[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Hạ Thiên gần như không thể tin vào lỗ tai của mình. 

Matthew nói chuyện rồi bớ làng nước ơi! 

Giọng nói của cậu bé sáu tuổi trong trẻo nhưng cũng không đến mức không thể nghe thấy.  Nếu không phải mọi âm thanh trong phòng đều yên tĩnh, Hạ Thiên thật sự sẽ cho rằng âm thanh cậu bé phát ra là ảo giác của bản thân cô. 

Mặc dù không phải hoàn toàn mở miệng nói chuyện, nhưng đây là lần đầu tiên Matthew lựa chọn dùng ngôn ngữ để giao tiếp với cô! 

Điều này chứng tỏ Matthew không khép kín nội tâm, cũng không bị rối loạn sinh lý.  Cậu bé cũng giống như Hạ Thiên dự đoán, giỏi quan sát, không muốn giao tiếp chứ không phải không biết giao tiếp với người khác.

Chuyện này có nghĩa là Matthew có khả năng học tập tương đối, cũng có khả năng xã hội hóa, trở thành người bình thường. 

Năm điểm thiện cảm mới đổi lấy một chữ "tốt", mé nó khó như cách chúng ta chọn nhạc để edit giật giật cho hai ảnh vậy. Tinh thần của Hạ Thiên lúc này cực kỳ hăng hái, cả người cô run lên vì hạnh phúc, vẻ mặt tươi cười như không thể kiềm chế được, cô lại đưa tay xoa xoa tóc Matthew: "Một lời đã định!" 

Mặt cậu bé vẫn không chút thay đổi, chỉ là sau khi Hạ Thiên thu tay về, cậu bé giống như bắt chước cách cô sờ sờ tóc mái của mình, ờm, bạn nhỏ đã rơi vào trầm tư. 

Không có gì có thể thúc đẩy giao tiếp tốt hơn việc màn hình là chơi trò chơi nhưng chạy hệ điều hành là học tập.

Sáng hôm sau, Hạ Thiên đã sớm lôi kéo Matthew để cậu bé thực hiện lời hứa của mình. 

Hôm nay là thứ bảy, trẻ em được nghỉ ở nhà, nhạc lên là em quẩy, sao chill chill vậy nha, bà Smith được nghỉ, bày trò gì chơi để không bị chửi đây ta! Ờm, tuy vậy, bà Smith đã vội vội vàng vàng ra ngoài có việc vào sáng sớm hôm nay, hình như bà ấy nói nhà bên cạnh có hàng xóm mới chuyển tới, muốn đi qua hỏi thăm để tạo tình làng nghĩa xóm thì phải. 

Nhưng cô nhớ không lầm thì lần hỏi thăm hàng xóm gần nhà là mất cả buổi sáng. 

Hạ Thiên lúc này đang ở phòng khách học Matthew cách che giấu tiếng bước chân của mình. 

Hai đứa trẻ cùng đi chân trần, Matthew bước một bước, Hạ Thiên cũng bước theo một bước.

Sàn gỗ cũ kỹ đáng thương thường xuyên bị cô giẫm lên kêu "kẽo kẹt kẽo kẹt", mà Matthew thì giống như một con nai con nhẹ nhàng nhảy nhót trong rừng, tốc độ đi về phía trước cực nhanh nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào. 

Đặt hai người ở cũng một chỗ mà so sánh thì sẽ thấy, Hạ Thiên vụng về hơn rất nhiều. 

Matthew đi ở phía trước, bước một bước liền quay đầu lại nhìn cô một cái. 

"Như vậy?"  Hạ Thiên học theo động tác của cậu bé rồi thử bước đi. 

Matthew làm lại một lần nữa. 

Hạ Thiên xem đến đây thì cảm thấy bản thân hiểu chút chút. 

Không thể không nói, quả thật Matthew có thiên phú dị bẩm: Giỏi quan sát, phản ứng nhanh.  Mỗi một bước của cậu bé đều không phải loại tùy tiện giẫm xuống, trước khi bước đi, Matthew đều xác định được điểm vững vàng nhất của những tấm gỗ trên sàn, cho nên khi giẫm lên, sàn nhà sẽ không phát ra tiếng động. 

