Edit: Cháo
Tối đó Thẩm Luyện về nhà xách theo một túi đồ, là rau củ trái cây Hà Niệm bảo hắn mua. Hắn để đồ vào phòng bếp rồi bước nhanh về phòng ngủ, không chờ nổi muốn xem xem Hà Niệm đã chuyển qua hay chưa.
Hà Niệm đi sau lưng Thẩm Luyện, giống như một cậu bé bị kiểm tra bài tập, đi cùng hắn vào phòng ngủ.
“Đã xong xuôi hết rồi.” Hà Niệm đứng phía sau Thẩm Luyện, ngẩng đầu chăm chú nhìn người chồng mới nhậm chức của mình.
Rõ ràng nhỏ hơn anh bốn tuổi, nhưng lại cao hơn anh cả một cái đầu. Rõ ràng là ánh mặt trời rực rỡ, thỉnh thoảng ngây thơ như một cậu nhóc, nhưng lại có thể vì anh mà chắn gió che mưa.
Thẩm Luyện nhìn hai cái gối với một chiếc giường trải chăn cỡ lớn, tròng mắt khẽ lay động, hắn chợt xoay người lại.
Trong giây phút hai mắt chạm nhau kia, không khí dường như trở nên đặc sánh lại, yết hầu Thẩm Luyện lên xuống, nói: “Anh ơi, tối nay làm không?”
Không đợi Hà Niệm trả lời, hắn đã nhanh chóng lấy bcs từ trong túi quần ra, như là đang chứng minh bản thân chuẩn bị rất đầy đủ vậy.
“Em có chuẩn bị bcs đây rồi.” Giọng điệu nôn nóng, rơi vào tai Hà Niệm, lại giống như đang tranh công cầu khen ngợi.
Chắc là lúc tan làm đi mua thức ăn đã đặc biệt mua luôn bcs.
Ngày nhận giấy kết hôn Thẩm Luyện đã ám chỉ muốn làm rồi, nhưng tâm trạng Hà Niệm lơ lửng hỗn loạn, muốn yên tĩnh một mình mấy ngày, cho nên anh không chỉ từ chối lời đề nghị của Thẩm Luyện mà cũng từ chối ngủ chung phòng với hắn.
Hôm này cuối cùng anh quyết định quên đi tất cả những chuyện liên quan đến Thẩm Huyên, bước vào cuộc sống mới cùng Thẩm Luyện, cho nên anh dọn vào phòng ngủ của hắn, không nghĩ tới Thẩm Luyện sốt ruột như vậy, tối nay muốn làm luôn.
Nghĩ lại thì Thẩm Luyện nhỏ hơn anh bốn tuổi, thanh niên tuổi trẻ dồi dào tinh lực, dục vọng dư thừa là chuyện bình thường.
Hà Niệm cảm thấy xấu hổ, không trả lời vấn đề của Thẩm Luyện, nói sang chuyện khác: “Tối nay muốn ăn gì?”
Anh xoay người đi ra ngoài, nhưng lại bị Thẩm Luyện ôm lấy từ phía sau.
“Là cỡ lớn nhất đó, vợ à, anh không muốn thử chút sao?” Thẩm Luyện đổi cách gọi, làm mặt Hà Niệm đỏ tới mang tai.
“Thẩm Luyện, buông tay…”
“Không muốn, muốn vợ cơ.”
Hà Niệm thở dài, “Nếu không ăn cơm thì tối anh sẽ mệt mất.” Dường như đã thầm chấp nhận tối nay sẽ do với Thẩm Luyện, cho nên phải ăn no một chút.
Thẩm Luyện nghe vậy lập tức thả lỏng tay, vượt qua Hà Niệm đi về phía phòng bếp nói: “Tối nay em nấu cơm!” Hắn quay đầu cười với Hà Niệm, “Vợ à anh nghỉ ngơi cho khỏe, giữ thể lực.”
Hà Niệm đứng ở cửa phòng ngủ, nhìn Thẩm Luyện vội vội vàng vàng đi nấu cơm, cậu nhóc này đoàn chừng chẳng xuống bếp được mấy lần, không biết có nấu được ra đồ cho người ăn không nữa.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hà Niệm nhiễm ý cười, anh gọi tên hắn. “Thẩm Luyện.”
Thẩm Luyện xoay người lại tức thì, “Vâng? Không được phép đổi ý.”
