Khi tỉnh dậy từ một mùi hương khó tả không nói nên lời, Hạ Dung phát hiện rằng chính mình đã chết.
Cậu đang lơ lửng giữa không gian, nhìn vào xác chết trên lý thuyết của mình, đầu bầm dập máu, khuôn mặt tái xanh, dù đang mặc một bộ vest lông cừu đắt tiền nhưng nhìn lại giống như bị bọc trong một túi rác.
Hạ Dung không nhớ rõ tại sao bản thân lại trở thành bộ dạng như thế này, cũng không nhớ quá trình tử vong của mình, thậm chí còn không biết địa chỉ nhà và tên của cha mẹ, nếu lúc này quỷ soa* tới để trói linh hồn thì cậu cũng chỉ có thể trả lời tên của mình ngập ngừng như kền ba ba mà thôi.
*Quỷ soa: Quỷ đi làm công vụ cho Diêm vương
Hạ Dung, nam, tuổi... Không biết, đã kết hôn chưa?... Cũng không biết.
Cậu cúi đầu nhìn vào ngón áp út trần trụi của mình, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ có cô gái trẻ tuổi đang quỳ dưới đất, khóc đến thở không nổi. Cô lớn lên rất xinh đẹp, đôi mắt to, trong trẻo động lòng người, dù bây giờ hai mắt đang khóc đến đỏ hồng nhưng cũng không làm giảm đi sự xinh đẹp của cô.
Nếu mà mình thật sự là bạn trai của cô, nhìn thấy cô khóc thương tâm đến như vậy, thì mình cũng nên rất đau lòng mới đúng chứ? Đáng tiếc, Hạ Dung vuốt lồng ngực mình, ở nơi này tĩnh lặng đến mức không có một tia gợn sóng nào.
Đúng vậy, bởi vì mình đã chết rồi.
Hạ Dung bình tĩnh phân tích.
Khi cậu chấp nhận sự thật này, cảnh sát lần lượt tiền vào phòng kiểm tra thi thể của cậu, chụp hình những vết bẩn trên sàn nhà, thu thập những vỏ chai rượu lộn xộn trên bàn, rồi tìm một chỗ để tra hỏi người báo án đang mất bình tĩnh.
"Đồng chí cảnh sát! Xin các anh hãy tin tưởng tôi! Thật sự... lúc tôi mở cửa, anh ấy... anh ấy đã chết rồi!"
Cô gái khóc càng mãnh liệt hơn, run rẩy như một bông hoa không chịu nổi va chạm. Từ cuộc trò chuyện giữa cô và cảnh sát, Hạ Dung biết cô tên là Vương Ly Ly, hai mươi tuổi, là một ngôi sao đang lên của ngành điện ảnh và truyền hình trong nước, đã qua lại với Hạ Dung trong hai năm, nói cách khác, Hạ Dung là kim chủ nâng đỡ cho cô.
Sĩ quan cảnh sát tra hỏi Vương Ly Ly có họ Lưu, người ngoài gọi anh ta là đội trưởng Lưu, đối với dáng vẻ khóc lóc của cô anh ta có chút không không kiên nhẫn.
"Tiểu thư Vương, chúng tôi không có ý đó, cô là nhân chứng duy nhất, nên phải ở lại đây hỗ trợ điều tra."
Có lẽ vì kiềm chế cảm xúc, lời nói của anh ta cũng mang chút hàm ý giận dữ. Cảnh sát Lưu có lông mày rậm, mắt to, vai rộng eo tròn, một cú đấm có thể đánh chết ba Hạ Dung. Hạ Dung muốn đến gần anh ta hơn, nhưng không hiểu tại sao hai người luôn cách nhau năm mét, như có một bức tường vô hình giữa người và quỷ. Hạ Dung suy nghĩ một chút, cũng không nóng nảy, cứ như vậy an tĩnh treo trong không khí, lắng nghe bọn họ nói về chính mình.
Lúc này, dải phong tỏa màu vàng mà cảnh sát vừa dựng lên đã bị một gã khách không mời mà tới phá hỏng.
"Đồng chí cảnh sát, chính là cô ta! Bắt cô gái này đi! Chắc chắn là cô ta làm! Là cô ta đã giết Hạ Dung!"
