Đi qua hai cánh cửa lớn, cái tôi nhìn thấy trước nhất chính là một cái lư hương lớn màu đen.
Trong lư hương cắm đầy nhang lớn nhỏ dài ngắn không đồng đều nhưng mùi nhang đều rất nồng.
Một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc tăng bào màu xám canh giữ ở bên cạnh lư hương, hẳn là nhìn nhang để tránh những cây nhang kia gây nên hỏa hoạn.
Tôi xuyên qua đám người đi tới bên cạnh hòa thượng trẻ kia lễ phép hỏi: “Dạ sư thầy cho hỏi, nơi nào cầu bù hộ mạng ạ?”
Hòa thượng trẻ tuổi không trả lời ngay, mà nhìn chằm chằm tôi một hồi, mới đưa tay chỉ về một về một gian Thiên Điện bên tay phải, vắng vẻ không một bóng người.
Chỉ chỗ xong, hòa thượng trẻ tuổi không nhìn tôi nữa, tiếp tục trông coi lư hương lớn.
“Cảm ơn ạ.”
Cảm ơn một tiếng, tôi đi đến Thiên Điện, một bác gái mặc áo khoác lông dê vừa vặn đi ra, trong tay bà nắm đồ vật gì đó, vẻ mặt kích động rời đi.
Tôi mang theo lòng hiếu kỳ đi vào, một mùi hắc ngược lại vào mũi tôi, vô cùng quái dị xông thẳng lên tới não tôi.
Trong nháy mắt, tôi cảm giác được trong lỗ mũi cay xè, con mắt thì ẩm ướt.
Quá đột nhiên nên tôi không thích ứng được, tôi đứng tại chỗ, hòa hoãn một hồi lâu, mới từ từ ổn định lên.
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Một giọng nói nhu hòa bên tai tôi vang lên.
Theo hướng tiếng nói tôi ngẩng đầu, liền nhìn thấy một lão hòa thượng trông dáng vẻ rất lương thiện, khoác một bộ tăng y thông thường, ngồi sau ghế, cười ha hả.
“Vâng, tốt hơn nhiều rồi.” Tôi trả lời một câu, đi qua, nói với lão hòa thượng: “Dạ sư thầy, con tới mong cầu bình an.”(Ứng dụng TᎩT)
“Tôi biết.” Lão hòa thượng trả lời.
“Sư thầy biết ạ?”
Câu trả lời của ông ấy làm tôi sững sờ.
Lão hòa thượng thu nụ cười lại nói: “Âm khí trên người cậu rất nặng, hẳn là bị quỷ quấn thân.”
“Sư thầy, bù hộ mạng thật có thể bảo vệ tôi khỏi bị quỷ quấn thân nữa đúng không ạ?” Tôi hỏi vấn đề mình băn khoăn nhất.
Dù sao Lâm Phong nói tới nơi cửa phật xin bù hộ mạng thì có thể khiến cho quỷ thấy tránh xa ra.
Nhưng Lâm Phong không phải là hòa thượng, chỉ là người bình thường, độ đáng tin trong lời anh ấy nói có chút không đủ.
“Đối phó với những thứ quỷ đang quấn lấy anh cũng đủ dùng rồi.” Lão hòa thượng gật đầu, lại chỉ bên cạnh nói: “bù hộ mạng đều để tại nơi đó, tự anh đi chọn một cái đi.”
Nhìn một chút hướng sư thầy chỉ, tôi mới chú ý tới điểm rất kỳ quái ở chỗ bên cạnh đó.
Bình thường trong chùa miếu chỗ nào cũng đều phải có phật tượng mới đúng, nhưng nơi này không có tượng Phật, chỉ trưng bày từng ngọn từng ngọn đèn dầu đang đốt theo thứ tự cao thấp.
Mùi vừa rồi lúc tôi vừa vào cửa ngửi được, hẳn là mùi của những ngọn đèn dầu này.
Mà dưới đáy những ngọn đèn dầu có mùi kỳ quái này đều đè một tấm bùa đã được vẽ xong ký tự, chỉ lộ ra một sợi chỉ đỏ xuyên qua miếng gỗ khắc hình Quan Âm, Phật Di Lặc nhỏ.
Tại sao lại phải bày trí như vậy chứ?
Trong lòng tôi có chút hiếu kỳ, nhưng không có hỏi, thỉnh được bù hộ thân quan trọng hơn.