Hà Niệm bật cười, “Không đổi ý.” Anh đi tới phòng bếp, nhìn Thẩm Luyện lóng ngóng xắt thức ăn, luống cuống bật bếp nấu cơm, trái tim bị một cảm giác tê dại kì lạ lấp đầy, mà cảm giác đó đến từ Thẩm Luyện, cứ như Thẩm Luyện chỉ cần bóp nhẹ một cái là trái tim anh có thể vắt ra dòng nước ngọt ngào vậy.
Anh chưa bao giờ có cảm giác thỏa mãn và nhàn hạ như thế này, Hà Niệm lặng yên nhìn Thẩm Luyện vụng về nấu cơm, khẽ nói: “Thẩm Luyện, anh cảm thấy hiện tại anh rất thích em.”
Thích giống như em thích anh vậy đó.
Trước kia thỉnh thoảng Hà Niệm sẽ cảm thấy bất công cho bản thân, cũng thường xuyên cảm thấy bất công cho Thẩm Luyện. Tại sao kết hôn với Thẩm Huyên mà gã lại đối xử tệ bạc với anh như vậy, còn với Thẩm Luyện, anh cứ mãi là bên được nhận tình yêu, chưa từng làm được gì cho hắn cả. Anh cảm thấy Thẩm Huyên rất xấu xa, bản thân anh cũng xấu xa, chỉ có Thẩm Luyện là một cậu bé ngoan, là người tốt duy nhất trong trò cười này.
Nhưng giờ anh sẽ không nghĩ như vậy nữa. Bởi vì anh cũng thích Thẩm Luyện. Những thứ mà Thẩm Luyện bỏ ra sẽ không uổng phí, hắn sẽ có được sự hồi báo.
Tuy thích của Hà Niệm đến chậm hơn so với Thẩm Luyện đôi chút, nhưng điều đó không có nghĩa thích của anh ít hơn Thẩm Luyện, ít nhất là hiện tại Hà Niệm cảm thấy rất yêu rất yêu Thẩm Luyện trước mắt mình đây.
Anh cũng sẽ trả giá vì Thẩm Luyện, trả giá vì cái nhà này, anh muốn Thẩm Luyện vui vẻ hơn và anh cũng sẽ làm Thẩm Luyện vui vẻ hơn.
Câu nói của Hà Niệm rơi vào trong tai Thẩm Luyện, tuy hắn giả vờ bình tĩnh, nhưng động tác trên tay vẫn bán đứng hắn, con dao sắc bén lệch một cái, cứa vào ngón tay Thẩm Luyện.
Hà Niệm thấy vậy thì cuống quýt đi tìm băng cá nhân, dán lên ngón tay bị thương của Thẩm Luyện. Thẩm Luyện không tránh né, mặc dù vết thương nhỏ này chẳng là gì so với vết thương khi đánh nhau, nhưng hắn sẽ không bỏ quá bất cứ cơ hội nào để được Hà Niệm quan tâm.
“Được rồi anh, em không sao đâu.”
Thẩm Luyện dùng ngón tay dán băng cá nhân chạm lên đầu lông mày đang nhíu lại của Hà Niệm, khom người hôn anh một cái, “Em cũng rất thích rất thích anh.”
Từ lúc cha Thẩm bắt đầu nói muốn kết thông gia với nhà họ Hà, khoảnh khắc nhìn thấy ảnh Hà Niệm trong di động của cha Thẩm, trái tim tăng tốc đập thình thịch đã nói cho Thẩm Luyện biết, rằng hắn vẫn thích Hà Niệm.
Hắn nghĩ, thì ra thích một ai đó thật sự sẽ không thể thay đổi được, dù có gặp ai khác cũng sẽ chỉ rung động với người có gương mặt, tính cách tương tự, khéo thay Hà Niệm chính là người mà Thẩm Luyện thích. Cho dù đã bốn năm không gặp lại, nhưng khi lần thứ hai nhìn thấy Hà Niệm, trái tim Thẩm Luyện vẫn rung động.
Lần đầu gặp nhau là bốn năm trước.
Có lẽ Hà Niệm đã sớm quên từ lâu, bốn năm trước anh từng làm trợ giảng môn tiếng Anh tại trường Đại học của Thẩm Luyện.
Bởi vì nhà họ Hà không quan tâm anh, thái độ đối với anh cũng là vẫy thì đến xua thì đi, công ty có chuyện cần thì gọi, không có thì mặc kệ anh, lúc rảnh Hà Niệm sẽ tìm việc làm thêm cho mình, nhờ vào cái danh con trai nhà họ Hà, không khó để anh tìm được việc, cộng thêm năng lực xuất chúng của bản thân mà cơ duyên đưa anh tới làm trợ giảng của một trường Đại học.
