đó chính là trò nực cười cỡ nào.
Gã không đồng ý ly hôn, không trở về nhà họ Thẩm, gọi bao nhiêu cuộc cho Hà Niệm rồi mà chỉ lấy được câu trả lời, nếu không ly hôn thì sẽ không đồng ý gặp mặt.
Trước kia dù gã có nói gì, Hà Niệm cũng sẽ nghe theo, không ngờ mới rời khỏi gã có một tuần thôi mà Hà Niệm đã cứng đầu như vậy rồi.
“Hà Niệm, cậu chạy đi đâu rồi. Nhà họ Hà vẫn chưa biết chuyện chúng ta muốn ly hôn, cậu trốn ở đâu thế hả?”
“Cái gì? Anh đến nhà tôi… Thẩm Huyên, anh đừng có…” Mấy chữ ức hiếp người quá đáng còn chưa nói ra đã bị một câu của Thẩm Huyên chặn lại.
“Đừng có lo, tôi chỉ đến uống chén trà với cha vợ mà thôi.”
“Thẩm Huyên, cha anh đã biết chuyện của anh rồi, anh đừng dây dưa nữa được không, chúng ta ly hôn đi.” Trong lòng Hà Niệm khó chịu, giọng nói không tự chủ được trầm xuống, có ý cầu khẩn.
“Không thể nào, ly hôn với tôi rồi cậu còn có thể đi đâu nữa? Có phải là muốn kết hôn với Thẩm Luyện, ngủ với em chồng mình, cậu cảm thấy kích thích lắm hả?” Lời nói của Thẩm Huyên giống như con rắn độc dính nhớp dơ bẩn trong bùn lầy, nó quấn lấy Hà Niệm từng chút từng chút một, càng lúc càng chặt, càng lúc càng khiến Hà Niệm cảm thấy ghê tởm, không thở nổi.
Hà Niệm còn chưa đáp lại, Thẩm Huyên nói tiếp: “Giờ cậu đang ở chỗ Thẩm Luyện phải không, cậu chờ đó, Hà Niệm, tôi nhất định sẽ —“
Điện thoại đột nhiên bị cắt đứng, lời nói của Thẩm Huyên dừng lại, cái tay cầm di động của Hà Niệm còn đang khẽ run, sau khi nhận ra mình vừa chủ động cúp điện thoại của Thẩm Huyên, anh ngã xuống giường như mất hết sức lực, lấy chăn che kín bản thân, chỉ lẳng lặng nằm như vậy.
Buổi trưa Thẩm Luyện không chịu ăn cơm tại căn tin công ty mà cứ muốn về nhà một chuyến ăn cơm Hà Niệm nấu.
Cuộc sống dạo này quá êm đẹp, Thẩm Huyên không làm ra chuyện gì lớn, nhưng Thẩm Luyện càng lúc càng thấy lo lắng, nếu Thẩm Huyên cứ tiếp tục kéo dài thế này thì phải làm sao đây.
Thẩm Luyện tựa vào cửa, hỏi Hà Niệm: “Anh trai em vẫn đang quấy rầy anh sao?”
Nhắc tới Thẩm Huyên, động tác xào rau của Hà Niệm dừng một lát: “Anh ta cứ gọi cho anh suốt, muốn anh đi gặp anh ta, còn hỏi giờ anh đang ở đâu.”
Nghe đến đây, Thẩm Luyện nắm chặt quả đấm.
Hà Niệm nói tiếp: “Anh đã nói chỉ cần anh ta đồng ý ly hôn, chúng ta có thể gặp mặt tại cửa cục dân chính.”
Thẩm Luyện buông nắm đấm ra.
Hắn biết Thẩm Huyên nhất định sẽ tìm đến Hà Niệm, bởi vì gã cũng đã gọi mấy cuộc cho hắn.
Nhưng hắn không biết Hà Niệm sẽ xử lý một Thẩm Huyên trông có vẻ như “tình sâu” như thế nào, sẽ mềm lòng vì mấy lời khẩn cầu trong điện thoại của gã sao? Sẽ do dự không muốn ly hôn vì gã gọi điện liên tục tới nói xin lỗi sao?
Hà Niệm nghiêng đầu, đối mặt với Thẩm Luyện, nói: “Anh sẽ ly hôn với anh ta, em không cần lo lắng quá đâu.”
Thẩm Luyện sửng sốt, hóa ra Hà Niệm biết hết, biết hắn đang lo lắng, sợ Thẩm Huyên không chịu buông tay.
Mặc kệ Thẩm Huyên nghĩ thế nào, ít nhất Hà Niệm đứng về phía hắn, điều này đã đủ rồi. Thẩm Luyện đè cảm giác bất an trong lòng xuống, đi tới cạnh Hà Niệm, muốn hôn lên má anh.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Hà Niệm không nhận ra động tác của Thẩm Luyện, vừa xào thức ăn vừa nói: “Em ra xem ai đến đi.”
Không hôn được Hà Niệm, Thẩm Luyện tựa như chú cún con tai cụp xuống, ủ rũ cúi đầu đi mở cửa.
