[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Chia sẻ, trao đổi, hợp tác và cạnh tranh, đây đều là những việc mà một đứa trẻ trong thời kỳ ngây thơ đã được người lớn dẫn dắt học tập. 

Mà Matthew Dennehy năm nay đã sáu tuổi, bây giờ lại phải học thêm phần ngoài chương trình học này…  Hạ Thiên cũng rất hoài nghi, liệu Matthew có thể học được hay không. 

Cậu bé có thực sự hiểu được những cảm xúc nào nên nảy sinh khi giao tiếp với người khác không?  Vì lý do này mà khi ở chung với cặp song sinh nhà Fawkes, Hạ Thiên vẫn dành trăm phần trăm tinh thần và sức lực cho Matthew. 

Cũng may, mặc kệ Matthew có thể hiểu được hay không, ít nhất cậu bé rất giỏi việc bắt chước. 

Cậu bé sẽ bắt chước hành động của Hạ Thiên khi cô cùng hai đứa trẻ nhà Fawkes tương tác, mặc dù Matthew vẫn không nói lời nào, nhưng cũng không thể hiện ra bất kỳ hành vi nào mang tính công kích cả.  Cảnh tượng bạo lực ngoài ý muốn mà Hạ Thiên mơ hồ lo lắng không xuất hiện, ngược lại, cặp song sinh nhà Fawkes còn rất thích Matthew, cậu bé là người bạn cùng lứa tuổi đầu tiên bọn họ nhìn thấy khi đến một thị trấn xa lạ, lại là bạn học ở trường mới, thậm còn đẹp như thế thì ai mà không mê. 

Cặp song sinh tự nhiên coi Matthew Dennehy là người bạn mới và người của mình.  Hạ Thiên lo lắng đề phòng cả một tuần lễ, cái gì cũng không phát sinh, ngược lại, cô cảm thấy khá may mắn bởi vì hai đứa con của nhà Fawkes mỗi ngày đều đến tìm Matthew chơi cùng nên bọn người Frank không thể bắt nạt cậu bé nữa. 

Lại là một ngày cuối tuần, bà Fawkes mời Hạ Thiên và Matthew đến nhà làm khách. 

Lily và Noah vui vẻ dắt Hạ Thiên lên lầu, lúc đi ngang qua ban công, ngoài cửa sổ chợt bay lên mấy con bồ câu trắng. 

Trước khi bồ câu vỗ cánh, Matthew đã nhạy bén quay đầu lại. 

"Oa."

Hạ Thiên ngóng nhìn chim bồ câu trắng cất cánh rồi biến mất trên bầu trời xanh thẳm mà không khỏi cảm thán: "Thật đẹp quá đi thôi." 

Lily rất tự hào nói: "Là mama em nuôi ấy!  Mọi người đều nói mama nuôi bồ câu rất tốt, mama còn thu thập lông chim bồ câu rơi xuống cho em và anh trai rồi làm thành rất nhiều đồ chơi, đồ trang sức nữa, chốc nữa em sẽ đưa cho chị xem!" 

Hạ Thiên tự đáy lòng cười nói: "Được, cám ơn em." 

Có lẽ cô cũng có thể xin bà Fawkes một ít lông rụng của bồ câu nhỉ? Làm một quả cầu lông vũ (nó là quả cầu đá đá ấy :3) không có vấn đề gì, không tốn tiền mà lại vui nữa chứ. 

Một bên Hạ Thiên để Lily tùy nắm tay mình nhưng vẫn không quên nhìn về phía Matthew đang bên cạnh Noah. 

Cũng may Matthew đối với chuyện này tựa hồ không có ý kiến gì, cậu bé chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm bầu trời quang đãng.  Bồ câu đã sớm bay xa không thấy, cũng không biết đôi mắt cùng màu với biển cả kia đến tột cùng là đang nhìn cái gì. 

