Việc này vốn không liên quan đến Hạ Thiên.
Cô nương của Uyên Ương Lâu gặp tình huống như thế này chắc chắn không ít, bản thân Oanh Oanh có lẽ đã sớm chết lặng rồi. Nhưng khi Hạ Thiên và Trần Chiêu đi ra khỏi phòng bao thì vừa vặn nghe được một tiếng "ba" vang lên phá vỡ bầu không khí.
Chỉ thấy một gã lưu manh ở đại sảnh tửu lâu đi lên giáng một cái tát, vừa chuẩn vừa ngoan mà đánh trúng hai má Oanh Oanh.
Một bạt tai này không chút thương tiếc, gã ta đánh nữ nhân mà như kiểu dùng cả tính mạng để đánh ấy, trực tiếp đánh Oanh Oanh nằm lăn ra trên mặt đất.
"Đúng là cái loại không biết xấu hổ." Lưu manh thì thường không biết giữ vệ sinh là như thế nào, tên này cũng thế, rất vô duyên vô dạng phun một bãi nước bọt tora ngoài, nói câu nào là nước bọt cứ phả phả phả vào mặt người ta, không biết sáng đã đánh răng chưa mà răng vàng khè thế kia, cô thấy thúi hộ người phải ở gần nghe gã này nói chuyện.
"Gia còn phải coi ngươi là đại tiểu thư mà cung phụng hay sao? Đồ vật trong kỹ viện cũng xứng đáng có vị trí ở chỗ này sao, ngươi nghĩ ngươi được phép nghênh mặt ở chỗ này à?!"
Hạ Thiên: "…"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT