Ngày 23 tháng giêng, là ngày hoàng đạo đầu tiên trong năm, cũng là ngày Quốc công phủ đón dâu.
Từ hai tháng trước, phu nhân Quốc công phủ đã phát thiếp cưới khắp nơi, phàm là những nhân vật có uy tín danh dự ở kinh thành, đều nhận được thiếp cưới của Quốc công phủ.
Hôm nay trời vừa mới sáng, bên ngoài Quốc công phủ cũng đã tụ tập một đám người xem náo nhiệt.
Hôn sự lần này Quốc công phủ thực sự rất chịu chi, nghe nói chỉ riêng phần trang trí trong phủ, công tử Tống gia đã tốn một số tiền lớn tìm thương nhân ngoại bang mua sắm không ít thứ, chỉ riêng việc trang trí, người hầu trên dưới Quốc công phủ cũng bận rộn mấy ngày.
Hơn nữa Quốc công phủ đã sớm thông báo, chờ tân nương tử vào cửa, đại quản gia của Quốc công phủ sẽ ở cửa lớn của Quốc công phủ rải bao lì xì, để mọi người cùng chung vui.
Các gia đình giàu có ở kinh thành có việc đại hỉ cũng sẽ rải bao lì xì, dùng giấy đỏ làm phong giấy bao, bên trong để một, hai đồng tiền, tuy rằng tiền trong bao lì xì không nhiều lắm, nhưng bao lì xì là được tặng không, nếu vận khí tốt có thể lấy được, một hai văn tiền cũng đủ mua mấy viên kẹo cho trẻ con trong nhà.
Đương nhiên, đây là suy nghĩ của mấy người canh giữ ở bên ngoài Quốc công phủ, lúc này suy nghĩ của Đỗ Khanh chỉ là may mắn.
Bởi vì chạng vạng mới tổ chức hôn lễ, cho nên cô không cần bò dậy trang điểm khi trời chưa sáng, mà được thoải mái dễ chịu ngủ đến tám giờ sáng, mới bị nha đầu của Tần thị nhẹ giọng kêu dậy rửa mặt.
Tuy rằng không ít người ở kinh thành đều biết Đỗ Khanh vẫn luôn ở trong Quốc công phủ, nhưng xuất giá là một chuyện lớn, cô tất nhiên là không thể xuất giá từ Quốc công phủ.
Lúc này, Tống Gia Thành cũng nói ra, vào lần đầu tiên Đỗ Khanh xuyên qua, hắn cũng đã chuẩn bị chỗ ở cho cô.
Lúc ấy Tống Gia Thành nghĩ rằng, về sau Đỗ Khanh sẽ sống ở cổ đại, không về được hiện đại, cho nên liền đặt mua một tòa nhà, để cô cũng có một địa phương đặt chân ở cổ đại.
Chỉ là lúc ấy bọn họ đã nhanh chóng xuyên đến hiện đại, sau đó mỗi lần Đỗ Khanh đi theo hắn về cổ đại đều chỉ ở được mấy ngày liền phải vội vã quay về hiện đại, cho nên Tống Gia Thành cũng không nhắc đến chuyện này với cô.
Hiện giờ bọn họ muốn thành thân, tòa nhà này vừa lúc có công dụng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/anh-chong-den-tu-co-dai/chuong-256-hon-le.html.]
Ngày hôm qua Đỗ Khanh đi theo Tống Gia Thành về hiện đại lấy bánh kem dùng cho hôn lễ, ban đêm trở về cổ đại cũng mới bố trí tốt tòa nhà mới để nghỉ tạm.
Lại nói tiếp cũng may Khánh triều không có lệnh cấm đi lại vào ban đêm, bằng không Đỗ Khanh phải dậy sớm đi qua nhà mới.
Trước khi trang điểm, Đỗ Khanh đã ăn rất nhiều, không phải cô tham ăn tới mức vào ngày cưới của mình cũng nhịn không được, mà là hôm nay không ăn gì trước thì thật sự không chống đỡ được.
Đỗ Khanh tự mình trải nghiệm thì cũng mới biết được, hôn lễ cổ đại hoàn toàn khác với hôn lễ hiện đại, hiện đại tổ chức hôn lễ đều vào buổi trưa, phần lớn sẽ lựa chọn vào 12 giờ, ở cổ đại thì đều tổ chức vào chạng vạng hoặc buổi tối, lần đầu tiên thành thân thì sẽ tổ chức vào chạng vạng, thành thân lần hai sẽ tổ chức vào buổi tối, cho nên không thể trì hoãn giờ lành, một khi không cẩn thận sẽ tổ chức vào giờ cho người thành thân lần thứ hai.
Hôm nay tuy rằng Đỗ Khanh là nhân vật chính, nhưng nhiệm vụ của cô chỉ là trang điểm chải chuốt thật đẹp rồi ngồi lên kiệu hoa, Tống Gia Thành tới đón dâu sẽ cưỡi ngựa xung quanh kinh thành một vòng, sau đó mới tới các nghi lễ chính của hôn lễ, cô có thể nghỉ ngơi một chút, chờ đến chạng vạng hôn lễ mới có thể bắt đầu.
Ngày hôn nay, Quốc công phủ việc nhiều người cũng nhiều, Đỗ Khanh làm tân nương tử, nội tâm cô vẫn muốn giữ bộ dạng xinh đẹp nhất khi Tống Gia Thành mở khăn voan đỏ, cho nên sau khi trang điểm cô không ăn gì nữa, chỉ có thể ăn thật no trước khi trang điểm.
Đỗ Khanh trang điểm xong liền ngồi chờ Tống Gia Thành tới đón dâu, nội tâm thập phần tiếc hận, hôm nay là một ngày đặc biệt như vậy, cô lại không thể dùng thiết bị điện tử ghi lại.
Khăn voan đỏ của Khánh triều rất dày, đội khăn voan lên, trước mặt Đỗ Khanhkhông còn một chút ánh sáng nào, phạm vi tầm nhìn cũng chỉ có nửa thước quanh mũi giày của mình.
Bất quá dù không nhìn được, Đỗ Khanh cũng biết hiện tại bên ngoài vô cùng náo nhiệt, tring tiếng ồn ào ồn ào của mọi người, cô có thể biết được Tống Gia Thành đã đi vào đại môn.
Trong bầu không khí này, khi cô đưa tay mình cho Tống Gia Thành, Đỗ Khanh mới chân chính cảm thấy chân thật.
Anan
Trong hai tháng chuẩn bị, Đỗ Khanh chưa bao giờ quá để tâm vào hôn lễ này, trong suy nghĩ của cô, hôn lễ của cô và Tống Gia Thành hẳn là ở hiện đại, cha mẹ và thân thích bằng hữu của cô đều có mặt thì mới tính.
Hai ngày Đỗ Khanh và Tống Gia Thành đã thử qua, để Cam Mạn Mai và Đỗ Hùng Hoa cùng bọn họ nằm trên giường gỗ, kết quả chỉ có hai người Đỗ Khanh xuyên qua.
Lúc trước Đỗ Khanh vẫn luôn coi buổi lễ hôm nay là một chuyện để Tần thị bọn họ vui vẻ, lúc này khi cô nắm lấy bàn tay của Tống Gia Thành, trong đầu mới đột nhiên có một suy nghĩ —— từ giờ phút này, cô và Tống Gia Thành đã thật sự khác, sau hôm nay, hắn chính là người mà cô muốn nắm tay cả đời.