[Xuyên đến thập niên 70, tôi mang thai ba bảo bối- Calantha] 

Một đêm ngon giấc.

Buổi sáng, khi tỉnh dậy, cô cảm nhận được sức nặng đè ở trên eo mình, người mà hàng ngày luôn dậy sớm hôm nay lại vẫn chưa dậy, chắc chắn là tối hôm qua anh ngủ rất muộn.

Nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông gần trong gang tấc, cô vươn tay ra để vuốt ve, miêu tả các đặc điểm trên gương mặt của người đàn ông, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, đôi môi có độ dày vừa phải, bàn tay đang vuốt ve thì bị bắt lại.

“Sao em dậy sớm thế?”

Giọng nói khàn khàn vào buổi sáng quả thực nghe vô cùng thu hút, Lưu Li nghe mà mắt lấp lánh, rực rỡ như hiện lên nhiều ngôi sao nhỏ.

Sau đó hai người lại quấn quít nhau ở trên giường một lúc lâu, Tiêu Chiến mới dậy.

“Em ngủ thêm một chút nữa đi, không cần lo lắng, đợi lát nữa con tỉnh thì thức dậy sau.”

“Được rồi, em nằm thêm một lúc nữa, hôm nay lạnh lắm, đắp chăn vẫn là ấm áp nhất.”

Nói rồi Tiêu Chiến mặc xong quần áo đi ra ngoài, đêm qua tuyết rơi nhẹ, Tiêu Chiến trước tiên đem lò than đặt dưới giường của vợ con để sưởi ấm, sợ bà xã và đứa nhỏ lạnh.

Sau đó thì lại bắt đầu đi quét tuyết, không quá nửa giờ anh đã quét tuyết xong rồi.

Lúc này tất cả mọi người cũng đã thức dậy…

“Em tư, sao lại dậy sớm như vậy, cũng quét tuyết xong luôn rồi.” Anh cả Tiêu nói.

“Em quen như vậy rồi, hồi còn ở trong quân đội cũng dậy sớm như vậy, trong phòng bếp có nấu nước nóng, anh đi rửa mặt đi.”

Anh cả Tiêu đáp lại một tiếng rồi đi phòng bếp, cả gia đình cũng đều rời giường rửa mặt.

Tạch tạch tạch tạch

 “Nhà ai mà lại ăn cơm sớm như vậy, nhanh thật đấy.” Mẹ Tiêu lẩm bẩm một câu.

Sáng sớm, bọn họ ăn sủi cảo được làm từ tối hôm qua, trước một đêm đã chuẩn bị tốt đồ ăn cho sáng ngày mùng một, cả gia đình vui vẻ ăn bữa sáng.

Đồ ăn hôm nay không cần làm nhiều như vậy, đồ ăn ngày hôm qua còn còn dư lại cũng không ít…

Sáng sớm mùng một, sau khi ăn cơm nước xong liền có mấy bạn nhỏ bắt đầu đi từng nhà chúc tết, các nhà cũng đều sẽ cho các bạn nhỏ một ít kẹo, hạt dưa linh tinh, cũng có một ít gia đình thân thiết sẽ đi thăm hỏi nhau, cho nên sau khi mẹ Tiêu ăn sáng xong thì liền dọn dẹp và sửa soạn thật tốt để đi thăm chị em tốt của mình…

“Mùng năm bọn anh sẽ phải về quân đội, ngày mai sẽ về nhà mẹ vợ, hôm nay chúng ta cùng đi lên huyện một chuyến đi, đồng đội cũ của anh mời ăn cơm, trước kia cũng đã thoả thuận rõ ràng rồi, vợ anh ấy làm việc ở ga tàu hỏa, anh ấy cho anh hai vé giường nằm, vừa đúng lúc mùng năm đi thăm anh ấy thuận tiện lấy vé luôn.”

“Được thôi, lát nữa em sẽ nhờ chị dâu giúp đỡ một chút, lấy thêm một chút đồ đạc hồi giao thừa, anh đã chuẩn bị gì chưa? Có cần em chuẩn bị thêm không?”

“Anh chuẩn bị hai cân thịt ba chỉ, hai gói bánh ngọt và còn chuẩn bị cho anh Quân hai bình rượu.”

“Mấy đứa con nhà anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?”

“Anh ấy có bốn đứa con, hai trai hai gái, lớn nhất là hai cậu con trai, một đứa thì 8 tuổi, đứa còn lại thì 10 tuổi, con gái thì nhỏ hơn, một đứa 6 tuổi và một đứa 1 tuổi, hai ông bà thì ở nhà giúp đỡ trông coi bọn nhỏ còn hai vợ chồng anh Quân đều đi làm, chị dâu làm ở ga tàu hỏa, lúc trước, khi anh mua vé đều là nhờ chị dâu hỗ trợ giúp, anh Quân thì làm phó cục trưởng ở Cục Cảnh Sát, ngày thường cũng vô cùng bận rộn.”