Nhưng khi Hạ Thiên đặt chân xuống, cô giả vờ vô ý lệch sang một chút, sàn nhà lại kẽo kẹt. 

Đúng như dự đoán, Matthew lập tức quay đầu lại. 

Đôi mắt xanh trong suốt của cậu bé quay lại, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào nhưng tầm mắt lại thẳng tắp hướng về thân thể của Hạ Thiên: "Chị xem hiểu rồi." 

Ý tứ chính là, rõ ràng đã xem hiểu, vậy tại sao phải cố ý giẫm sai? 

"Bởi vì chị muốn nghe em nói nhiều hơn." Hạ Thiên cười tủm tỉm, thẳng thắn, thành khẩn mà nhận tội: "Nhưng chị không làm sai, em sẽ không mở miệng." 

"……"

"Khen ngợi khích lệ chị xíu đi mà." 

Rõ ràng Hạ Thiên cao hơn Matthew rất nhiều nhưng cô vẫn kiên trì cúi người xuống, kéo kéo ống tay áo Matthew: "Chị đã tiến bộ rất nhiều luôn ấy!" 

Từ lúc bắt đầu đi đâu vang đến đó đến bây giờ đã nắm giữ bí quyết cũng chỉ mất có một buổi sáng.  Muốn đến và đi không tiếng động giống như Matthew thì phải cố gắng nhiều hơn vì cậu bé đã đi thuần thục rồi. 

Nhưng Matthew lại bình tĩnh nhìn Hạ Thiên, khuôn mặt xinh đẹp thờ ơ: "Chị còn kém xa lắm." 

Ha, còn là một giáo viên nhỏ nghiêm khắc. 

Hạ Thiên bây giờ có bị cắn chết cũng không buông tha: "Nếu em khích lệ chị một chút, chị có thể tiến bộ nhanh hơn thì sao?" 

Matthew: "…" 

Cậu bé rũ mắt xuống, lông mi dày che nửa đôi mắt xanh.  Matthew vốn không có biểu cảm gì nên hành động này càng khiến Hạ Thiên khó có thể nhìn thấy vẻ mặt bây giờ của cậu bé.  Ngay khi cô cho rằng Matthew cảm thấy mất kiên nhẫn thì tiếng nhắc nhở của hệ thống đúng lúc vang lên bên tai. 

[Mục tiêu công lược: giá trị hắc hóa Matthew Dennehy -2, độ thiện cảm +1, giá trị hắc hóa hiện tại: 80, độ thiện cảm: 6.]  truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Hạ Thiên:? 

Không phải chứ, cái này cũng có thể tăng thiện cảm hả.  Nhìn bộ dáng lạnh lùng của Matthew, hoá ra đây chỉ là một cậu bé ngoài lạnh trong nóng, không chịu nổi khi người khác làm nũng với mình! 

Hạ Thiên nghĩ thầm, cũng đúng, từ trước tới giờ có ai tin tưởng hay ỷ lại vào cậu bé như cô đâu. Từ sau khi đồng ý sẽ nói chuyện, Matthew bây giờ hình như…  Sinh động hơn so với dự kiến của Hạ Thiên. Cậu bé sẽ đáp lại, càng ngày càng giống một người sống mà không phải là một cỗ máy lạnh lẽo hoặc là một con búp bê tinh xảo. 

Điều này không phải đã chứng minh, tất cả mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt sao!  Niềm tin của Hạ Thiên đã quay trở lại. 

Matthew đứng tại chỗ trầm tư một lát, rốt cuộc vẫn nâng tầm mắt lên nhìn cô bé trước mặt: "Vậy chị phải…"

Cậu bé còn chưa nói xong thì cửa phòng đã mở ra cắt ngang, theo sau đó là hình ảnh bà Smith hấp tấp trở về nhà. 

Chủ nhân của gia đình dường như có tâm trạng tốt, từ trước đến nay luôn lạnh lùng mệt mỏi, bà Smith hiếm khi mang theo nụ cười trên mặt.  Xem ra hàng xóm mới là một gia đình tốt, Hạ Thiên nghĩ thầm. 

"Đừng đùa nữa: " Bà Smith vừa thấy Hạ Thiên và Matthew liền nói: "Trở về phòng thay quần áo mới của các con.  Còn những mấy đứa khác đâu rồi?  Bảo bọn nó nhanh lên một chút, thay quần áo xong xuống đây!" 

"Sao vậy, bà Smith?" 

Hạ Thiên kinh ngạc hỏi: "Có khách đến ạ?" 

Bà Smith rất hào hứng: "Gia đình Fawkes mới chuyển tới sẽ đến làm khách nhà chúng ta, hai đứa phải cư xử cho tốt vào, đặc biệt là con, Matthew, cười nhiều lên chút, đừng có làm một bóng ma nữa, hàng xóm sợ đấy!  Cặp song sinh của vợ chồng Fawkes rất đáng yêu, hai đứa nhất định sẽ thích Lily và Noah." 

Có thể thấy được, bà Smith rất thích gia đình Fawkes mới chuyển đến. 

Đến tột cùng là gia đình như thế nào mới......  Đợi đã, bà ấy vừa nói cặp song sinh tên gì cơ?

Lily Fawkes và Noah Fawkes!  Hạ Thiên cảm thấy khiếp sợ khi nhận ra hai cái tên này. 

Đây không phải là hai người sống sót duy nhất trong "Huyết Ảnh Sát Cơ" sao!  Tuy rằng trong nguyên tác, người viết không nói năng gì đến cốt truyện, nhưng để đảm bảo mọi người có thể hiểu và hứng thú thì phải có người đảm nhiệm vai trò là người dẫn, vừa làm nhân vật trong truyện, vừa làm cầu nối giữa tác phẩm với người đọc, người xem, nhân tiện còn tạo cho những người đó một chút bầu không khí khủng bố cùng cảm giác áp bách.  Mà trong phim, người gánh trên vai trách nhiệm nặng nề này chính là cặp song sinh nhà Fawkes. 

Anh trai Noah Fawkes, là một đặc vụ FBI rất có tinh thần trọng nghĩa phụ trách điều tra Matthew Dennehy, trong kịch bản bình thường có thể miễn cưỡng coi là nhân vật đảm đương được vai vừa có trí vừa có sức; em gái Lily Fawkes là y tá thiện lương xinh đẹp của bệnh viện tâm thần, trong câu chuyện giam giữ Matthew Dennehy với hoàn cảnh đáng lo ngại thì cô bé là một trong số ít người để ý đến Matthew. 

Lily Fawkes cũng là nhân vật duy nhất trong tác phẩm gốc chứng kiến tất cả những hành động xấu xa của Matthew mà không chết. 

Đối với Matthew Dennehy thì kết cục không chết có thể nói là kẻ giết người đang "thiên vị" cô bé. 

Hạ Thiên nhanh chóng tính toán trong lòng, trong nguyên tác, cặp song sinh Fawkes xuất hiện giống như người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nói cách khác, bọn họ cùng tuổi với Matthew. 

Trong tư liệu hệ thống cung cấp cho cô cũng không nói qua ba người bọn họ còn từng làm hàng xóm! 

Nếu Matthew trong tương lai có thể tha cho Lily Fawkes, vậy bây giờ ba người bọn họ có thể trở thành bạn tốt hay không? 

Không phải Hạ Thiên ghét bỏ nhưng quả thật, hoàn cảnh nhà bà Smith thật sự quá ác liệt, sống cuộc sống bình thường còn khó, nói gì đến chuyện đến khi trưởng thành mà vẫn bình thường.  Chỉ có một mình Hạ Thiên là không đủ, Matthew cần nhiều bạn bè hơn để mang lại ảnh hưởng tốt cho cậu bé. Nhất là những bạn bè cùng trang lứa có gia đình hạnh phúc, lòng dạ lương thiện. 

Cho nên khi nghe được tên của cặp song sinh nhà Fawkes, hai mắt Hạ Thiên chợt sáng lên. 

"Thật hả bà?"