Đội trưởng Lưu tạch lưỡi một tiếng, nhanh chóng tiến lên ngăn cản người đàn ông trẻ tuổi đang la hét kia, đối phương bám vào vai cảnh sát và tiếp tục ra sức khua nắm tay về phía hướng Vương Ly Ly, trán nổi gân xanh, lồng ngực cũng không ngừng phập phồng. Vương Ly Ly bị dọa đến bắt đầu thút tha thút thít, tình hình trở nên hỗn loạn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Sau khi bị cảnh sát lớn tiếng quát, người đàn ông nóng nảy này đẩy mạnh Đội trưởng Lưu ra, rồi làm ra vẻ như đang chỉnh lại áo khoác, nhưng viền mắt của anh ấy đã đỏ. Anh ấy nói với Đội trưởng Lưu rằng mình tên Phương Khải, là bạn thân của Hạ Dung và cũng là người quản lý của câu lạc bộ này. Hai người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có tình cảm gắn bó hết sức sâu đậm.
"Đêm nay, anh em tụ tập ở đây, nói rằng gần đây cuộc sống không suôn sẻ, muốn uống rượu." Trước khi cảnh sát hỏi, Phương Khải chủ động nói liên tục: "Tôi nói, hai anh em lâu rồi không uống cùng nhau, đêm nay chúng ta liên vui vui vẻ vẻ mà say một trận, quên hết những người phụ nữ vớ vẩn kia đi, thế nhưng Hạ Dung lại từ chối, nói rằng đã hẹn với ai đó."
"Khi đó là mấy giờ?" Đội trưởng Lưu cắt lời anh ấy.
"Khoảng năm giờ."
"Anh biết anh ấy hẹn người nào không?"
"Biết, là anh trai cậu ấy."
"Người này hiện đang ở đây không?"
"Không rõ lắm."
Đội trưởng Lưu nói với bộ đàm một câu, rồi gật đầu về phía Phương Khải: "Anh tiếp tục nói đi."
"Tôi biết tên nhóc Hạ Dung kia và anh trai cậu ấy luôn không hợp nhau, nên tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ nói chờ cậu ấy trở lại rồi tiếp tục uống. Nhưng chờ từ lúc năm giờ đến chín giờ mà vẫn chẳng thấy, khi tôi định đi tìm cậu ấy, có người chạy đến báo cho tôi rằng, cậu ấy đã chết."
Phương Khải có chút mê man, anh ấy nói thì thào : "Tôi không tin, người sao có thể cứ như vậy mà mất được."
Ánh mắt anh ấy đầy căm phẫn, hung tợn trừng về hướng Vương Ly Ly.
"Nhất định là do cô ta làm! Hạ Dung xem cô ta như bảo bối, cái gì tốt đẹp cũng đều tặng cho cô ta! Thế nhưng cô ta lại dùng trăm phương ngàn kế để chia tay Hạ Dung và còn con mẹ nó đội cho cậu ấy cái nón xanh*!"
*Đội nón xanh: ý chỉ cắm sừng.
Vương Ly Ly như con chim sẻ nhỏ núp trong góc, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngất đi.
Đội trưởng Lưu đưa một điếu thuốc cho thiếu gia Phương đang hết sức kích động, an ủi qua loa hai câu. Đúng lúc này, một nghi phạm khác cũng bị đưa tới.
Hạ Dung nhìn sang, chỉ thấy người này mặc bộ vest lịch lãm, phong thái ưu tú, hoàn toàn khác biệt với những công tử trước đó.
"Anh là anh trai của nạn nhân?"
"Đúng, chúng tôi cùng cha khác mẹ."
Hạ Thiên Tường nhìn Đội trưởng Lưu với khuôn mặt tái nhợt, dù bề ngoài hết sức bình tĩnh nhưng hay lại nắm rất chặt, dường như đang kiềm chế điều gì đó.
"Anh đã gặp nạn nhân vào đêm nay?"
"Đúng, Hạ Dung gọi điện hẹn tôi đến, nói là có việc cần bàn." So với Phương Khải, giọng điệu của Hạ Thiên Tường rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, nói cũng mạch lạc rõ ràng: " Đúng năm giờ tôi đến phòng bao ở tầng bốn, nhưng Hạ Dung lại đến muộn mất nửa tiếng."
