[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]
Leila vẫn về nhà trước khi bà Smith tan làm.
Hạ Thiên không rỗi hơi mà đi chơi trò mách lẻo, Justin cũng không có ý định làm "kẻ phản bội", mọi người đều ngầm hiểu với nhau chuyện Leila trốn học.
Theo thường lệ, bữa tối là do tất cả những đứa trẻ cùng nhau chuẩn bị, theo lời của bà Smith thì đây là "cơ hội tốt để tăng cường tình cảm gia đình", và hiển nhiên, mấy đứa trẻ ở đây chả đứa nào thẩm nổi cái tăng cường tình củm này cả.
Hạ Thiên nói dối trên đường về nhà không cẩn thận nên vấp ngã, vì thế mới để lại vết thương. Sau khi bôi thuốc vào lòng bàn tay, cô không thể tham gia lao động, sau đó còn bị bà Smith răn dạy một trận.
"Đúng là mấy đứa trẻ con mà, rảnh rỗi sinh nông nỗi, suốt ngày chỉ tìm thêm phiền phức cho ta thôi." Bà Smith rất không vui mà nói: "Ban ngày giúp đỡ bệnh nhân mệt đến chết đi sống lại, đến buổi tối muốn an ổn nghỉ ngơi thôi cũng không yên với mấy đứa, chỉ được cái phá. Leila, con đang làm gì vậy? Mau đi rửa rau! Hạ Thiên, sau này con không thể sơ ý vì những chuyện nhỏ nhặt như thế nữa, bây giờ chỉ có trầy da thôi, chẳng may xảy ra chuyện gì thì cơ quan phúc lợi sẽ phạt tiền ta mất. Đi, không thể làm gì thì đi xem lò nướng. Frank và Johan đi đổ rác đi, một sân khấu rác kia kìa, nhanh cái tay cái chân lên! Còn Justin, không có việc gì làm thì đi lau bàn đi."
Cơm tối của bọn họ rất đơn giản, có khoai tây nướng, mỳ Ý, rau dưa và một số món thịt nhưng không phải thịt, vì sao hả, vì món thịt ấy như thịt ở mấy đám cưới của người kẹt xỉ, miếng thịt mỏng như lá lúa, chỉ có điều, bà Smith không muốn có đứa nhỏ được ngồi không nên sau khi chỉ huy mấy đứa nhỏ làm việc, bà ấy liền hạ quyết tâm làm bữa tối cho buổi Giáng Sinh.
Hạ Thiên ngồi xổm bên lò nướng yên lặng quan sát bà Smith bận tới bận lui. Cho đến khi mì Ý trong nồi chín, Justin đem mì chia làm bảy phần bưng lên bàn, bà Smith lúc này mới biết ai có mặt ai không.
"Matthew? Matthew đâu rồi? Thật tình, muốn trầm cảm với thằng nhóc này luôn."
Bà Smith bực bội thấp giọng mắng: "Ài, thật hối hận khi đã đồng ý với nhân viên xã hội đón thằng nhóc này về nhà mà, chả khác nào con ma, linh hồn lang thang cả, thích thì hiện lên, không thích thì biến mất, coi nơi đây chẳng khác nào cái chợ!"
Sau khi câu nói này phát ra, Matthew mới chậm chạp hiện thân.
Cậu bé rẽ vào phòng bếp, sau đó ngồi vào bàn ăn không nói tiếng nào.
Bà Smith thấy thế lại càng tức giận: "Sau này mà còn đến muộn thì sẽ không có cơm tối cho con ăn."
Frank và Johan đi ra ngoài đổ rác vừa vặn trở về, Frank rửa tay rồi ngồi xuống bên kia bàn: "Đồ ác m...... Matthew, mày xuống tầng hầm làm gì?"
Tầng hầm?
Hạ Thiên theo bản năng cảnh giác.
Ai trong nhà cũng biết tầng hầm là không gian riêng của quý ngài Smith, ông ấy cấm bất cứ đứa trẻ nào ra vào.
Sở thích nghiệp dư của quý ngài Smith chính là chăm sóc vườn hoa, nghe nói bên trong cũng chỉ chứa một ít công cụ làm vườn. Bây giờ quý ngài Smith đang đi công tác, tầng hầm cũng vì thế mà bị khóa chặt, Matthew không thể vào được.