Cô làm ra vẻ mặt vô cùng mong đợi, cực kỳ hào hứng: "Chúng con có thể có bạn mới ạ?" 

Bà Smith thấy Hạ Thiên tràn đầy khát khao, ngữ khí đối với cô cũng ôn hòa hơn rất nhiều: "Vậy sao con còn chưa thay cho mình bộ quần áo nào xinh đẹp để đón bạn mới?" 

Hạ Thiên không nói hai lời liền nắm tay Matthew đi thẳng đến phòng của cậu bé. 

Sáu đứa trẻ trong gia đình, mỗi đứa trẻ đều có một bộ trang phục đẹp tuyệt vời ông mặt trời của riêng mình, nhưng tất cả đều chỉ có thể mặc chúng vào ngày lễ hoặc các dịp đặc biệt. 

Trang phục của Matthew là một chiếc áo khoác màu xanh da trời phối hợp với áo len sẫm màu, hai gam màu tuy đơn giản chất phác nhưng khi khoác lên người Matthew lại càng làm nổi bật đôi mắt trong suốt thuần túy như biển của cậu bé. Bé Matthew sáu tuổi để Hạ Thiên tùy ý đội mũ lưỡi trai cho mình, khi hai hàng lông mi dày nhướng lên, vẻ mặt trầm tĩnh cùng gương mặt trắng nõn khiến cho Hạ Thiên không khỏi cảm thán trong lòng: Chỉ cần Matthew ngoan ngoãn đứng tại chỗ thì không cần đôi mắt màu biển luôn nhìn chằm chằm người khác kia, cậu bé cũng có thể nổi tiếng, u là trời, bộ dáng này chẳng khác nào mấy ngôi sao nhí trên quảng cáo, vừa đáng yêu vừa cool ngầu. 

"Em để số kẹo lúc trước mua ở đâu rồi?"  Hạ Thiên hỏi. 

Hành động đầu tiên của cậu bé là nhìn về phía Hạ Thiên, sau đó tầm mắt lại chuyển đến ngăn kéo trong phòng mình.  Hạ Thiên tiến lên cầm mấy viên kẹo sữa đặt vào lòng bàn tay Matthew.

"Lát nữa gặp cặp song sinh nhà Fawkes đến đây, em có thể tặng kẹo cho họ." Hạ Thiên dặn dò: "Làm như vậy không có gì sai cả, mà mấy đứa lại có thể trở thành bạn tốt." 

Matthew dùng sự im lặng đáp lại.  Kẹo ở trong lòng bàn tay cậu bé, cậu bé không đồng ý, không từ chối nhưng cũng không có ý định cất đi. 

"Chị sẽ tiếp tục làm việc ở nhà bà Pete mà!"  Hạ Thiên vội vàng nhấn mạnh: "Còn có thể kiếm được rất nhiều tiền tiêu vặt và mua được nhiều kẹo hơn nữa. Kẹo hết có thể mua lại, nhưng cơ hội kết bạn chỉ có một lần."

Hạ Thiên thật sự sợ Matthew từ chối. 

Cậu bé dường như không có ý thức chia sẻ đồ của mình, đối với Matthew, người có tất cả những hành động gần gũi với đồ của cậu bé đều là người xấu, Hạ Thiên rất lo lắng dục vọng độc chiếm của Matthew sẽ khiến cậu bé từ chối đề nghị của mình. 

"Tất nhiên, nếu em không muốn cho kẹo sữa thì thôi, không cần cho nữa." Hạ Thiên nói thêm: "Kết bạn là một điều vô cùng có lợi, giống như em và chị vậy, hoàn toàn phụ thuộc vào việc bé Matthew của chị có sẵn sàng hay không thôi à.  Chị hy vọng em sẽ có thêm nhiều bạn bè, sẽ được nhiều người thích, nhưng nếu Matthew không muốn thì không cần nữa, hai chúng ta làm bạn của nhau thôi cũng được." 

Đừng để lại ký ức không tốt cho con nữa…  Khi còn bé, điều mà Hạ Thiên ghét nhất chính là lúc bị người lớn ép buộc cô phải chia sẻ đồ của mình. 

