[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]

Hành động vuốt tóc ở trong xã hội loài người ẩn chứa rất nhiều hàm ý đó.

Sự động viên, trấn an cùng với biểu hiện sự thân thiết,... Nhưng mà thông thường đều theo ý nghĩa tích cực.

Hạ Thiên hỏi Matthew Dennehy với hy vọng cậu bé có thể làm bạn với cô, và mong cậu bé sẽ đồng ý. Sự lựa chọn của Matthew là vươn tay giết chết con vật nhỏ kia, không thể tưởng tượng nổi một cậu bé dịu dàng xoa đầu cô.

Cậu bé thật sự hiểu được ý nghĩa ẩn chứa trong đó sao?

Mãi cho đến ngày hôm sau, Hạ Thiên vẫn còn hoài nghi trong lòng.

Trên thị trấn nhỏ chỉ có một ngôi trường tiểu học, nằm ở trung tâm thị trấn. Từ trường đến nhà cần phải đi bộ hai mươi phút, quý bà Smith yêu cầu bốn đứa trẻ vẫn còn học tiểu học trong nhà phải cùng nhau về nhà.

Nhưng mà...

Hạ Thiên đã đợi ở dưới tòa nhà dạy học nửa ngày trời, chỉ để đợi Justin và Leila hai người cùng học lớp năm, cũng là kẻ đầu sỏ gây tội giáng cho Matthew một cú tát vào hôm trước.

“Leila đâu?” Hạ Thiên khoanh tay với dáng vẻ đề phòng hỏi.

“Ai mà biết, chắc trốn học nữa rồi.” Justin cũng không thích Hạ Thiên, vì Justin chơi chung với đám Frank: “Đồ ác ma cũng không có ở đây.”

Theo lý thuyết mà nói, học sinh lớp một tan học sớm nhất.

“Em đi xem thử, anh ở đây đợi nhé.” Hạ Thiên nói.

“Ai thèm đợi tụi bây.”

Justin trợn mắt: “Đồ ác ma muốn chết thì cứ để nó chết đi.”

Nói xong cậu nhóc cũng không thèm nhìn tới Hạ Thiên mà lập tức rời đi.

Không ở cùng nhau càng tốt, Hạ Thiên không muốn cãi nhau ở trên đường. Cô vừa chuẩn bị đi đến lớp một tìm Matthew, còn chưa nhấc chân đi, thì nhìn thấy các bạn học của mình đi ra.

Đối phương kinh ngạc nói: “Sao cậu còn ở đây vậy? Tớ nghe nói một bạn học sinh lớp một nhìn thấy Matthew đi vào trong rừng rồi.”

Hạ Thiên: “...”

Câu chuyện[Huyết Ảnh Sát Khí]bắt đầu từ một thị trấn nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, xung quanh toàn là rừng sinh thái nguyên thủy, chưa nói đến việc đây là nơi hoang vu ít người đặt chân đến, thì địa hình ở đây cũng gập ghềnh phức tạp, mọe người ngoài tỉnh đến chắc chắn cũng sẽ lạc đường.

Tóm tắt trong một câu là nơi đó cực kỳ thích hợp giết người cướp của.

Matthew không những là người ngoài tỉnh vừa được đưa đến nhà của quý bà Smith, cậu bé cũng chỉ mới sáu tuổi.

Không có chuyện gì thì đi vào rừng làm gì, sợ cuộc sống của mình chưa đủ kích thích sao hả? Hạ Thiên lập tức vội vàng, vẫy tay tạm biệt các bạn khác, sau đó cô quay người chạy vào rừng.

Nhân lúc cậu bé vẫn chưa đi xa, bây giờ vẫn còn kịp. Sẽ rất rắc rối nếu cậu bé thực sự đi sâu vào rừng.

Thật may mắn không có ai dọn dẹp tuyết trong rừng, Hạ Thiên vừa vào rừng, thì nhìn thấy dấu chân trên mặt đất. Cô điên cuồng bám theo dấu chân trên đường, ban đầu còn chỉ có một loạt dấu giày nho nhỏ… vừa nhìn đã biết là thuộc về Matthew. Sau khi Hạ Thiên chạy được ba bốn trăm mét, thì nhìn thấy dấu giày của Matthew và dấu giày của hai người khác xuất hiện ở cùng một chỗ.

Cô thầm nói không hay rồi, sau đó tăng tốc chạy về phía trước.

Vượt qua con suối bị đóng băng, ở gần một dốc núi, cuối cùng Hạ Thiên đã đuổi kịp dấu chân trên mặt đất.