Sau khi phát hiện người đến là Thẩm Huyên, sắc mặt hắn cứng đờ, vừa định đóng cửa lại thì người bên ngoài cố gắng chen vào nhà.
“Anh ruột đến mà cậu không để cho vào nhà à?”
“…Anh trai, anh đến làm gì?”
Hà Niệm đang xào rau, ló đầu ra từ phòng bếp, muốn xem xem là ai tới, không ngờ vừa vặn đối mặt với Thẩm Huyên.
Thẩm Huyên vậy mà lại tìm tới nhà Thẩm Luyện!
Sự sợ hãi và chán ghét đối với Thẩm Huyên làm Hà Niệm không thể nào giữ được vẻ mặt bình thường, sắc mặt anh thoáng chốc tái nhợt.
“Hà Niệm, đi về cùng tôi, đừng làm loạn nữa.”
Thẩm Huyên mặc kệ Thẩm Luyện, sải bước đi về phía Hà Niệm.
Thẩm Luyện đi theo sau, chạy đến trước mặt Thẩm Huyên cản gã lại.
“Hoặc là ly hôn, hoặc là rời khỏi nhà tôi.”
Thẩm Luyện không nói nhảm nữa, vào thẳng vấn đề.
Mà Thẩm Huyên sau khi nghe hắn nói, lại cười lên: “Hay đấy, trên giấy kết hôn in tên của tao, ngủ với Hà Niệm trên cùng một chiếc giường cũng là tao, mày kêu la gì ở đây?” Thẩm Huyên vỗ bả vai Thẩm Luyện, nói khẽ: “Em trai à, người từng bị anh mày đ** mà mày vẫn muốn, mày không kén ăn lắm nhỉ?”
Vừa dứt lời, Thẩm Luyện đã đấm một cú lên mặt Thẩm Huyên, động tác của hắn quá bất ngờ làm Thẩm Huyên không phản ứng kịp mà ăn trọn một đấm.
Ôm gương mặt bị đánh đến đỏ, giờ Thẩm Huyên mới nhận ra, Thẩm Luyện không đùa chút nào.
Hắn thật sự thích Hà Niệm, cũng thật sự muốn Hà Niệm ly hôn với gã.
Cảm giác khủng hoảng nảy sinh trong lòng Thẩm Huyên không ngừng lớn lên và lan rộng, Hà Niệm chọn rời khỏi gã, Thẩm Luyện đón nhận Hà Niệm, còn gã từ đầu chí cuối chỉ là người ngoài cuộc, không có ai đứng về phía gã cả.
Gã cứ như một con quái thú giương nanh múa vuốt gào thét, ngang ngược nhốt Hà Niệm ở trong hang động của mình, mà Thẩm Luyện thì cầm bảo kiếm yêu quý dốc hết sức cứu Hà Niệm ra.
Chỉ trong chốc lát, hai người Thẩm Huyên và Thẩm Luyện đã lao vào đánh vật với nhau, Hà Niệm trốn trong phòng bếp thấy vậy thì vội vàng chạy ra ngăn cản.
Khóe miệng Thẩm Huyên rỉ máu, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Hà Niệm, “Hà Niệm, đừng đi…”
Hà Niệm cảm thấy mình bị điên rồi nên mới có thể từ trong câu nói của Thẩm Huyên nghe ra được sự khẩn cầu hèn mọn.
Anh lắc đầu muốn cự tuyệt, sau đó Thẩm Luyện lại đấm cho Thẩm Huyên một cú nữa.
Thẩm Luyện cũng chẳng khá hơn là bao, cổ bị Thẩm Huyên bóp ra vệt đỏ, bụng cũng bị đá một cước.
“Phải ly hôn!” Thẩm Luyện thở hổn hển, vặn tay Thẩm Huyên ra sau lưng, áp chế được gã, “Anh có tư cách gì để Hà Niệm ở lại bên anh chứ? Anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem, kết hôn một năm này, anh đối xử thế nào với Hà Niệm?! Anh không cần anh ấy thì tôi cần, Thẩm Huyên, rốt cục anh đang nghĩ cái gì hả?”
Thẩm Huyên cũng không biết tại sao mình lại không chịu buông tay, cứ như con chó điên cắn rịt lấy con mồi bảo vệ đồ ăn, gã không muốn chắp tay nhường Hà Niệm cho kẻ khác.
Mà lời nói của Thẩm Luyện lại như một đôi tay vô hình kiên định, lột sống trái tim Thẩm Huyên ra cho mọi người xem, cho gã tự nhìn.
Trái tim Thẩm Huyên đang rỉ máu, giờ gã mới muộn màng nhận ra, gã đối xử với Hà Niệm không tốt một chút nào cả, gã không có tư cách yêu cầu Hà Niệm về nhà cùng mình.
Thế nhưng gã vẫn cắn chặt không buông, dường như không muốn thua em trai ruột của mình, “Không được… Hà Niệm là của tao…” Gã ngẩng đầu nhìn Hà Niệm, cắn răng nghiến lợi nói: “Về nhà với tôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT