[[ Xuyên Nhanh ] Quái Đàm Nam Chủ Yêu Tôi]
Gần đây quý ngài Smith đi công tác nên trong nhà chỉ có một người trưởng thành là bà Smith. Mà bà ấy vốn đảm nhiệm công việc y tá nên phải trực đêm hoặc đi sớm về khuya là chuyện bình thường, thậm chí còn thường xuyên xảy ra.
Khi bình tĩnh và xem xét mọi chuyện thì một người vốn đã phải lo liệu gia đình, bây giờ còn dính líu đến chuyện chăm sóc sáu cô nhi có vấn đề, chưa kể còn thường xuyên trực đêm cường độ cao, mấy chuyện này gộp lại thì dùng từ vất vả thôi sẽ không thể hình dung.
Ở một mức độ nào đó, Hạ Thiên có thể hiểu được bà Smith, bà ấy vốn không hề coi thường những đứa trẻ mồ côi cần được nuôi dưỡng, cho dù không được ổn định về đầu óc đi chăng nữa.
Nhưng đương nhiên, điều này không có nghĩa là bà Smith làm đúng, bản thân Hạ Thiên cũng nghĩ như vậy.
Nếu đã không có đủ sức thì có thể nhận nuôi ít trẻ em hơn hoặc bỏ tiền thuê một bảo mẫu. Về bản chất thì mục đích chính của bà ấy vẫn là vì trợ cấp của chính phủ mà thôi.
Sáu đứa trẻ lần lượt xuống lầu, sau khi bà Smith nhìn thấy Hạ Thiên thì khuôn mặt đã mệt mỏi bây giờ còn tràn ngập sự thất vọng hiện ra rõ ràng: "Hạ Thiên, ta tưởng con mới là người hiểu chuyện nhất."
Nghe câu này xong, cô đoán là tối hôm qua ở bệnh viện bận rộn hơn so với ngày thường, giọng của bà Smith khàn hơn hôm qua.
"Bà ơi…"
Giọng nói của Hạ Thiên chợt mềm nhũn.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày, gương mặt lộ ra bộ dáng lo lắng: "Con pha cho bà chén trà thảo dược trước nha. Bà, bà ra phòng khách lấy hơi trước, chúng ta nói chuyện sau."
Nói xong, Hạ Thiên lập tức xoay người chạy vào phòng bếp rồi lấy ra trà thảo dược của bà Smith, sau đó lại dùng nước nóng ngâm một cái khăn lông, đem chén trà và khăn lông đặt trên khay và bưng đến phòng khách.
"Khăn nóng đắp lên mặt sẽ thoải mái hơn một chút."
Hạ Thiên cẩn thận nói: "Cũng giúp giảm phù thũng*."
*Phù thũng: tình trạng ứ nước và dịch quá mức khoảng gian bào của cơ thể mà không thể thoát ra ngoài được, khiến bộ phận đó sưng to bất thường. Bệnh có thể chỉ là tình trạng sinh lý do mang thai hoặc tác dụng phụ của thuốc điều trị, song cũng có thể là dấu hiệu bệnh lý như: xơ gan, bệnh nhân, suy tim sung huyết,…
Trên thế giới này, làm gì có ai lại đi trách mắng mấy đứa nhỏ hiểu chuyện chứ? Hiểu rõ quy tắc của người trưởng thành thì không chỉ sống yên ổn thôi đâu, sống tốt là đằng khác, đôi khi còn tránh được những chuyện không đâu. Hạ Thiên không chỉ đang giả bộ bản thân là đứa trẻ hiểu chuyện mà cô còn cố gắng chuẩn bị tinh thần tạo ra nước mắt.
Bà Smith nhìn vẻ mặt ủy khuất áy náy của cô một lát, sau đó chỉ lắc đầu.
Cô bé châu Á này so với bạn cùng lứa tuổi có vẻ gầy yếu non nớt hơn, vẻ mặt như thế càng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu. Nhìn gương mặt đầy sự lo lắng của Hạ Thiên, vừa pha trà vừa chuẩn bị khăn mặt, cơn tức trong lòng bà Smith còn chưa phát ra đã tiêu tán hơn phân nửa.