Nhưng mà…
Hồi tưởng lại ban ngày, cậu bé dường như có thể theo dõi được bước chân của Leila một cách chính xác, Hạ Thiên lại không khỏi suy nghĩ nhiều, nếu như Matthew có thể đi vào thì sao, trong lúc nước sôi lửa bỏng như thế này thì cậu bé vào đó có mục đích gì?
Mấy ngày nay ở chung, Hạ Thiên mới phát hiện, Matthew Dennehy cũng không làm chuyện gì của một đứa trẻ nghịch ngợm không mục đích, mỗi hành động của cậu bé đều có mục đích rõ ràng.
Lúc trước Matthew chưa từng vào hay đi qua tầng hầm, hôm nay lại đi qua, vậy nhất định là có nguyên nhân của cậu bé.
Tầm mắt của Hạ Thiên không nhanh không chậm chuyển lên trên người Matthew.
Đứa bé sáu tuổi không cần làm việc nhà, cậu bé chỉ cần ngồi ở bên bàn ăn chờ bà Smith tuyên bố ăn cơm là được.
Matthew Dennehy ngồi ngay ngắn trên ghế, thoạt nhìn qua, ai cũng nghĩ cậu bé hiền lành và hiểu chuyện, mái tóc vàng xõa trên trán cùng cặp lông mi dày có sự kết hợp nhịp nhàng, hình ảnh Matthew yên lặng xuất hiện như một bức tranh, một kiệt tác của nhà nhiếp ảnh, nhà nghệ thuật nào đó.
Chỉ là, thiên sứ nhỏ này có vẻ không ổn lắm, thừa dịp quý bà Smith đứng dậy lấy khoai tây nướng, Frank cùng Johan đang số 1 to hơn hay số 0 lớn hơn thì cậu bé hướng về chỗ đồ ăn bên trái của mình, sau đó vươn tay ra.
Bàn tay trắng nõn của cậu bé trực tiếp luồn vào trong bát mì Ý.
Tròng mắt của Hạ Thiên muốn rơi ra ngoài luôn, đây là ý gì? truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha
Mì Ý vừa bưng lên bàn vẫn còn nóng, vậy mà Matthew hoàn toàn không thèm quan tâm. Cô tận mắt nhìn thấy Matthew đã bỏ thứ gì đó vào bên dưới bát mì Ý, động tác của cậu bé rất nhanh, nhanh đến mức cô phải suy nghĩ xem đây có phải một đứa trẻ sáu tuổi không.
Ngay khi bà Smith quay lại, Matthew đã rút tay về.
Cậu bé từ từ rút khăn giấy ra lau sạch nước sốt trên tay, da thịt non nớt bị mì Ý nóng làm cho đỏ bừng. Nhìn thôi cũng cảm thấy thốn giùm rồi, nhưng không, trên khuôn mặt xinh đẹp của Matthew Dennehy vẫn không có bất kỳ biểu tình nào.
Bên trái của Matthew là vị trí của Leila.
Hạ Thiên không hiểu sao lại có dự cảm xấu, mặc kệ Matthew bỏ cái gì vào thức ăn của Leila nhưng đó khẳng định không phải là thứ tốt.
Không, không được.
"Leila, mau bưng rau dưa lên." Bà Smith lấy khoai tây từ lò nướng và nói: "Hạ Thiên cũng đến ăn cơm đi."
"Dạ, bà Smith."
Lúc này, Hạ Thiên mới ngoan ngoãn đứng dậy.
Lúc cô đi về phía bàn ăn, Leila cũng đã đặt rau dưa xuống và chuẩn bị ngồi vào vị trí của mình. Hạ Thiên nhắm chuẩn thời gian, nhẹ nhàng đi nhanh hơn hai bước, đi ngang qua phía sau Leila không phát ra tiếng động liền đạp ghế của cô nhóc một cái.
"Loảng xoảng", một tiếng vang inh tai nhức óc.
Không ai phát hiện ra động tác nhỏ của Hạ Thiên, cô ngồi vững vàng bên tay phải của Matthew, mà Leila đang chuẩn bị ngồi thì không cẩn thận liền ngã xuống đất.