Người xưa có câu nam đeo Quan Âm, nữ đeo phật, tôi nâng một ngọn đèn dầu lên cầm lấy lá bùa có khắc hình Quan Âm nhỏ.
Cầm được bù hộ mạng, trong lòng tôi an tâm hơn rất nhiều, trở lại cửa ra vào hỏi: “Dạ sư thầy, cho con hỏi bao nhiêu tiền ạ?”
“Năm tệ.” Lão hòa thượng duỗi một tay ra nói.
Nghe được cái giá tiền này, tôi có chút hoài nghi cái bù hộ mạng này có phải hàng dỏm hay không, giá quá rẻ mạt đi?!
Do dự trong chốc lát, tôi rút tiền ra trả, nghĩ thầm coi như con nước còn tác.
Đem tiền bỏ vào thùng từ thiện, lão hòa thượng lộ thần sắc nghiêm túc căn dặn tôi: “Không được vứt bỏ sợi dây này.”
“Vâng!” Tôi dùng sức gật đầu.
Từ Thiên Điện đi ra, tôi trực tiếp đem bù hộ mạng buộc trên cổ , sợi chỉ đỏ dài ngắn vô tình phù hợp với tôi.
Thuận lợi mua được bù hộ mạng, xuất phát từ tâm thái cầu phù hộ, tôi mua ba nén hương cắm vào trong lư hương.
Cầu nguyện đủ loại câu phù hộ xong, tôi đi qua từ hai cửa chùa, mắt trông thấy cách đó không xa Lâm Phong đang ngẩng người đứng đó.
Tôi lặng lẽ đi tới vỗ tên này một cái, Lâm Phong trong nháy mắt mắng nhiếc, một bộ đau không chịu nổi.
“Giả vờ, anh cứ tiếp tục giả vờ đi.” Tôi buồn cười nói.
Lâm Phong bĩu môi, cất biểu lộ hồi nãy hỏi tôi: “Mua được bù hộ mạng rồi?”
“Mua được rồi.” Tôi gật đầu.
“Vậy trở về đi, tôi có chút mệt, muốn đi về ngủ.” Lâm Phong ngáp một cái nói.
Sau đó, tôi cùng Lâm Phong ngồi xe buýt trở về.
Trên đường tôi biểu lộ rất vui vẻ còn Lâm Phong thì bày ra dáng vẻ mơ màng buồn ngủ, nhìn như anh ấy thật sự sắp ngất xỉu đến nơi.
Sau khi xe tại trạm xe buýt, tôi hỏi Lâm Phong: “Anh có cảm thấy tài xế xe buýt luôn nhìn chằm chằm chúng ta một cách là lạ không?”
“Không cảm thấy.” Lâm Phong lắc đầu nói: “Tôi về ngủ, gặp lại ở công ty.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại đi mất.
Tôi nghĩ muốn mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn mà còn chưa nói ra miệng thì...
“Thôi vậy, lần sau mời tên này ăn điểm tâm sáng sau vậy.”
Lẩm bẩm một câu, tôi cũng đi trở về.
Không được bao lâu, điện thoại di động trong túi tôi bỗng nhiên vang lên.
Bấm nhận cuộc gọi, đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng Trương Nghê.
“Anh họ.”
“Tiểu nghê, có chuyện gì hả?” Tôi hiếu kỳ, vào lúc này sao em họ tôi lại gọi cho tôi.
“Anh không sao chứ?” Trương Nghê ngữ khí là lạ hỏi.
Lời nói cô quái lạ làm tôi càng mơ hơ nói: “Không bị sao cả, sao vậy?”
Chẳng lẽ em ấy biết chuyện tôi đụng quỷ rồi?
Cũng không đúng, em ấy không thể biết được.
“Không có việc gì sao hơn nửa đêm anh còn gửi tin nhắn!” Ở đầu kia điện thoại, Trương Nghê tức giận, âm thanh cất cao nói.
Thấy em ấy nói kiểu này, tôi chợt nhớ tới, chính xác lúc đó tôi có gửi nhắn tin hỏi em ấy Trương Dũng tên kia đang làm gì.
Tôi yên tâm khi nhận được tin hồi âm của em ấy nói là Trương Dũng đang ngủ, bèn không nhắn gì cho em ấy nữa.
Sau đó chính là gặp đụng phải linh hồn đứa bé gái đó, người phụ nữ có thai rồi đến chuyện cần đi thỉnh cầu bùa hộ thân làm tôi trực tiếp quên luôn cần trả lời tin nhắn cho Trương Nghê.