"Đều là người một nhà." Giọng nói của bà ấy ôn hòa không ít: "Cháu cùng Leila có mâu thuẫn gì mà không thể nói chuyện để giải quyết?"
"Bà Smith!"
Frank Johnson nhất thời không vui: "Hạ Thiên, nó ăn vụng kẹo sữa và…"
Bà Smith: "Đủ rồi!"
Trong mắt người lớn, việc lấy đồ ăn vặt trong tủ lạnh không xin phép không nghiêm trọng bằng mâu thuẫn giữa hai đứa trẻ.
Bà Smith vốn đã phiền lòng chuyện ở bệnh viện rồi, thằng nhóc Frank có não nhưng éo biết dùng đang yên đang lành lao vào ngắt lời lại càng khiến bà ấy cảm thấy không vui, tâm trạng càng lúc càng đi xuống: "Chỉ là mấy viên kẹo mà thôi, con bé ăn rồi thì thôi, mấy đứa cảm thấy bình thường bà ngược đãi mấy đứa hay không cho mấy đứa ăn cái gì sao?"
Frank há miệng thở dốc, còn muốn phản bác nhưng nhìn thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của bà Smith, cậu ta không cam lòng mà im lặng.
Hạ Thiên nhân cơ hội này liền nhẹ giọng nói: "Đúng, con xin lỗi, bà Smith, xin đừng trách Frank, đều là lỗi của con cả."
Bà Smith: "Con nghĩ xem, con đã làm gì sai?"
Hạ Thiên nức nở một tiếng không to không nhỏ nhưng đủ để cả phòng nghe thấy.
Khóc là phương án tốt cho tình hình hiện tại, nhưng không thể gào lên hay khóc lớn, việc đó sẽ chỉ phản tác dụng.
Cô để lại cho bà Smith một ánh mắt rưng rưng, sau đó lập tức cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh che hai má giấu đi vẻ đáng thương với hai mắt đẫm lệ trong mái tóc, hơn nữa còn lộ ra bộ dáng áy náy nắm lấy ngón tay của mình: "Con nên… Con nên hành động sớm một chút!"
"Hả?" Bà Smith sửng sốt. truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha
"Nếu con hành động sớm... Ngăn cản Frank và Matthew nảy sinh mâu thuẫn, hai người họ sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng sẽ không quấy rầy đến Leila, càng không để Matthew bỏ lỡ bữa tối đói bụng rồi con phải ăn trộm kẹo sữa cho cậu bé." Giọng nói của Hạ Thiên đè nén tiếng khóc nức nở: "Là con, là vì con quá sợ hãi, quá yếu đuối nhát gan! Con nên dũng cảm một chút để bà không phải lo lắng, bà ơi, con rất, con rất xin lỗi, thực sự xin lỗi."
Cô bé chín tuổi khóc nấc lên, thanh âm đứt quãng, lời nói vốn được sửa sang lại phát ra rất hỗn loạn. Nhưng tin tức được tiết lộ từ Hạ Thiên đủ để bà Smith hiểu được nguyên nhân và hậu quả.
Frank bắt nạt Matthew!
Nói là nảy sinh mâu thuẫn thì một cậu bé sáu tuổi làm sao dám gây sự với người anh lớn tuổi hơn mình, chưa kể, Matthew còn gần như không nói lời nào hay không phản ứng, kể cả là đối với bà ấy, vậy làm thế nào mà cậu bé có thể tạo ra mâu thuẫn với Frank? Bà Smith không phải người ngốc.
Về phần cãi vã và ăn trộm đồ ăn vặt, chuyện này hoàn toàn là hậu quả liên quan đến việc Frank bắt nạt Matthew.
Làm ca đêm một thời gian dài, trong lòng bà Smith vốn đã mệt mỏi, chuyện ở bệnh viện khiến bà ấy cảm thấy tức giận không thôi, sau khi về nhà còn phải xử lý mâu thuẫn của đám trẻ mồ côi càng làm cho nỗi phiền lòng của người phụ nữ tăng lên không ít, phải nói là phiền không chịu nổi. Bản thân Matthew đã là một phiền toái rồi, Frank còn muốn trêu chọc, rồi còn bắt nạt cậu bé, hơn nữa--
Lúc này, bà Smith mới nhớ tới việc bản thân cần phải quan tâm đến tình trạng của Matthew một chút.