Leila sợ hãi kêu lên một tiếng, trong lúc giãy dụa, hai tay đặt ở bên cạnh bàn nắm lấy đĩa mì Ý ném xuống đất.
Bà Smith nhất thời chán nản kêu lên: "Leila!"
Hạ Thiên vừa mới ngồi xuống lập tức đứng dậy: "Cậu không sao chứ, Leila? Để đó, một mình mình dọn cho là được rồi!"
Cô nhanh chóng vọt tới bên bồn rửa bát cầm lấy khăn lau và thùng rác. Quay trở lại bàn ăn, việc trước tiên là nhặt mì Ý bị đánh rơi lên.
Khi chạm đến thức ăn, Hạ Thiên vẫn bị bỏng nên phải rụt tay lại, cô không thể không lựa chọn dùng khăn lau bọc lại ném vào thùng rác. Đồng thời, cô cũng không khỏi kinh ngạc và sợ hãi-- chẳng lẽ Matthew không cảm nhận được đau đớn sao?
Nhấc mì Ý lên, Hạ Thiên rốt cục cũng nhìn thấy Matthew bỏ cái gì vào thức ăn của Leila.
Bên dưới sợi mì là hai viên thuốc diệt chuột.
Khi phát hiện ra, Hạ Thiên chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo như băng bắt đầu từ xương cụt, sau đó không báo trước mà xông thẳng lên não.
Cậu bé muốn giết Leila!
Matthew Dennehy trong tác phẩm gốc của "huyết ảnh sát khí" sẽ ra tay khi cậu bé trưởng thành. Mà hôm nay, Matthew mới chỉ sáu tuổi thôi.
Tại sao?
Buổi chiều vừa mới giảm hai điểm hắc hóa, Hạ Thiên còn chưa suy đoán ra nguyên do, cậu bé đã làm ra loại chuyện này!
Hạ Thiên ngẩng đầu lên, cô vừa vặn đối diện với ánh mắt của Matthew.
Cậu bé vẫn đang nhìn cô, trầm tĩnh, an bình, ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế cao hơn, dáng vẻ vô cùng đơn thuần vô hại. Chỉ có đôi mắt màu biển cả, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên mà không có bất kỳ cảm xúc nào.
Không ai chú ý đến những động tác nhỏ của cô, kể cả bản thân Leila. Nhưng Hạ Thiên biết, Matthew nhất định đã nhìn thấy, là cô cố ý đạp ghế khiến Leila bị ngã.
Hạ Thiên giật mình, sau khi phục hồi tinh thần, cô đem tất cả chỗ mì Ý còn lại thu dọn vào thùng rác.
Nếu như cô không có nhìn thấy, không có suy nghĩ nhiều, không có ra tay ngăn cản...... Moẹ ơi, Hạ Thiên không dám nghĩ tới cảnh tượng tiếp theo nữa.
Cả bữa tối nay, Hạ Thiên ăn không biết ngon, mùi vị của thức ăn không khác gì nước lã khi ở trong miệng cô, ngay cả lúc lên lầu Leila hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái mắng câu "dối trá" cũng không khiến cô dời được lực chú ý từ chuyện này.
Cô trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường một hồi nhưng cảm giác lạnh lẽo trong lòng vẫn không xua tan được.
Matthew Dennehy trong tác phẩm gốc là một kẻ giết người. Đúng vậy, nhưng những hành vi của cậu bé không phải không có động cơ.
Leila không có trêu chọc cậu bé, cũng không có bắt nạt hay buông lời nhục nhã-- ít nhất là hiện tại. Cô nhóc chỉ là một người thờ ơ lạnh nhạt giống như Hạ Thiên trong nguyên tác. Trước mắt, Matthew thậm chí còn không nghĩ đến việc ra tay giết Frank, vì sao cậu bé lại bắt đầu nảy sinh ý định giết người với Leila?
Hạ Thiên chỉ có thể nghĩ đến một khả năng.
Không phải cô tự luyến đâu, mà là, nếu cố gắng sàng lọc lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, chỉ có một chuyện có thể trở thành động cơ giết người của Matthew. Lúc tan học ban ngày, Leila và Hạ Thiên cãi nhau trong rừng cây, hơn nữa cô nhóc không cẩn thận còn đẩy Hạ Thiên một cái.