"Chia sẻ hẳn là một chuyện vui vẻ nếu em tự nguyện, dùng thiện ý của mình để đổi lấy nụ cười của đối phương, khi thấy đối phương cười hạnh phúc, em cũng cảm thấy hạnh phúc lây, em sẽ nhận được sự tôn trọng và yêu thích của mọi người nhờ những lần như thế.  Mỗi người đều làm quen bạn bè như vậy, em cũng có thể thử xem, được không?" 

Hạ Thiên không từ bỏ, cô vẫn tiếp tục nhấn mạnh: "Nếu Matthew không vui, vậy thì thôi, em chỉ cần chia sẻ kẹo sữa của mình cho chị là được, hai chúng ta có thể ăn được nhiều hơn nếu không chia sẻ cho người khác." 

Thấy Matthew vẫn không có phản ứng, Hạ Thiên đã mất đi lòng tin.  Nhưng cuối cùng, Matthew đã chọn phương án cất kẹo đi. 

Ngón tay bị phỏng còn chưa khỏi hẳn hơi co lại, Matthew bỏ kẹo sữa vào túi.

Tầm mắt cậu bé lướt qua Hạ Thiên rồi nhìn về phía cửa phòng: Ý là hai chúng ta có thể đi rồi. 

Hạ Thiên theo bản năng thở phào, phù, nhẹ cả người.  Muốn xây dựng một vòng tròn xã hội tốt cho Matthew là một chuyện, cậu bé có muốn nhận hay không lại là một chuyện khác.  Hạ Thiên nguyện ý làm bạn bè và gia đình của Matthew nhưng cô không muốn làm phụ huynh của cậu bé. 

Cô hy vọng tất cả mọi chuyện tốt mà Matthew làm đều là cậu bé tự nguyện. 

Dưới sự thúc giục của bà Smith, cả hai nhanh chóng thay quần áo và trở lại phòng khách. 

Sáu đứa trẻ chỉ có Hạ Thiên và Matthew thay xong quần áo mới, điều này khiến Leila phải nổ đom đóm mắt.  Bà Smith ngược lại còn rất cao hứng, rất nhiệt tình mà đẩy hai đứa nhỏ đến trước mặt khách. 

"Mau, nhanh lên tiếng chào hỏi Noah, Lily đi, Matthew, cười lên nào." 

Tâm trạng của bà Smith rất tốt: "Ba đứa các con bằng tuổi nhau, sau này sẽ là bạn học." 

Hạ Thiên lặng lẽ chọc chọc bả vai của Matthew.

Cậu bé ngẩng đầu liếc bà ấy một cái, còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu hàm nghĩa về động tác của người phía sau thì đã bị bà Smith đẩy tới trước mặt bà Fawkes. 

"Chu choa mạ ơi, con nhà ai mà như búp bê thế này."  Khi bà Fawkes nhìn thấy bé Matthew thì không thể không cảm thán: "Chậc chậc, cậu bé thật xinh đẹp!  Lily, Noah, lại đây." 

Nhìn hai đứa trẻ bên cạnh bà Fawkes liền biết mỗi đứa một tính cách, Noah đứng rất ngay ngắn bên cạnh mama, còn Lily thì xấu hổ trốn sau lưng bà Fawkes. Cô bé nghe được động tĩnh liền cẩn thận từng li từng tí nhô đầu ra, để lộ đôi mắt to mà nhìn về phía Matthew. 

"Kẹo sữa!"  Hạ Thiên nhỏ giọng nhắc nhở. 

Matthew lấy kẹo từ trong túi ra rồi đưa cho Lily với động tác cực kỳ chậm chạp. 

Hình như cô bé là người hướng nội nên khi thấy động tác của Matthew, hai mắt sáng lấp lánh mà mở miệng: "Cho mình hả?  Cảm ơn cậu, cậu thật tốt!" 

Trong nháy mắt, Lily Fawkes đã ném cụm từ "ngượng ngùng" ra sau đầu, bỏ qua tất cả mà đi ra nhận lấy kẹo. 

Ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của Matthew Dennehy trong khoảnh khắc này đã trở nên lạnh lẽo như thế nào.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play