Matthew đứng ở một cái cây ven đường, cách cậu bé hơn mười mấy mét, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang thì thầm to nhỏ. Hạ Thiên nhìn chăm chú thì phát hiện thì ra đó là người quen…

Cô gái đang dựa vào thân cây cười đùa, không phải Leila thì còn có thể là ai nữa chứ?

A! Đây là…

Hạ Thiên hơi ngạc nhiên một chút: Đây là đang làm gì, hẹn hò à? Không phải chứ!

Mặc dù biết ở nước Mỹ có chuyện yêu sớm như vừa nói, nhưng cô nhóc chỉ mới mười một tuổi thôi! Đây cũng là quá sớm rồi. Hơn nữa cậu thiếu niên cười đùa vui vẻ với cô nhóc, nhìn thế nào cũng chỉ mới học cấp hai.

Justin nói Leila trốn học, là trốn học để lén đi hẹn hò sao?truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

Cậu học sinh cấp hai này rốt cuộc là ai?

Cho nên Matthew đi vào rừng là để tìm Leila… Nhưng cậu bé làm sao biết Leila ở trong rừng, lại làm sao tìm được dấu chân của đối phương? Hạ Thiên không nhịn được mà líu lưỡi: Không quá đáng vậy chứ, một cậu bé năm nay chỉ mới sáu tuổi đã nắm chắc kỹ năng điều tra và truy tìm dấu vết?

Hạ Thiên vừa muốn bí mật dẫn Matthew đi, để tránh làm phiền họ nói chuyện, nhưng cuối cùng lại trễ một bước.

Một giây trước Leila còn tươi cười bỗng nhiên trong chốc lát sững người lại, cô nhóc đã đẩy cậu học sinh cấp hai ra, nét mặt giận dữ nhìn Matthew:

“Đồ ác ma!”

Leila gần như hét lên: “Mày nhìn lén bao lâu rồi?”

Matthew dĩ nhiên không nói năng gì.

Sự im lặng của cậu bé dường như đã khiến Leila mất bình tĩnh.

Suy đi nghĩ lại cũng có thể hiểu được sự phẫn nộ của Leila: Cô nhóc không biết Matthew đã đi tìm mình. Trong mắt Leila, cậu bé chẳng bao giờ hé miệng nói, cũng không biết phản ứng lại, như một con rối xâm nhập vào thế giới loài người. Cậu bé như âm hồn bất tán xuất hiện trong khu rừng hoang vu hẻo lánh, còn nhìn chằm chằm vào Leila và bạn trai của cô nhóc.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, Leila đã nổi da gà đầy người rồi.

“Ai kêu mày nhìn lén tao hả?” Leila nổi giận đùng đùng lao về phía trước: “Có phải Hạ Thiên kêu mày tới không? Mày với con nhỏ đó là cùng một bọn!”

Hạ Thiên: “...”

Chuyện này liên quan gì đến tôi zị? Leila bị ngáo rồi.

Thấy Leila định giơ tay đánh người, tình hình lúc này rất căng thẳng, quả thật không có thời gian cho Hạ Thiên nghĩ nhiều. Cô đành phải chạy nhanh qua đó: “Leila, cậu mau dừng tay lại!”

Nhân lúc đối phương còn đang ngơ ngác, Hạ Thiên đã kéo Matthew qua và chắn trước mặt cậu bé.

Sự xuất hiện của cô tình cờ “chứng thực” suy đoán của Leila, cô bé mười một tuổi trông như một con điên, gào lên: “Tao biết ngay là mày xúi giục nó mà, đồ đê tiện, đồ khốn!”

Hạ Thiên: “Cậu nói tào lao gì vậy?”

Cô thật sự có chút tức giận, Matthew tốt bụng đến tìm cô nhóc, còn bị cô nhóc mắng một trận, thậm chí xém tý nữa là bị cô nhóc đánh. 

Ở đâu ra cái đạo lý như thế, đổi lại người khác thì người ta cũng hắc hóa thôi.

“Matthew là đang lo lắng cho cậu mới đi tìm cậu.” Hạ Thiên không khách khí mà đáp trả lại: “Nếu không phải quý bà Smith yêu cầu mọi người cùng nhau về nhà, thì ai thèm quan tâm đến sống chết của cậu chứ!”

“Nói mấy câu vớ vẩn đó, cũng chỉ để lừa gạt bản thân mày thôi!”