Từ nhỏ Thẩm Luyện đã tiếp nhận chế độ giáo dục song ngữ, lại nhiều lần ra nước ngoài cùng cha Thẩm, cho nên tiếng Anh của hắn vẫn luôn rất tốt, chẳng mấy khi nghe giảng giờ tiếng Anh ở trên trường. Cho đến cái ngày Hà Niệm làm trợ giảng ấy, Thẩm Luyện nhìn thấy một thầy giáo trẻ tuổi đi vào giảng đường, không trò chuyện gì với bọn họ mà chỉ yên lặng ngồi một bên, thỉnh thoảng giúp giáo viên thu bài tập, lúc giáo viên không có mặt thì anh sẽ dạy thay.
Lần đầu tiên Thẩm Luyện không ngủ trong giờ tiếng Anh, ngược lại còn nghiêm túc nghe giảng.
Bởi vì tính cách ít nói, không thích trò chuyện với các sinh viên như những giáo viên trẻ tuổi khác nên lúc đứng trên bục giảng trông Hà Niệm có phần già dặn hơn, giống như có một khoảng cách rất xa với mọi người vậy, đám sinh viên lén lút thảo luận về vẻ ngoài tuấn tú, tiếc rằng lạnh lùng không dễ gần của Hà Niệm, chỉ có Thẩm Luyện nhìn ra đây là lần đầu tiên Hà Niệm làm trợ giảng nên đang căng thẳng, lại có phần hướng nội mà thôi, bởi vì ánh mắt Hà Niệm nhìn bọn họ rất là ôn hòa.
Thẩm Luyện 20 tuổi nghĩ, đôi mắt hút người ấy, nếu chỉ nhìn mỗi mình hắn thôi thì tốt biết bao nhiêu.
Hà Niệm chỉ làm trợ giảng chưa được một tuần, đã bị nhà họ Hà gọi về xử lý chuyện của công ty.
Khi đó Thẩm Luyện còn chẳng kịp nói câu nào với Hà Niệm.
Rung động mơ hồ thuở thiếu thời ấy lặng lẽ tạm dừng vào lúc Hà Niệm nghỉ việc.
Cho đến khi nhà họ Thẩm muốn kết thông gia với nhà họ Hà, Thẩm Luyện phát hiện đối tượng kết hôn chính là Hà Niệm. Sự rung động vốn đã tạm dừng ấy được nhấn nút tiếp tục, vì thế Thẩm Luyện 24 tuổi thích Hà Niệm thêm một lần nữa.
Hắn trơ mắt nhìn Hà Niệm kết hôn với anh trai mình, trong lòng nghĩ một nẻo miệng nói một đằng chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc, sau đó khi biết anh trai đối xử không tốt với Hà Niệm, hắn đã dũng cảm đứng lên bảo vệ Hà Niệm ở đằng sau, công chúa của hắn cần hắn bảo vệ, Hà Niệm của hắn phải được sống một cuộc sống tự do vui vẻ giống như một nàng công chúa.
Yêu một người cần có dũng khí, Thẩm Luyện dựa vào tình yêu và dũng khí ấy, vượt qua cửa ải khó khăn, từ kỵ sĩ thăng lên thành hoàng tử, cuối cùng được ở bên cạnh công chúa.
Tuy rằng quá trình đến với nhau có chút phức tạp, nhưng may mà hắn không buông tay, trước khi có thể ở bên nhau, công chúa và hoàng tử luôn có những khó khăn phải trải qua, phần diễn của quái thú là không thể thiếu được, bởi vì câu chuyện cổ tích cần có nó để làm nổi bật lên cái kết hạnh phúc.
May sao Thẩm Luyện bằng lòng vượt qua mọi chông gai, may sao Hà Niệm vẫn không từ bỏ bản thân, hiện tại bọn họ đang rất hạnh phúc, là kết cục happy ending tiêu chuẩn của một câu chuyện cổ tích.
Thẩm Luyện cúi đầu tiếp tục hôn Hà Niệm, động tác dịu dàng lại triền miên, hắn nâng mặt Hà Niệm lên trán cụng trán với anh, lặp lại một lần nữa, “Anh à, em cũng rất thích rất thích anh.”
END
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT