Hạ Dung cảm thấy đầu mình giống như một cái máy nổ bỏng ngô, rất nhiều thông tin vụn vặt trộn lẫn với nhau, bang bang, không ngừng nổ tung, cậu không có năng lực giải đố, ai nói thật, ai đang nói dối, vì mất đi kí ức nên cậu không thể nào phân biệt.
Hạ Dung có chút vô tri vô giác trôi nổi ở xung quanh câu lạc bộ, không biết từ lúc nào cậu đã trôi dạt lên tầng ba, so với tầng hai được canh gác nghiêm ngặt, ở tầng ba ít người hơn nhiều, chỉ có người canh ở cửa cầu thang.
Hạ Dung muốn tìm một nơi yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ, do đó cậu bay vào phòng bao ở tầng ba, không ngờ trong phòng đó lại có một người đang đứng đó.
Là người nhân viên phục vụ đeo khẩu trang kia.
Nhưng phong thái của cậu ta lại khác xa một trời một vực so với lúc nãy, sống lưng co rúm giờ đã thẳng tắp, mái tóc rối bời được buộc sang một bên, lộ ra vầng trán và ánh mắt xinh đẹp phía bên phải.
Hạ Dung còn nghĩ rằng đêm nay có quá nhiều diễn viên xuất sắc rồi, chẳng lẽ học viện điện ảnh của những người này rủ nhau nghỉ cả à?
Người nhân viên phục vụ đang xổm trên sàn như đang tìm kiếm cái gì đó, không lâu cậu ta đứng dậy đi ra ban công và nhìn xuống phía dưới.
Câu lạc bộ Kim Mãn Đường tính từ lúc khai trương là đã hoạt động được ba năm, trong ba năm này việc kinh doanh luôn ở trong trạng thái không nóng không lạnh, bởi vì tính tình Phương Khải không tốt nên đã đắc tội với không ít nhân vật lớn, dẫn tới việc kinh doanh của câu lạc bộ cũng bị ảnh hưởng, thế nhưng bản thân anh ấy vẫn không chịu thừa nhận điểm này, luôn nói là do bố trí của câu lạc bộ quá lạc hậu, phong thủy không tốt, bắt đầu từ ba tháng trước đã không ngừng xảy ra đánh nhau, tự nhiên kinh doanh cũng ngày càng kém.
Đi được đến bước này cũng là nhờ có những người anh em hỗ trợ anh ấy, sẵn sàng thường xuyên giúp đỡ tăng doanh thu cho anh ấy.
Người phục vụ từ ban công quay trở lại phòng, vì vẫn đang đeo khẩu trang nên Hạ Dung không thể nhìn rõ được vẻ mặt của cậu ta, nhưng cậu luôn cảm thấy có vẻ như tâm tình của cậu ta không tệ. Người phục vụ cứ như thế rời khỏi phòng, Hạ Dung nhanh chóng theo sau, khi ra ngoài cửa không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại nhìn số phòng, phát hiện ra đây là phòng 302, mà phòng 202 ngay dưới đó chính là hiện trường vụ án.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Khác nhau về tầng nhưng lại trùng nhau về hướng.
Hạ Dung ngừng lại.
Trong khi đó, trong một phòng bao ở tầng hai, một cuộc tranh cãi nảy lửa đang diễn ra.
Chị Trần đã tiết lộ hết cho cảnh sát Lưu việc ông chủ Hạ cướp bạn gái hai năm của em trai mình, đội nón xanh cho em trai. Sau khi biết việc này, Phương Khải không nói hai lời đã cho Hạ Thiên Tường một đấm, vừa đánh vừa nói tên nhóc kia đến lúc chết cũng không chịu nói cho anh ấy biết ai lừa dối cậu, hóa ra là Hạ Thiên Tường, cái tên súc sinh chuyên ra vẻ trang nghiêm, ngày hôm nay anh ấy phải vì Hạ Dung báo thù! Cảnh sát Lưu lập tức ngăn anh ấy lại.
Hạ Thiên Tường bị đánh đến mức bay cả mắt kính, máu mũi chảy giàn giụa. Vương Ly Ly ở một bên khóc lóc kể lể, ăn nói mềm mại yếu ớt với cảnh sát: Bản thân là bị ép buộc chứ cũng không muốn rời xa Hạ Dung, là Hạ Thiên Tường dùng tiền khiến mình... Hạ Thiên Tường nghe những lời này thì cả người liền run rẩy.
" Vương Ly Ly, rốt cuộc cô còn trái tim không vậy?"
Vương Ly Ly không trả lời, chỉ nói Hạ Thiên Tường muốn tìm một ngôi nhà ở nước ngoài để giam cô lại, dù thế nào cô cũng không muốn, vì thế anh ta liền giết Hạ Dung, còn muốn vu oan cho cô.
Sự việc đã đến bước này tất nhiên Hạ Thiên Tường hiểu rõ là Vương Ly Ly muốn khiến bản thân anh ta thành người chịu tội thay. Anh ta ngay lập tức gọi cho luật sư, đồng thời lấy bản sao kê chi tiêu ngân hàng trong mấy tháng anh ta quen Vương Ly Ly để chứng minh là Vương Ly Ly chủ động quẹt thẻ của anh ta chứ không hề bị ép buộc. Mặt khác, Hạ Dung bao nuôi cô trong mấy năm nay đều là dùng tiền của công ty, từng khoản đều được anh ta cho người viết rõ ràng, mọi thứ khom ại để tính toán trong một lần.
"Hôm nay Hạ Dung còn mở miệng hỏi mượn tôi mười triệu, chắc cũng là vì cô."
Vương Ly Ly hét ầm lên: "Không phải là tôi."
Ánh mắt Hạ Thiên Tường lạnh như băng: "Bây giờ cô phủ nhận cũng vô ích, tôi cũng biết những đạo diễn trong vài dự án phim của cô."
Bọn họ cãi nhau khiến cho đội trưởng Lưu bị đau đầu nhức tai, hận không thể lôi súng bắn lên trời. Đúng lúc này, có người đưa cho cho anh một báo cáo xét nghiệm.
"Báo cáo? Báo cáo gì?"
"Chính là kim tiêm lấy ra từ tủ quần áo đó."
Đội trưởng Lưu mở báo cáo ra, trong đó chỉ viết một hàng chữ thế nhưng lại khiến đội trưởng Lưu đột nhiên trở nên đứng hình, mọi mảnh vụn trong đầu anh ta hợp lại thành một. Anh ta chợt la to: "Tất cả yên lặng cho tôi!"
Đội trưởng Lưu dẫn đội đi lên tầng ba, kiểm tra kỹ lưỡng lại phòng bao 302, ngay cả con kiến cũng không được bỏ sót. Chính bởi vì vậy, lúc này cảnh sát mới phát hiện ra, dưới tấm thảm ở góc phòng có vết máu màu nâu sẫm. Trong căn phòng cũng chẳng biết vì sao mà tràn đầy một mùi hương khác lạ. Mà mùi này đội trưởng Lưu quá quen thuộc, anh ta vừa mới ngửi được từ Phương Khải cách đây vài giờ.
Khi Phương Khải bị cảnh sát còng tay lại, vẻ mặt của anh ta còn không thể tin nổi mà hô to rằng các anh bắt nhầm người rồi! Đồng thời nỗ lực khiến cảnh sát buông anh ta ra.
"Các anh không có chứng cứ, không thể bắt nhầm người!"
Đội trưởng Lưu liếc nhìn anh ta một cách lạnh lùng.
"Ông chủ Phương, bằng chứng không phải ở chỗ anh sao?"
Viên cảnh sát cởi chiếc áo khoác hai màu của anh ta ra và cho anh ta xem những vết cà phê ở phía sau, ban đầu Phương Khải không thừa nhận điều đó, nhưng khi viên cảnh sát nói rằng trên đó vẫn còn vương sợi vải của bộ đồ âu phục mà nạn nhân mặc, sau khi mang về có thể còn có thể xét nghiệm ra vết máu, lúc này sắc mặt anh ta mới trắng bệch, không còn giãy giụa nữa.