Cảm xúc của Leila đang vô cùng kích động, cô nhóc chỉ vào Matthew chửi rủa: “Khi đồ ác ma được đưa tới, tao đã nghe hết những gì nhân viên xã hội nói với quý bà Smith rồi! Ba mày là kẻ nghiện ma túy, mẹ mày không quan tâm đến mày, bà ta còn chính tay giết chết ba mày! Con quái vật như mày đến ba tuổi còn chưa biết nói, vì vốn dĩ không có ai dạy mày. Mày cho rằng mày đối xử tốt với nó thì nó sẽ biết ơn mày sao? Nhìn thử xem cái bộ dạng của đồ ác ma này đi, sớm muộn gì nó cũng sẽ bắt mày, bắt tao, bắt tất cả mọi người lại rồi giết sạch hết!”

Một loạt những từ ngữ mắng chửi vang lên ầm ĩ trong đầu Hạ Thiên.

Cậu nói đúng rồi. Cô thầm châm chọc, cứ tiếp tục như vậy đi rồi chúng ta không một ai thoát được đâu.

Nhưng ngoài cơn đau đầu thì Leila đã mang đến bất ngờ cho Hạ Thiên… Không ngờ còn có thể nghe được chuyện quá khứ của gia đình cha mẹ đẻ của Matthew Dennehy.

Phần nội dung này bất luận là hệ thống hay là bộ phim gốc đều không có kể đến.

Các cơ quan phúc lợi không có dẫn Matthew đến trường học dành cho trẻ đặc biệt, mà chỉ cho cậu bé làm bài kiểm tra để chứng minh cậu bé là người bình thường.

Chỉ là vào những ngày bình thường cậu bé cho rằng việc nói năng và giao tiếp là hoàn toàn không cần thiết.

Cậu bé trở nên như vậy cũng không có gì kỳ lạ, khi nghe những gì Leila nói, thì đó đúng là một cuộc thảm sát kiểu Mỹ đúng nghĩa.

Nếu một đứa bé có một nhu cầu mà hoàn toàn không được đáp ứng. Phải sống trong một môi trường không có chút tình yêu thương quan tâm hay chăm sóc nào, dù có khóc cũng không thể nào đổi lấy sự chú ý của ba mẹ. Dù có cười cũng không nhận được sự tán thưởng của người lớn, thì đương nhiên cậu ta cũng không thể hiểu được ý nghĩa của cảm xúc, cũng không có nhu cầu bày tỏ tình cảm.

Thật đáng tiếc khi số phận của Matthew thật xui xẻo, ba mẹ không trân trọng, điều kiện gia đình nhận nuôi cũng không tốt.

Phải chi có một người bằng lòng dạy dỗ cậu bé, giang tay ra giúp đỡ cậu bé, có lẽ cậu bé cũng sẽ không như bây giờ… Có dáng vẻ như một sát nhân trong tương lai.

“Tùy mày, mày muốn nói sao thì nói.”

Hạ Thiên không thèm trả lời Leila đang lên cơn khùng: “Muốn đi hay không tùy cậu, tụi tui đi về trước đây.”

Leila: “Mày đứng lại ngay.”

Cô nhóc không định bỏ qua chuyện này, thậm chí Leila còn tiến đến gần họ vài bước: “Mày định kể cho quý bà Smith nghe đúng không? Mày là kẻ phản bội luôn gieo rắc sự bất hòa!”

Hạ Thiên: “...”

Bây giờ, Hạ Thiên thật sự nghi ngờ đầu óc Leila có vấn đề.

Bình thường cô ở một mình trong phòng ngủ cũng bị Leila đến mắng chửi, ít nhất còn có thể lấy lý do là vì Leila bị mất ngủ nên tính khí không tốt. Nhưng tới mức hoang tưởng bị hại thì có hơi quá đáng rồi.

“Mình cũng không phải đồ ngốc.” Hạ Thiên cảm thấy không thể hiểu được mà hỏi lại: “Chủ động gây rắc rối, thì có lợi gì cho mình?”

“Mẹ kiếp! Con chó, khốn khiếp, mày với đồ ác ma kia cút xuống địa ngục với nhau hết đi!”

Leila không muốn nghe, cô nhóc điên cuồng nói ra những lời chửi rủa, với lại còn hung dữ lấy tay đẩy Hạ Thiên một cái.

Dù có nói gì thì Hạ Thiên cũng không ngờ Leila sẽ ra tay thật.

Cô loạng choạng, lùi về sau vài bước, rồi ngã xuống đất. May là tuyết dày lại mềm mại, hơn nữa vào mùa đông cô mặc quần áo dày, cho nên Hạ Thiên không cảm thấy đau.

Vốn Hạ Thiên không muốn so đo với con nít. Nhưng nếu Leila đã làm như vậy, thì đã hoàn toàn chọc giận cô.