Đối với nội tâm của một người trưởng thành như Hạ Thiên mà nói thì chơi trò chơi với ba đứa trẻ sáu tuổi thật sự có chút ấu trĩ.  Nhưng khả năng thích ứng của cô từ trước đến nay rất mạnh, chỉ dùng một tuần, Hạ Thiên đã tìm được cách giết thời gian mà lại không để cho mình nhàm chán, đó là dạy ba đứa nhỏ vẽ tranh. 

Hạ Thiên trước khi xuyên qua vốn đã làm công việc liên quan đến nghệ thuật, mặc dù chưa từng dạy trẻ con, thôi thì miễn cưỡng xem nó như nghề cũ vậy. 

Hôm nay cũng thế. 

Noah rất hào phóng lấy ra cây bút màu nước quý giá của mình, phát cho mọi người mỗi người một cây.  Hạ Thiên suy nghĩ một chút liền quyết định dạy ba đứa nhỏ vẽ bồ câu. 

Hai ba nét vẽ là có thể phác họa đường nét của chim bồ câu trắng, Hạ Thiên vẽ liền ba bức, sau đó chia cho ba đứa nhỏ, yêu cầu ba đứa tô màu mình yêu thích.  Noah và Lily đều không cần nghĩ ngợi mà lấy ra màu sắc yêu thích nhất vẽ lên người chim bồ câu, Matthew cầm bản vẽ Hạ Thiên đã vẽ xong, cầm trong tay bút màu tím Noah đưa cho mình, sau một hồi vẫn không chịu hạ bút xuống. 

"Có chuyện gì vậy?" Hạ Thiên hỏi: "Em không thích màu tím à?" 

Matthew ngẩng đầu lên. 

Hạ Thiên: "Đổi màu khác?" 

Cậu bé không có bất kỳ phản ứng nào mà tập trung vào ánh mắt của Hạ Thiên một lúc lâu, sau khi xác nhận cô không thể hiểu được suy nghĩ của mình, mới miễn cưỡng nói: "Chúng nó là màu trắng mà." 

Hạ Thiên: "…" 

Ừm thì đúng là bồ câu có màu trắng, đạo lý này không sai, nhưng trẻ con không phải đều thích sơn giấy trắng cho đủ mọi màu sắc sao!  truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Dù sao Hạ Thiên khi còn bé cũng có suy nghĩ và hành động như vậy, nhìn qua Lily và Noah, cũng không khác chút nào. 

"Chim bồ câu cũng có màu khác."

Vì thế Hạ Thiên mở miệng: "Chúng còn có màu xám, có con thì có màu đen, chị và em cùng nhau vẽ lại ha, chúng ta vẽ một con bồ câu màu xám được không?" 

Matthew hiếm khi nghiêng nghiêng cái đầu vàng nhỏ, dường như cậu bé không hiểu lời nói của Hạ Thiên. 

Internet thập niên tám mươi không phổ biến như vậy, gia đình nuôi dưỡng cũng vì thế mà không có sách dạy trẻ em, cho nên Hạ Thiên đoán Matthew có lẽ chưa từng thấy qua chim bồ câu màu sắc khác mới có phản ứng như vậy. 

Suy nghĩ một lát, cuối cùng Matthew lựa chọn cầm lấy cây bút màu xám trên bàn. 

Với sự giúp đỡ của Hạ Thiên, một chú bồ câu đưa thư màu xám cute phô mai que nhanh chóng thành hình.  Không thể không nói, quả thật Matthew rất thông minh, trong ấn tượng của Hạ Thiên, bởi vì não bộ và thân thể phát triển của trẻ con khá non nớt nên rất khó để nắm bắt được chính xác thân hình của động vật, hơn nữa phải còn vẽ ra, độ khó nhân đôi luôn. 

Nhưng ngay cả khi Matthew chưa bao giờ nhìn thấy chim bồ câu đưa thư có màu xám thì cậu bé vẫn vẽ được sự chuyển đổi màu sắc với sự giúp đỡ của Hạ Thiên. 