Vậy là, Matthew làm thế có phải vì cô không?
Đây là… Phương thức lấy lòng của Matthew, hay là vì lý do khác?
Giả sử động cơ là thật, vậy lý do Matthew muốn giết chết Leila là vì muốn tốt cho cô hả.
Nghĩ đến đây, lông tơ Hạ Thiên dựng hết lên. Lý do này khiến cô dựng tóc gáy luôn.
"Ba điểm thiện cảm thôi có thể khiến cậu bé này vì mình mà giết người, không phải chứ? Ảo vậy!" Hạ Thiên nhỏ giọng lầm bầm.
[Nhắc nhở thân thiện đến với người chơi: Mục tiêu công lược có chức năng tự học tập.]
Tiếng hệ thống vang lên, âm thanh đột nhiên xen vào dòng suy nghĩ làm cho Hạ Thiên có chút không kiên nhẫn: "Tôi đương nhiên biết cậu bé sẽ quan sát và học tập, nhưng tôi không điên đến mức dạy em ấy đi giết người--"
Đợi một chút.
Nói được một nửa, Hạ Thiên bỗng nhiên ngẩn người ngồi nhìn mặt đất.
Cô không dạy sao?
Đúng vậy, cô cố gắng dùng logic mà người bình thường nên có để nói cho Matthew biết, giải quyết mâu thuẫn xung đột, có nhiều phương án tốt hơn là dùng hành vi bạo lực. Tuy nhiên, một cậu bé sẽ hiểu lời nói của cô như thế nào khi cậu bé không hiểu được bản chất của một con người chứ?
Là Hạ Thiên nói cho Matthew biết, giết một sinh mạng có thể dùng thuốc chứ không nhất thiết là bạo lực.
Là Hạ Thiên làm gương, khi "trả thù" đối phương, có thể dùng hành động nho nhỏ như đem đồ ăn không thích ăn bỏ vào trong bát của người đó.
Thậm chí, là cô tự mình chỉ cho Matthew Dennehy đi nơi nào để tìm thuốc diệt chuột-- nếu không phải cô mang theo cậu bé cùng đến nhà bà Pete thì đứa nhỏ sáu tuổi làm sao biết được dụng cụ diệt chuột đặt ở tầng hầm ngầm, nơi vốn dĩ chỉ chứa dụng cụ làm vườn?
Hạ Thiên tự mình dạy dỗ, cô muốn cho Matthew hiểu một thế giới không cần bạo lực, không cần tổn thương người khác tốt đẹp như thế nào, nhưng cậu bé ấy lại có thể dựa theo lý giải của cô mà đi đến một thế giới cực đoan khác.
Nếu Matthew Dennehy sinh ra là một con quỷ, sự thờ ơ và khép kín của cậu bé không đến từ sự thiếu giáo dục mà là sự thiếu hụt về mặt sinh lý.
Như vậy, nhân vật chính trong "huyết ảnh sát khí" có thể công lược không?
Nghĩ như vậy, Hạ Thiên chậm rãi ngẩng đầu.
Lúc này, Matthew Dennehy đã đứng ngay lối ra vào phòng cô.
Giống như lần trước, giống như cách mà cậu bé theo dõi Leila, mỗi bước chân của dinh thự cũ kỹ đều vang lên tiếng kẽo kẹt nhưng Hạ Thiên hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào do cậu bé phát ra. Matthew sáu tuổi trầm tĩnh nhìn cô, đôi mắt xanh trong suốt kia giống như loài bò sát máu lạnh, không thể tìm thấy bất cứ cảm xúc và tư duy nào mà một con người nên có.
Bốn mắt nhìn nhau, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
[Mục tiêu công lược: độ thiện cảm của Matthew Dennehy-1, độ thiện cảm hiện tại: 2.]
"……"
Trong mắt cậu bé không có cảm xúc, nhưng lúc này đây, Hạ Thiên không hiểu sao lại hiểu được ý đồ của Matthew. Matthew đến để hỏi lý do. Lý do ngăn cản cậu bé giết Leila.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.