Tầm mắt bà ấy nhìn bao quát cả phòng để tìm tung tích của Matthew, cuối cùng thì dừng lại ở một góc của phòng khách. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền cảm thấy đau lòng, cậu bé sáu tuổi xinh đẹp như búp bê bây giờ trên mặt lại mang thêm hai má sưng vù, trông rất đáng thương.
Bà Smith lập tức bùng nổ, nổi giận lôi đình: "Frank, đây là biểu hiện của con với tư cách là anh trai sao?"
Ngay sau câu đó, Frank còn nâng cao giọng cãi lại: "Không phải con đánh!"
Đúng đúng đúng, cứ như thế, à mà không, phải hét to hơn nữa mới được!
Hạ Thiên vừa cúi đầu lau nước mắt vừa mừng thầm dưới đáy lòng, tuy rằng nếu cô không khóc thì chưa chắc bà Smith đã phát hiện Matthew bị đánh, nhưng nếu sau khi phát hiện mà Frank vẫn còn trốn tránh trách nhiệm thì việc hôm nay nhất định không thể dừng lại ở đây.
"Con dám cãi bà…" Bà Smith đè nén lửa giận: "Mấy đứa đi ăn sáng trước, Frank, Johan và Justin ba người ở lại."
"Bà Smith--"
"Bà không muốn nghe mấy đứa già mồm cãi láo." Bà Smith nổi giận: "Ở trường học, con gây cho bà bao nhiêu phiền toái rồi, ở nhà còn bắt nạt Matthew? Frank, con thật sự làm bà thất vọng."
Nói xong, bà Smith lại nhìn về phía Hạ Thiên nhưng ngữ khí lập tức chuyển biến tốt đẹp không ít: "Đừng áy náy, con gái, đây không phải lỗi của con."
Hạ Thiên cúi đầu: "Matthew, hệ thống sưởi trong phòng ngủ của Matthew cũng hỏng rồi, thưa bà."
Bà Smith hiếm khi dùng giọng dịu dàng, bây giờ lại vỗ vỗ vai Hạ Thiên dỗ dành: "Bà sẽ gọi điện thoại kêu người đến sửa, con yên tâm."
Hạ Thiên: "Con cảm ơn bà ạ."
Cô còn không quên cẩn thận dặn dò: "Bà nhất định phải uống hết trà trước khi nó nguội nha."
Về phần sau đó Frank bị dạy dỗ như thế nào thì hoàn toàn không liên quan đến Hạ Thiên.
Cô đi ra khỏi phòng khách, Leila chỉ liếc mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó không thèm để ý mà lập tức rời đi. Nhưng Matthew lại im lặng đi theo sau Hạ Thiên.
Cậu bé đứng ở một góc phòng khách, tầm mắt chưa bao giờ rời khỏi Hạ Thiên.
Ánh mắt búp bê vô cảm của Matthew vẫn khiến Hạ Thiên cảm thấy không thoải mái, nhưng cô vẫn chịu đựng sự khó chịu trong lòng mà ngồi xổm xuống, hạ thấp giọng nói chuyện với cậu bé: "Em xem, phản kích có rất nhiều cách. Quy tắc trong nhà là do bà Smith đặt ra. Frank không tuân thủ các quy tắc, em có thể đề nghị với người đặt ra các quy tắc để trừng phạt cậu ta."
Hạ Thiên ra vẻ thân mật lần nữa sờ sờ đầu Matthew: "Bộ dạng của em đẹp như vậy, giả vờ đáng thương để bà Smith mềm lòng, cái này không phải tốt hơn chuyện cắn răng chịu bị đánh sao?"
Matthew nghe vậy nhưng mặt không chút thay đổi, cậu bé chỉ quay đầu nhìn về phía bóng lưng Leila rời đi, hành động giống như muốn nói: Vậy cô ta thì sao?
Hạ Thiên: !!!
Cho nên, cậu bé này quả nhiên là nghe lọt đi!