Là người mới học vẽ, còn là một cậu bé sáu tuổi, bức tranh chỉ ở mức tạm được cũng trở thành xuất sắc.  Còn Lily và Noah… 

"Chị Hạ Thiên, em tô xong rồi!"

Anh trai song sinh đưa tờ giấy như tranh công với em gái mình cho Hạ Thiên, bên trên phủ đầy màu đỏ xanh xanh như thiên mã hành không*, gần như không nhìn ra hình dáng của chim bồ câu. 

*Thiên mã: ngựa thần, cùng với hải mã là hiện thân của điều tốt lành trong thần thoại cổ đại. Ở thời nhà Hán, ngựa tốt ở khu vực phía Tây được gọi là thiên mã là một biểu tượng cao quý. Hình ảnh của chúng được đặt trong các ngôi đền, mang dáng vẻ kiêu ngạo, tạo khí thế quần hùng mở mang lãnh thổ. 

Mặc dù không dính dáng gì đến chim bồ câu nhưng cũng tràn ngập thú vui của trẻ con.  Hạ Thiên nhếch khóe miệng, kìm lòng không đậu mà lộ ra nụ cười: "Noah vẽ thật đẹp!" 

Nói xong, cô liền vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc Noah. 

"Còn có em nữa!" Lily không cam lòng để bản thân phải yếu thế, cô bé cũng kết thúc một nét bút cuối cùng rồi giơ giấy vẽ đứng dậy đưa đến trước mặt Hạ Thiên.  Hạ Thiên tập trung nhìn vào, màu sắc của Lily không khác gì Noah, thật không hổ là song sinh mà.  

Cô dở khóc dở cười, cũng giơ cánh tay lên: "Em vẽ cũng rất đẹp, Lily, chị rất thích…" 

Matthew không hề báo trước mà bắt đầu di chuyển. 

Ngay khi tay phải của Hạ Thiên sắp chạm đến bím tóc của Lily thì Matthew đã đưa tay ra nắm chặt lấy cổ tay của Hạ Thiên.

Hạ Thiên: !! 

Cô hơi lắp bắp kinh hãi, nghiêng đầu sang chỗ khác đối diện trực tiếp với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Matthew. 

Đôi mắt cùng màu với bầu trời không có bất kỳ tình cảm nào, trong lòng Hạ Thiên hơi run sợ: Mama ơi cíu con, cái đứa nhỏ sáu tuổi này sao lại có khí thế và sức lực lớn như vậy chứ!  Moé, cậu bé không chỉ ngăn cản được động tác của Hạ Thiên mà còn nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi kéo nó trở về.

Đây là…  Không cho phép cô sờ tóc người khác hả. 

Nhớ lại hành vi bắt chước bản thân của Matthew trước đó, Hạ Thiên không khỏi kinh ngạc: Chẳng lẽ Matthew nhận định đây là động tác mà cô và cậu bé chỉ được làm cho nhau chứ không được làm với người khác sao? 

Nhưng một đứa trẻ hầu như không có cảm xúc như Matthew làm sao có thể coi động tác tương tác này là phương thức kết nối tình cảm với người khác được.  Hạ Thiên không phải loại tự luyến, cô biết rõ chỉ với năm điểm thiện cảm ít ỏi kia không có khả năng khiến cho Matthew sinh ra cảm giác ỷ lại vào mình. 

"Chị rất thích tranh của Lily." 

Matthew vẫn cầm lấy tay cô, bất luận như thế nào cũng không để cô sờ được đầu của Lily.  Hạ Thiên đành phải duy trì nụ cười khen ngợi: "Để chị giúp các em bôi keo, dán lên tường cùng với những bức tranh khác được không?" 

Cặp song sinh hoàn toàn không để ý đến "hành động tấn công bất ngờ" của Matthew với Hạ Thiên. 

Noah và Lily cũng nở nụ cười: "Được ạ!"