“Vậy em liền chuẩn bị thêm hai gói sữa bột cùng với hai gói đường, để cho mấy đứa nhỏ ăn, chuẩn bị thêm một cái khăn quàng cổ cho chị dâu, giống với mấy cái mà em đã tặng cho các chị em dâu để ăn Tết vậy, có được không?”

“Được đó, nhưng sao cái không gian hệ thống kia của em cái gì cũng có vậy? Em lấy ra nhiều đồ đạc như vậy thì có làm sao không?” Tiêu Chiến lo lắng nói.

“Không có việc gì cả, những thứ này đều là em dùng tiền mua, chất lượng không những tốt, mà còn rẻ hơn so với đồ của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị nữa.”

“Vậy em còn đủ tiền không?”

“Đủ mà, trước đó, không phải anh mới đưa cho em hai nghìn sao, em vẫn còn chưa có tiêu nữa, tiền để mua những đồ đạc này anh không cần bận tâm đâu.”

“Được rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau đạp xe đạp được không?”

“Được, hồi nữa đạp chậm một chút, đường bây giờ trơn quá!”

Hai người sắp xếp xong xuôi thì liền đạp xe và cầm theo đồ đạc xuất phát, Tiêu Chiến sợ mông của vợ mình bị lạnh nên buộc thêm một cái nệm ở yên ghế phía sau, vì sợ trượt chân làm ngã vợ mà vốn dĩ đoạn đường chỉ cần đi 20 phút là đến nhưng cả hai người lại đi hơn nửa giờ mới đến.

Hai người đến khu vực quân đội ở Cục Cảnh Sát thì vừa lúc thấy cửa nhà Cố Quân đang mở nên đi vào, Lục Mai, vợ của Cố Quân cũng đang ở trong sân.

“Tiểu Chiến đến rồi, vừa rồi anh Quân của cậu còn nói cậu phải vài tiếng mới có thể đến đây, mà đến thì đến thôi, sao còn lại còn chuẩn bị nhiều đồ đạc như thế? Đây là em dâu phải không, thật là xinh đẹp, lúc trước chị gặp qua một lần cũng chính lúc mà bọn cậu kết hôn, thật lạnh quá, mau vào phòng thôi.” Lục Mai vừa nói vừa dẫn hai người bọn họ vào phòng.

“Anh Quân, Tiểu Chiến và vợ đến rồi.”

“Thằng nhóc nhà cậu sao giờ mới đến, anh chờ cậu đến nỗi hoa cũng sắp rụng luôn rồi, em dâu mau ngồi đi, con gái, mau đi rót nước cho chú với thím đi.”

Cố quân vừa mới nói xong, con gái lớn 6 tuổi nhà anh ấy cũng đã rót nước xong rồi bưng vào, còn bỏ thêm đường vào.

“Vẫn là con gái của anh tốt, áo bông nhỏ* tri kỉ.” Anh ấy vừa nói vừa nhận lấy nước mà con gái rót cho, còn trừng mắt nhìn con trai lớn một cái.

*áo bông nhỏ: đây là một cách nói ví von của người Trung Quốc nhằm chỉ những cô con gái cưng (tương tự như bình rượu mơ, gái rượu của người Việt mình). Vì con gái thường tình cảm, ấp áp, biết chăm sóc làm vui lòng bố mẹ, nên được ví như chiếc áo bông sưởi ấm lòng cha mẹ.

Hai vợ chồng Tiêu Chiến thấy vậy đều bật cười…

“Cậu đến thì cứ đến, sao lại cứ đem nhiều đồ như vậy làm gì?” Cố Quân nhìn đồ đạc trên bàn trà mà nói với hai vợ chồng.truyện được dịch bởi app t y t

“Đúng vậy, em vừa rồi cũng đã nói như thế!” Lục mai phụ họa nói.

“Không có gì nhiều, đây là sữa bột cho Tiểu Hoa, đường này là cho mấy đứa trẻ lớn, chị dâu, cái này là khăn quàng cổ cho chị, chị nhìn xem có thích không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Khăn quàng cổ này quả thực rất tốt, chắc là đắt lắm! Lần sau đừng có mua nhiều như thế nữa.”

“Không có, cái này là em tự tay dệt, giống với cái của em, chị dâu thích là tốt rồi.”

Nhìn Lục Mai thật cẩn thận gấp khăn quàng cổ, thì cũng đủ biết rằng cô ấy rất thích, thật vui vẻ khi thấy đồ mình tặng được người khác yêu thích.

“Các cậu cứ ngồi nói chuyện, chị đi nấu cơm.”

“Chị dâu, để em giúp chị được không? Hai người bọn họ nói chuyện em cũng không xen vào được, vừa đúng lúc cùng chị tâm sự ở phòng bếp.”

“Được thôi.”

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play