Cho dù Matthew chỉ liếc mắt nhìn Leila một cái nhưng điều này cũng làm cho Hạ Thiên mở cờ trong bụng -- đây là lần đầu tiên cậu bé đáp lại lời nói của cô a!
"Chị có biện pháp." Hạ Thiên vô cùng vui mừng: "Buổi tối chị sẽ đề nghị để cho bà Smith ăn canh súp lơ, bà ấy ghét nhất súp lơ."
Leila chính là người có vấn đề về thần kinh, vì chỉ có một chút nên không hề hấn gì đối với Hạ Thiên, nhưng với bà Smith thì cô không chắc.
"Không chỉ phải đề nghị mà còn phải bỏ tất cả súp lơ vào trong bát của bà ấy." Hạ Thiên nói thầm: "Bà Smith không cho chúng ta kén ăn mà, không phải sao?"
Trả thù nho nhỏ là được, không cần để ở trong lòng.
Matthew nghe Hạ Thiên nói như vậy liền thu hồi ánh mắt ngay lập tức, dường như cậu bé cũng rất hài lòng với câu trả lời này đi.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn điểm tâm." Hạ Thiên nắm tay Matthew: "Trước khi đến trường, nhớ mang theo bánh quy nhỏ chưa ăn xong, để tránh việc chưa đến giờ cơm trưa đã đói bụng."
Trong sáu đứa trẻ của gia đình, có bốn đứa đang học cùng một trường tiểu học, Matthew vừa mới bước vào lớp một. Cậu bé vừa vặn đang trong tuổi lớn nên dễ bị đói bụng nhất. Bây giờ cô đã quen với việc Matthew không cho mình bất cứ phản ứng nào. Hạ Thiên lại suy nghĩ một chút: Chiều nay có hoạt động cộng đồng, cô muốn giúp quý bà Pete dọn tuyết đọng trong vườn hoa để đổi lấy chút tiền tiêu vặt.
"Buổi chiều chị có hoạt động cộng đồng, em cũng đi cùng chị đi." Hạ Thiên còn đề nghị với Matthew: "Có thể chơi ở trong vườn."
Matthew chỉ im lặng bỏ gói bánh quy nhỏ còn lại vào túi.
Sáu tuổi là tuổi bắt đầu tiếp xúc với xã hội ở nơi đây, vốn đã lỡ rất nhiều thời gian nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có.
Bàn tính trong đầu của Hạ Thiên nảy số rất nhanh: Tiếp xúc nhiều hơn với đám đông trong xã hội, nói không chừng có thể làm cho Matthew mở rộng lòng mình thì sao? Cho dù không có tác dụng thì để cho cậu bé ở trước mặt mấy quý cô quý bà lăn lộn toàn thời gian không phải ý kiến tồi, đến khi bọn họ quen mặt Matthew là ổn áp rồi. Phải biết rằng các quý bà quý cô quanh năm ở nhà đều rất nhiệt tình, bọn họ không thể chịu được khi thấy trên người mấy đứa nhỏ có thương tích.
Vì thế sau khi tan học, Hạ Thiên mặc kệ Matthew có đồng ý hay không-- dù sao thì cậu bé cũng thèm lộ ra chuyện không đồng ý hoặc từ chối nên cô trực tiếp dẫn cậu bé đến nhà bà Pete.
Như những gì Hạ Thiên đã dự đoán từ trước, quý bà Pete quả nhiên rất thích em bé Matthew sáu tuổi tinh xảo đáng yêu này, tán thưởng Matthew lớn lên giống tiểu thiên sứ liên tục không định dừng, đối với hành vi bắt nạt của Frank còn biểu hiện ra sự oán giận mãnh liệt. Sau khi Hạ Thiên liên tục nhấn mạnh rằng Frank đã nhận được hình phạt xứng đáng thì bà Pete mới chịu dừng kế hoạch tìm bà Smith để "nói về vấn đề này".
Sắp đến Giáng sinh nên thời gian gần đây tuyết rơi liên tục.
Hạ Thiên phái Matthew đi dọn dẹp tuyết đọng lại trong bồn hoa, còn mình thì phụ trách xử lý tuyết đọng bị người ta giẫm lên trên lối đi nhỏ. Cô vừa rắc muối lên mặt đất, vừa không ngừng nhìn về phía Matthew.