Buổi sáng thứ bảy trôi qua rất nhanh trong hoạt động vẽ tranh, bà Fawkes rất cảm kích Hạ Thiên có thể giúp đỡ mình chăm sóc cặp song sinh, việc này giúp bà có thời gian để dọn dẹp phòng, quét dọn vệ sinh.  Khi tiễn Hạ Thiên và Matthew, bà dắt cặp song sinh đi tới cửa: "Vừa rồi có nhớ mama đã nói gì với các con không?" 

Noah: "Nhớ ạ!" 

Người anh trai dẫn đầu tiến lên nói: "Đây là món quà em muốn tặng cho Hạ Thiên và Matthew." 

Lily nói thêm: "Của em nữa, cảm ơn chị đã dạy chúng em vẽ, cảm ơn Matthew vì đã chơi với chúng mình!" 

Hạ Thiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cô ngẩng đầu nhìn về phía quý bà Fawkes, vừa vặn đối diện với ánh mắt nhân ái của bà. 

…… Nói như thế nào nhỉ, thế giới này người này ghét bỏ người kia, ghen tị, căm thù vì cái này cái kia, người lớn cũng thế, trẻ em cũng không khác. 

Chẳng trách bà Fawkes có thể bồi dưỡng ra hai đứa trẻ có tâm địa thiện lương, gia giáo ưu tú như thế này, bởi vì bản thân bà cũng chính là một người phụ nữ rất quan tâm đến con cái, biết cách giáo dục bọn chúng.  Hạ Thiên tập trung nhìn vào quà tặng thì phát hiện, thứ cặp song sinh tặng đều là đồ do chính tay hai đứa nhỏ làm ra: Noah tặng là tàu chiến bằng giấy do cậu bé làm, của Lily là hoa khô phơi nắng. 

Có lẽ bà Fawkes sợ hai đứa nhỏ ganh đua so sánh nên quà tặng cho Hạ Thiên cũng giống như quà tặng cho Matthew. 

Chính vì vậy, Hạ Thiên mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hú hồn hú vía, cô còn đang lo sợ sẽ bị cặp song sinh này tặng cái gì khiến cô không trả nổi cơ. 

"Cảm ơn hai em, con cũng cảm ơn bà, bà Fawkes." 

Hạ Thiên rất tự nhiên tiếp nhận quà tặng, mà Matthew đứng ở bên cạnh, cho đến lúc này, tầm mắt của cậu bé mới rời khỏi người Hạ Thiên. 

Cậu bé bình tĩnh nhìn cặp song sinh cùng tuổi với mình, sau đó ngoan ngoãn đưa tay nhận quà: "Cảm ơn." 

Trao đổi quà tặng, nhận được thiện ý vốn nên là hai chuyện đáng vui vẻ, nhưng mà cho đến khi về nhà, Hạ Thiên vẫn không ngừng hồi tưởng lại hành vi nắm lấy cổ tay mình của Matthew. 

Sờ sờ tóc đối với cậu bé mà nói có ý nghĩa gì đặc biệt sao?  Đây không phải là lần đầu tiên Matthew đáp lại động tác đơn giản này, cậu bé sờ tóc Hạ Thiên, cũng lặp lại khá nhiều hành động của cô, bây giờ thậm chí còn ngăn cản Hạ Thiên, không cho cô chạm vào bím tóc của Lily. 

Cho dù chính cậu bé cũng không thể lý giải tình cảm trong đó thì nhất định vẫn có nguyên nhân đặc biệt. 

Mà ngăn cản hành động này của cô chính là một hành động tiêu cực. 

Lẽ ra trẻ em được tặng quà thì đứa nào cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng không biết tại sao, Hạ Thiên lại cảm thấy tâm trạng của Matthew không được vui như cô tưởng tượng.

Hành vi tiếp theo của cậu bé hết thảy vẫn như thường, im lặng, lãnh đạm, không bày ra bất kỳ ý đồ nào tổn thương cặp song sinh, cũng không toát ra một chút gì gọi là không kiên nhẫn cả. Thậm chí so với quá khứ, Matthew bây giờ còn có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để đáp lại cặp song sinh nhà Fawkes, như thế cũng gọi là tiến bộ vượt bậc rồi, phải người khác thì họ chưa chắc đã làm được như thế. 