"Anh thuận tiện nói lại một chút nội dung cuộc trò chuyện được không?" Ánh mắt đội trưởng Lưu nhìn chằm chằm vào anh ta.
"... Nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi không liên quan tới vụ án, chỉ là vài vấn đề gia đình."
Đằng sau mắt kính, ánh mắt của Hạ Thiên Tường lóe lên một cái.
Bỗng nghe được cái cười lạnh giễu cợt vang lên bên tai, Hạ Thiên Tường nhìn về phía người đang tựa vào tường, mở miệng nói tiếp: "Chí ít thì không liên quan đến một số người ngoài đường."
Anh nói cái gì…?" Phương Khải lại bắt đầu vén tay áo, đội trưởng Lưu đã cho người đem anh ấy kéo đi xa hơn.
"Hai người nói chuyện trong bao lâu?"
"Khoảng một tiếng."
"Không hòa thuận?"
Hạ Thiên Tường có chút nặng nề mà gật đầu: "Tuy rằng cậu ta là em trai của tôi nhưng chúng tôi… không quá hòa thuận." Hạ Thiên Tường hạ thấp giọng, khó có thể nói rõ: "Như cảnh sát biết, chúng tôi cùng cha khác mẹ, cậu ta là… con trai của…"
Hạ Thiên Tường có dáng vẻ ngay thẳng, mặc dù không thể nổi bật xuất chúng giữa đám đông như em trai, nhưng hiển nhiên vẫn toát ra khí chất sắc sảo.
"Trước khi việc này xảy ra, Hạ Dung đã lâu không quay về nhà cũ, luôn ở nhà riêng bên ngoài của mình. Vì vậy hôm nay khi cậu ta gọi điện cho tôi, tôi cũng rất ngạc nhiên."
"Anh em các anh không liên lạc trong bao lâu rồi?"
"Khoảng ba tháng."
"Anh ấy gọi anh tới để nói chuyện về cái gì?"
"Cậu ta muốn... vay một khoản tiền, mười triệu. Tôi từ chối ngay lập tức."
"Tại sao? Gia đình anh đáng lẽ không thiếu chút tiền đó chứ?"
"Đúng, nhưng gần đây công ty tôi đang gặp khó khăn về tài chính, tạm thời không thể chi ra số tiền nhiều như thế."
"Hạ Dung có nói muốn dùng khoản tiền đó để làm gì không?"
"Cậu ta không chịu nói lý do."
Hạ Thiên Tường lắc đầu, dường như tinh thần anh ta có chút uể oải. Điều này làm Đội trưởng Lưu nhận ra một điều, Hạ Thiên Tường có thể đã nói không đúng hoặc giấu giếm một phần sự thật. Cuộc trò chuyện giữa anh ta và Hạ Dung, chắc chắn phức tạp hơn so với những gì anh ta đã kể.
"Khoảng sáu giờ ba mươi phút thì cuộc trò chuyện kết thúc, tôi cũng rời khỏi câu lạc bộ. Đúng là chúng tôi đã tan rã trong không vui nhưng tôi không nghĩ rằng đó sẽ là lần cuối cùng gặp cậu ta."
Hạ Thiên Tường nói chốt lại.
Hạ Dung nhìn thấy bản thân mình đang bị phủ một lớp khăn trắng đưa ra khỏi phòng, trong lòng rất an tĩnh. Lúc đầu, cậu còn lo lắng linh hồn của mình sẽ theo cơ thể rời đi, nhưng vài phút sau, cậu vẫn bay lơ lửng giữa không trung như cũ, không xảy ra chuyện gì, thế là bắt đầu ngó nghiêng nhìn lén sổ lưu hồ sơ điều tra của cảnh sát.
[Nạn nhân Hạ Dung, nam, hai mươi mốt tuổi, nguyên nhân tử vong dự kiến là do bị đánh đập mạnh vào đầu, thời gian tử vong ước tính từ sáu giờ đến chín giờ. Hiện trường không tìm thấy hung khí.]