Không trách được việc bà Pete phản ứng mạnh như vậy, Matthew Dennehy quả thật đáng để người khác phải thán phục.
Cậu bé ngồi trong bồn hoa với dáng vẻ an tĩnh, đáng yêu như một đứa trẻ luôn nghe lời người lớn vậy, tuyết trắng sạch sẽ làm nổi bật mái tóc vàng của cậu bé càng thêm rực rỡ, khi cúi người chạm vào tuyết đọng, cẩn thận từng li từng tí kéo lại một lần, khuôn mặt mượt mà trắng nõn không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng gương mặt ấy cũng giống như đang thể hiện ra vài phần nghiêm túc.
Bà Pete nói rằng Matthew trông giống như một thiên thần chẳng may lạc xuống trần gian không quá đáng chút nào.
Cái này cũng quá khoa trương rồi đi, Hạ Thiên không khỏi líu lưỡi: cảm giác như ngôi sao nhí trong phim Hollywood cũng chỉ được như vậy, Matthew Dennehy hoàn toàn có dung mạo có thể trở thành minh tinh.
Trong lúc cô đang khiếp sợ thì thân hình Matthew đột nhiên dừng lại.
Cậu bé đột nhiên xoay người và đánh về phía bên phải. Hạ Thiên nhạy bén nhìn thấy Matthew bắt được cái gì đó từ những bụi hoa khô héo.
Cô vội vàng tiến lên xem đó là con gì.
Là con--
"Mô phật, là chuột đồng!" Hạ Thiên hô lên.
Giọng nói mang theo vài phần sợ hãi của cô khiến Matthew quay đầu lại.
Không giống với các loại chuột khác, thân thể của chuột đồng chắc khỏe hơn, đuôi ngắn hơn và có lông, đầu hơi tròn hơn, mắt và tai nhỏ hơn và răng hàm cao hơn với chỏm răng nhọn hơn, đôi mắt đen láy không ngừng chuyển động. Xét về độ đáng yêu thì… Ừm, đúng là có đáng yêu một chút thật, nhưng đm, cái con này gây hại bome ra! Dẹp! Éo thể nào yêu bọn này cho được.
Trên lý thuyết mà nói, dọn dẹp vườn hoa cũng giống như việc dọn dẹp thú dữ vậy. Nhưng Hạ Thiên quả thật rất sợ loài chuột, cô theo bản năng lùi về phía sau nửa bước: "Không nên dùng tay cầm, bọn này có thể có bệnh truyền nhiễm!"
Chuột đồng không ngừng giãy dụa trong lòng bàn tay của Matthew.
"Em buông nó ra trước đi." Hạ Thiên định ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ muốn chạy đi tìm người giúp: "Chị, chị đi tìm bà Pete qua đây!"
Cậu bé sáu tuổi rũ mắt, lông mi dày che đi đôi mắt khiến Hạ Thiên không nhìn thấy ánh mắt vô cơ của cậu bé.
Matthew quỳ gối giữa tuyết đọng, cậu bé cầm con chuột đồng giống như thưởng thức một bức tranh nghệ thuật được vẽ tỉ mỉ. Cậu bé nghe được Hạ Thiên mở miệng thì chậm rãi buông bàn tay trái đang cầm con chuột đồng ra, ngón tay cuộn lại như muốn buông tha cho nó.
Nhưng trước khi chuột đồng giãy dụa muốn chạy trốn, Matthew vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, tay phải nắm lấy một tảng đá bên cạnh.
Khi cậu bé giơ tay lên, Hạ Thiên cũng hiểu được ý định của Matthew. Hạ Thiên chưa bao giờ nghĩ tới hành động của một đứa trẻ lại nhanh nhẹn như vậy, cô trừng mắt nhìn, còn chưa kịp đáp lại thì...
"Matthew, đừng--"
Con ngươi của Hạ Thiên đột nhiên co rút.
Cô đưa tay muốn giữ chặt Matthew, nhưng đã quá muộn, hòn đá bén nhọn đập xuống đầu con chuột đồng xấu số một cách mạnh mẽ.
Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.