[Xuyên đến thập niên 70, tôi mang thai ba bảo bối- Calantha] 

Hai người vừa nói chuyện vừa làm đồ ăn ở trong bếp, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng cười đùa và trầm trồ khen ngợi của trẻ con...

“Kẹo khoai lang nóng* này ăn ngon quá, thím thật là lợi hại.”

*Kẹo khoai lang nóng:  là một món ăn truyền thống nổi tiếng được làm từ khoai lang, đường, dầu và các thành phần khác. Khoai lang được xắt ra, đem đi lăn bột chiên rồi ngào thêm một lớp đường ở ngoài.

Con gái lớn và con gái nhỏ của Cố Quân và Lục Mai vừa ăn vừa luôn miệng khen, làm cho Lưu Li và Lục Mai cùng có chút dở khóc dở cười.

Bữa cơm đã sẵn sàng!

Nhìn bàn đồ ăn được bưng lên, ngửi thấy mùi hương, Tiêu Chiến ngay lập tức biết đây là đồ ăn mà vợ mình làm, trước đây, anh cũng đã ăn đồ ăn mà vợ của Cố Quân làm rồi, mùi vị cũng giống như mẹ và các chị dâu của anh làm, không ngon nhưng cũng không dở.

Trước đây, anh không hề biết ăn ngon, ăn dở là thế nào, nhưng kể từ khi ăn đồ ăn mà vợ mình làm, rồi lại ăn đồ ăn người khác làm, anh liền nhận ra được sự khác biệt.

“Vợ à, hôm nay em nấu nướng tiến bộ rồi, đây là siêu cấp biểu hiện sao?” Cố quân vừa ăn miếng đồ ăn, vừa trêu chọc nói.

“Sao chứ, đây là đồ ăn em dâu làm, ăn ngon không?” Lục Mai nhìn Cố Quân đã ăn xong, hỏi.

“Em dâu tay nghề thật là giỏi, không thua kém gì so với tiệm cơm nhà nước làm đâu”. Nói xong anh ấy còn giơ ngón tay cái lên.

Mấy đứa trẻ nhỏ cũng lầu tiên được ăn đồ ăn ngon như vậy, thì vùi đầu vào ăn cơm đến nỗi đầu cũng không ngẩng lên một chút.

“Thằng nhóc Tiêu Chiến nhà cậu quả thật là có phúc đấy, cưới được một người vợ tốt như vậy...” Cố quân vui vẻ ăn một miếng đồ ăn rồi lại uống một ngụm rượu.

“Anh Quân, anh nói quả thực không sai, vợ tôi đúng là tốt nhất.” Anh nói rồi cười một cách vui sướng.

Tiêu Chiến nói như thế làm cho Lưu Li xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, những lời xấu hổ như thế, Tiêu Chiến không những không ngại ngùng mà còn nói vô cùng dõng dạc, lại còn có chút đắc chí...

“Tiểu Li, đừng ngại ngùng, cứ ăn nhiều vào, đồ ăn em làm quả thực khiến chị dâu phải mở rộng tầm mắt mà học hỏi đấy, không chỉ là ăn ngon, trang trí đẹp mà món ăn cũng nhiều và đa dạng, em nhìn xem mấy đứa nhỏ ăn kìa, kẹo khoai lang này ăn ngon thật đấy, lần sau chị dâu nhất định sẽ đến học hỏi phương pháp nấu ăn của em.” Lục Mai vừa gắp đồ ăn vừa nói với Lục Li.

“Chị dâu à, không có phô trương như chị nói đâu, em chỉ là tùy tiện làm một chút mà thôi, nếu như mà chị thích như vậy thì lát nữa em viết cho chị vài công thức, cách làm của mấy món ăn, chị có thể thử một chút.”

“Tình cảm của hai chị em cũng thật tốt quá.”

“Về sau, anh cũng sẽ được ăn đồ ngon rồi.” Cố Quân tiếp lời vợ mình, hào hứng nói.

Mấy đứa nhỏ cũng hùa theo cha của bọn chúng, tất cả đều vui vẻ ăn đến no căng.

Bốn người lớn và bốn trẻ con ăn sạch sẽ năm món mặn và một món canh thì mới rời bàn ăn.

“Lâu lắm rồi anh mới ăn nhiều đến như vậy đấy.” Cố Quân ăn xong một ngụm canh cuối cùng rồi nói.

Hai vợ chồng Tiêu Chiến ở nhà họ Cố ăn cơm trưa xong thì ở lại thêm một giờ nữa rồi mới đạp xe về nhà.

Lúc rời đi, mấy đứa nhỏ nhà họ Cố đều vô cùng quyến luyến, Lưu Li đã chiếm được tình cảm của bọn họ chỉ nhờ một bữa cơm.

“Thím ơi, khi nào thì thím lại đến nữa vậy? Hay là thím đừng đi mà...” Con gái lớn nhà họ Cố túm tay Lưu Li mà nói.