Mấy tháng trước, vì Hạ Dung không cho anh ta mượn tiền để sửa sang lại câu lạc bộ, Phương Khải đã hết sức bất mãn, rõ ràng có tiền để bao nuôi phụ nữ nhưng lại không chịu giúp đỡ anh em một đồng. Anh ta càng nghĩ càng không thể chịu nổi, cộng với việc kinh doanh ngày càng thất bại, anh ta nhận thấy nếu cứ thế thì sẽ phá sản mất. Vậy nên, anh ta chỉ còn đặt hy vọng cuối cùng vào Hạ Dung. Khi Hạ Dung đến vào hôm nay, anh ta đã từ bỏ lòng tự trọng để mở miệng nói, Hạ Dung do dự nửa ngày nhưng cuối cùng vẫn đồng ý. Nhưng không ngờ, khi trở về, mọi thứ đã thay đổi.
"Tôi cũng không có tiền... Tôi không giàu như Hạ Thiên Tường..."
Hạ Dung cười với anh ta, trong nụ cười ấy ẩn chứa nỗi bi thương và tự giễu, thế nhưng Phương Khải không còn sức lực để nhận ra điều này, anh ta cảm thấy nụ cười này là đang chế nhạo anh ta. Trong cơn giận giữ, anh ta quay lưng về phía người anh em của mình, tay giơ lên chai rượu.
Khi đầu óc của Phương Khải từng bước ngội lạnh, anh ta nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn dưới đất, ngay lập tức nảy ra suy nghĩ. Anh ta biết mình phải lén lút mang xác ra khỏi đây, nhưng nếu ra ngoài thì khả năng gặp người là rất cao. Vì thế, anh ta đã tìm thấy dây thừng từ bình phòng cháy chữa cháy của căn phòng, buộc thi thể vào người, leo xuống tầng hai, sau khi sắp xếp xong hiện trường, anh ta lại sử dụng dây thừng để quay lại tầng ba. Lúc này đã là bảy giờ tối.
"Vậy còn tin nhắn mà Vương Ly Ly nhận được là gì?"
"Đó là do tôi gửi." Phương Khải cười cười: "Như thế mọi người sẽ nghĩ rằng Hạ Dung chết ở tầng 2, mà người phụ nữ đó cũng sẽ đến tuẫn táng cùng cậu ta."
Nếu không phải vừa rồi báo cáo chỉ ra rằng chất lỏng trong ống tiêm là cà phê tình khiết, đội trưởng Lưu sẽ không cách nào nghĩ tới phòng 302. Khi anh ta hiểu rõ vấn đề, anh ta nhanh chóng nhận ra phòng 202 không phải là hiện trường thật sự của vụ án, Hạ Dung đã bị giết tại phòng 302, sau đó bị mang đến phòng 202, mà trên cơ thể Phương Khải chắc chắn còn có bằng chứng.
Bạn thân của mình đã tự tay giết mình vì tiền, người yêu cùng anh trai của mình đội nón xanh lên đầu mình, mà cho đến khi chết bản thân vẫn luôn cố gắng giúp họ. Điều này có lẽ sẽ khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng Hạ Dung lại không có bất kỳ cảm xúc nào. Trong lòng cậu vẫn trống rỗng, không có bi ai, không có phẫn nộ, giống như vùng sa mạc hoang vắng, như thể cậu thực sự là một linh hồn lạc hướng không quan trọng đang xem một vở kịch do người khác diễn. Cậu không biết tiếp theo mình sẽ biến thành gì, biến thành gì cũng không còn quan trọng.
Hạ Dung cảm thấy mình đang từ từ tan biến vào không khí, như thể sắp biến mất, cậu xuyên qua đủ loại khuôn mặt khác nhau, xuyên qua những tiếng cười nói ồn ào của con người, trong lúc không chú ý cậu đã gặp một đôi mắt trầm tĩnh, cặp mắt ấy như có thể nói nhưng lại mãi im lặng, giống như đêm trăng ngoài biển khơi, yên tĩnh mà sâu thẳm.
Một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu Hạ Dung, nhanh đến mức cậu không kịp nắm bắt.
Ngay sau đó, cậu mất đi ý thức.