Dựa vào lời khai của Phương Khải và Hạ Thiên Tường, Hạ Dung đã hẹn Hạ Thiên Tường gặp nhau lúc năm giờ, nhưng khi đến câu lạc bộ, trước tiên cậu đã lên tầng ba để chào hỏi Phương Khải, sau đó lúc năm giờ rưỡi mới đến phòng bao ở tầng bốn bắt đầu chính thức trò chuyện. Một giờ sau, hai người tan rã trong không vui, Hạ Dung đi một mình đến nơi xảy ra án mạng ở tầng hai. Rất có khả năng là hung thủ đã sát hại cậu trong thời gian này. Cảnh sát muốn điều tra camera giám sát ở các tầng nhưng gần đây câu lạc bộ đã được cải tạo, dây cáp kết nối với camera đã bị tháo đi.
Sau khi Hạ Dung rời khỏi phòng bao ở tầng 4, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, kể cả chính bản thân Hạ Dung.
Không lâu sau khi Hạ Thiên Tường đưa ra lời khai cho Đội trưởng Lưu, ở phòng bên cạnh, Phương Khải đã thực hiện một cuộc tấn công dữ dội với Vương Ly Ly.
"Nếu không phải cô làm, tại sao cô lại vô duyên vô cớ lại xuất hiện ở đây? Sao lại có chuyện trùng hợp vậy được?"
Tuy rằng Vương Ly Ly đã ngừng khóc, thế nhưng lớp trang điểm của cô đã hoàn toàn rối tung, cô không còn tâm trí để xử lý lại, đôi má ướt nhẹp có chút phiếm hồng, trông thật đáng thương.
"Tôi, là do tôi nhận được tin nhắn từ Hạ Dung... anh ấy gọi tôi đến đây..."
"Mẹ nó, tôi biết thằng nhóc ấy vẫn chưa hết hy vọng mà, không biết cô đưa cho cậu ấy uống bùa mê thuốc lú gì, có độc không? Bây giờ chắc là chết vì độc rồi."
Nghe lời khai của Hạ Thiên Tường xong, Hạ Dung bay đến bên này đúng lúc nghe được những lời này, còn Đội trưởng Lưu dường như đặc biệt quan tâm đến đoạn trước.
"Giao điện thoại của cô ra đây."
Vương Ly Ly nơm nớp lo sợ mở khóa, lấy ra lịch sử trò chuyện giữa cô và Hạ Dung.
"Bảo bối, xin em trả lời đi, chỉ cần một câu thôi."
"Anh sẽ không bao giờ...lớn tiếng với em nữa, tất cả là lỗi của anh..."
"Ly Ly, em vẫn đang giận anh phải không, anh..."
Những cử chỉ lấy lòng khiến người khác không thể nhìn nổi.
Đội trưởng Lưu nhanh chóng kéo xuống đoạn cuối cùng.
"Ly Ly, đây là lần cuối cùng anh tới tìm em. Em cứ coi như là thương xót anh đi."
"Anh đồng ý chia tay với em."
"Hãy đến phòng 202 ở tầng hai của câu lạc bộ Kim Mãn Đường."
Thời gian hiển thị là 19 giờ chín phút cùng ngày.
Trong mắt Vương Ly Ly lại hiện lên giọt nước mắt: "Tôi chỉ muốn nói chuyện với Hạ Dung một chút, dù sao thì anh ấy... có ân tình với tôi."
"Đêm nay tôi đang quay phim ở ngoại ô, lúc hơn tám giờ mới từ chỗ quay phim đón xe đi, tới chín giờ mới đến, nên không phải là tôi... làm sao có thể là tôi..."
Nhìn thấy Vương Ly Ly thể hiện kỹ năng khóc lóc, đội trưởng Lưu nhăn mày: "Điện thoại của nạn nhân ở đâu?" Anh ta ngay lập tức tìm kiếm vật chứng trong túi, nhưng tiếc là không thấy gì.
Nếu đêm đó nạn nhân đã gửi tin nhắn bằng điện thoại thì điện thoại chắc chắn sẽ ở bên người cậu.
Một suy nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu đội trưởng Lưu.
Nói cách khác, là hung thủ đã cố tình lấy đi chiếc điện thoại đó, vì có khả năng trong điện thoại chứa bằng chứng gây án của hung thủ!