“Đúng vậy, thím ơi, lần sau thím lại tới nữa có được không, để con lại có thể ăn ngon nữa.” Con trai nhỏ nhà họ Cố nói.

Bốn người lớn buồn cười vì sự quyến luyến của mấy đứa nhỏ.

“Các con đang làm cái gì thế hả? Bộ mẹ cho các con ăn uống không ngon sao?” Lục mai vừa tức giận, vừa buồn cười nói.

“Nếu không thì các con cứ đi theo chú và thím trở về luôn đi...” Cố Quân trêu ghẹo nói.

“Thật sự có thể sao? Vậy thì từ nay về sau con chính là con trai của thím...” Con trai nhỏ nhà họ Cố nói.

Hai vợ chồng Cố Quân và Lục Mai đều bị làm cho tức cười khi những lời này vừa nói ra. “Đây không phải là con trai của chúng tôi.”

Sau một khoảng thời gian lưu luyến không rời và chia tay, Tiêu Chiến và Lưu Li rốt cuộc cũng lên đường trở về nhà.

Từ trong không gian hệ thống, Lưu Li lại lấy ra thêm một số thứ để ngày mai có thể dùng khi trở về, hai người mới về nhà.

Vừa về đến nhà, thì ngay lập tức nghe thấy được tiếng trẻ con khóc, vừa nghe tiếng khóc lớn như thế là biết ngay đứa thứ ba, Náo Náo, đang khóc, Lưu Li vội vàng xuống xe bước vào nhà.

Tiêu Chiến ở phía sau cũng lấy đồ vật đi theo vào phòng.

Vào trong phòng, quả nhiên là nhìn thấy mẹ Tiêu đang ôm và dỗ dành đứa nhỏ thứ ba.

Mẹ Tiêu nhìn hai vợ chồng đã quay về, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Náo Náo cũng đã khóc nửa giờ rồi, cho uống sữa cũng không uống, mà cứ khóc mãi, khóc nhiều đến nỗi khàn cả giọng rồi.” Mẹ Tiêu nói.

Lưu Li cởi áo khoác ra đứng ở trước bếp lò sưởi ấm, khi cơ thể đã ấm áp thì ngay lập tức bế đứa nhỏ thứ ba ôm vào lòng, đứa nhỏ thứ ba ngửi được mùi của mẹ thì liền ngừng khóc, nhưng bởi vì khóc rất lâu rồi, nên bây giờ vẫn còn có chút thút tha thút thít.

Lưu Li không có lập tức cho bú sữa, mà đợi đứa nhỏ hết khóc, một lát sau mới bắt đầu cho bú sữa.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của đứa nhỏ trong lồng ngực, cô vô cùng đau lòng…

Sau khi dỗ được đứa nhỏ thứ ba thích khóc chìm vào giấc ngủ, nhìn Bình Bình và An An đang cắn ngón tay ở một bên, lại một lần nữa sâu sắc hiểu được thế nào là “Đứa trẻ biết khóc thì mới được no sữa” *, vội vàng cho hai đứa trẻ không khóc không quấy còn lại bú sữa no, nhìn mấy đứa nhỏ đã no nê và tự chơi đùa với nhau, khóe miệng cô hơi cong lên.

* “Đứa trẻ biết khóc thì mới được no sữa”: ý chỉ những đứa trẻ biết tỏ ra yếu đuối thì sẽ được đối xử ưu ái hơn những đứa trẻ hiểu chuyện. truyện được dịch bởi app t y t

Lưu Li rất biết ơn khi được đến nơi này, ở chỗ này có cha mẹ, anh trai và chị dâu yêu thương cô, cha mẹ chồng và các chị em dâu hoà thuận với nhau, một người chồng yêu thương cô hết mực và còn có cả ba đứa con trai vô cùng đáng yêu, cô cảm thấy những thứ này chính là để bồi thường cho cái chết không có lí do ở kiếp trước của cô, cô cũng cực kì quý trọng cuộc sống mới này…

“Tiểu Li, các con đã thu dọn đồ đạc xong rồi sao?” Mẹ Tiêu hỏi.

Vài ngày nữa, cả gia đình của con trai lớn đều sẽ rời đi, mẹ Tiêu rất là không nỡ, đặc biệt là ba đứa cháu trai lớn của bà.

“Vâng, cũng sắp đóng gói xong rồi ạ, năm trước, một ít đồ đạc không cần cũng đã được gửi qua bưu điện đến quân đội, lúc đi chỉ cần mang theo mấy đồ hay dùng hàng ngày là được.”

Thật ra là, mấy ngày nay, Lưu Li đã lần lượt gửi những đồ đạc cần đem cất vào kho hàng vũ trụ, đến lúc đó chỉ cần nhờ Tiêu Chiến thu dọn thêm vài bọc đồ để che mắt là được.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play