“Leila!”

Cô nhóc cũng cao giọng đáp trả: “Thần kinh mày bị gì à? Có muốn tao giống như Justin cho mày một cái bạt tay không? Thử xem tối nay mày giải thích thế nào với quý bà Smith!”

Nghe được câu nói đó, “cậu bạn trai” giả chết nãy giờ của Leila dường như bừng tỉnh.

Học sinh cấp hai cũng sợ gặp phiền phức, việc này nếu làm lớn lên, thì chuyện cậu ta và Leila trốn học sẽ bị phụ huynh biết. Thế là cuối cùng cậu ta cũng đã bình tĩnh trở lại, lao về phía trước kéo Leila còn đang định xông lên ra tay đánh người.

“Được rồi, được rồi, các cậu là người một nhà mà.” Cậu học sinh cấp hai kéo Leila ra xa một chút: “Đừng làm ầm ĩ lên.”

Leila ‘xì’ một tiếng: “Ai là người nhà với nó?”

Hai người lôi lôi kéo kéo nhau rời khỏi khu rừng trong tiếng chửi bới của Leila.

Thật là một đứa trẻ trâu!

Nếu không phải Matthew có mặt ở đó, thì Hạ Thiên nhất định sẽ đánh một trận với Leila… Còn bây giờ thì thôi đi.

Đặc biệt là hôm qua mới phát hiện Matthew Dennehy đang quan sát học theo người ở bên cạnh, hoàn cảnh của gia đình nhận nuôi quá tồi tệ, cô không thể trở thành hình mẫu bạo lực được.

Cô ngồi dưới đất xoa xoa cổ tay, sau đó quay đầu nhìn Matthew.

Matthew Dennehy vẫn đứng một bên quan sát, khuôn mặt thanh tú của cậu bé không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm Hạ Thiên, như muốn nhìn xuyên qua mặt cô.

Như vậy là cô còn phải cảm ơn Leila chứ, Hạ Thiên cười gượng vài tiếng.

Qua lời kể của Leila về quá khứ của Matthew và gia đình cũ của cậu bé, những thứ đó cũng đủ để chứng minh suy đoán của Hạ Thiên: Matthew không hiểu ý nghĩa của hành động xoa đầu này là gì.

Không hiểu ý nghĩa, thì cũng đừng bày tỏ sự thân thiết hoặc thể hiện tình cảm. Hạ Thiên nghĩ lại, sau mỗi lần cô lộ ra vẻ thất vọng và bất lực, sẽ tự lừa dối bản thân rồi xoa đầu Matthew. Có lẽ cậu bé đã nhận ra biểu cảm tương tự như vậy của Hạ Thiên, và cố gắng bắt chước theo hành vi của cô mà thôi.

Việc bắt chước đơn thuần này không cao cấp hơn so với việc huấn lịch chó con nghe khẩu lệnh lập tức ngồi xuống chút nào. 

“Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Hạ Thiên bò dậy, phủi phủi tuyết ở trên người xuống, bất lực nói: “Chị tin em, những việc em làm đều xuất phát từ ý tốt mới đến tìm Leila… nhưng em tuổi còn quá nhỏ. Matthew à, nếu lạc đường ở trong rừng sẽ rất khó tìm đường ra. Lần sau gặp phải tình huống như thế này, phải nói với thầy cô, hoặc là ít nhất phải nói với chị, được chứ?”

Nói đi thì cũng phải nói lại, rốt cuộc vì sao cậu nhóc lại đi tìm Leila? Hạ Thiên vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

May là Matthew không có bị thương.

Nghe thấy những lời Hạ Thiên nói, cậu bé nhìn đi chỗ khác. Đôi mắt Matthew hơi cụp xuống, tầm mắt chuyển từ khuôn mặt cô sang đôi tay cô.

Hạ Thiên cúi đầu xuống nhìn theo hướng nhìn của Matthew, thì phát hiện khi nãy cô té bàn tay chống xuống mặt đất, nên đã để lại một vết xước nhỏ trên tay.

“Chị không sao.” Cô thản nhiên nói: “Về nhà thoa thuốc sẽ khỏi thôi.”

[Mục tiêu công lược: Matthew Dennehy, giá trị hắc hóa -2, giá trị hắc hóa hiện tại: 87.]

Hạ Thiên: ???

Đợi một chút, đây là sao?

Gợi ý của hệ thống thình lình xuất hiện khiến Hạ Thiên sửng sốt: Xem ra việc cô suýt chút nữa thì bị đánh còn có tác dụng thanh lọc tâm hồn à!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play