Thế nhưng mà, đến tột cùng là vì sao cậu bé vẫn không vui? 

Sau khi về đến nhà, bà Smith lập tức gọi Hạ Thiên đi giúp việc nhà.  Cô bận rộn cả buổi chiều, đợi đến buổi tối mới kết thúc. 

Trong lúc mơ hồ, Hạ Thiên còn nghe thấy tiếng Frank và Johan lẩm bẩm với nhau chuyện "Con quái vật nhỏ kia lại chạy đến nhà hàng xóm rồi", điều này khiến cô lo lắng không thôi: Matthew chủ động gặp cặp song sinh sao, buồn chán nên tìm bọn họ chơi à, không, tuyệt đối không có khả năng, vậy nếu không phải hai lý do trên thì cậu bé đi đến đó làm cái gì? 

Nhưng bà Smith nhờ vả hết lần này đến lần khác khiến cô không có cơ hội để thở chứ đừng nói gì đến chuyện đi tìm. 

Matthew xuất hiện đúng giờ trong bữa tối, như thể cậu bé chưa bao giờ rời đi. 

Hình như bà Smith cũng không phát hiện chuyện Matthew đã rời khỏi nhà trong khoảng thời gian ngắn, sau khi ăn cơm xong, bà ấy liền đuổi bọn nhỏ về phòng của chúng. 

Cho đến khi trở lại gác mái, Hạ Thiên mới ý thức được Matthew đã tới đây. 

Cửa phòng ngủ của cô khép hờ, Hạ Thiên nhớ rõ hôm nay, trước lúc rời đi, cô đã khóa lại cẩn thận.  Mà căn phòng bị khóa kia căn bản không ngăn được một người, đó là Matthew Dennehy, từ lúc cậu bé có thể tiến vào tầng hầm ngầm bị khóa thì Hạ Thiên đã nhận ra điểm này.

Căn phòng ngủ cũ kỹ vẫn như thế, tất cả đều giữ nguyên vị trí như lúc Hạ Thiên ra ngoài.

Hạ Thiên đi vào phòng và dừng ở trước giường của mình, lúc này, cô mới nhìn thấy trên chiếc chăn đơn màu trắng đặt một đồ vật khác. 

Căn phòng vào ban đêm tối đen mù mịt (thực ra là nó "sáng" như cái suy nghĩ của bạn khi xem thể loại phim mình thích vậy≧⁠▽⁠≦), ánh trăng ngoài cửa sổ bị một tầng mây che phủ khiến không gian trở nên âm u mịt mờ, ánh sáng cực nhạt chiếu lên ga giường, màu đầu tiên Hạ Thiên nhìn thấy là đỏ đen, tiếp sau đó là những đốm màu trắng như có như không xuất hiện trên mặt giường, cảnh tượng này như đâm vào mắt cô vậy.

Hạ Thiên vội vàng đi về phía trước vài bước, dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, cô lại có thể thấy rõ vật phẩm trên ga giường, rõ hơn bao giờ hết. 

Đó là một chiếc lông chim. 

Lông chim màu trắng nhẹ nhàng rơi lả tả ở trên ga giường, hình như được trải hơn phân nửa, cái đau lòng nhất chính là, không ít lông vũ trắng tinh bị dính máu. 

Lông vũ?  Hạ Thiên ngẩn người, sau đó mới hồi tưởng lại khung cảnh bồ câu trắng bay lên bầu trời vào ban ngày cùng với câu "Thật xinh đẹp" mà cô tự mình tán thưởng. 

Matthew Dennehy có khả năng học tập khá mạnh, cậu bé luôn quan sát hành vi của Hạ Thiên và bắt chước. 

Có lẽ cậu bé cũng thấy rằng Hạ Thiên rất vui vẻ khi nhận được quà của cặp song sinh. 

Và đây là món quà cậu bé tặng cho Hạ Thiên.

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play