Khi Khương Nùng nghe nói cô vừa nhận nuôi một cô con gái bèn cử Diêm Ninh ít nói nhất tặng một món quà quý giá cho Tiểu Tư Nguyệt.
Tô Hà nhìn chiếc khóa trường mệnh và vòng ngọc tinh xảo trong hộp gấm, đều là những vật phù hợp với trẻ em ba tuổi một cách hoàn hảo. Quá rõ ràng, mặc dù suốt một năm qua Khương Nùng không hề quấy rầy cuộc sống riêng tư của cô nhưng luôn lặng lẽ quan tâm đ ến cô.
Nếu như nhà họ Tô truyền ra bất kỳ tiếng gió nào, Khương Nùng sẽ nể tình cảm của Tô Hà và Quý Như Trác khi xưa ân cần chăm sóc cô.
Tô Hà đeo khóa trường mệnh cho Tiểu Tư Nguyệt. Chiếc khóa này được tạo nên từ chất ngọc trắng tinh khôi bằng những đường nét điêu khắc tinh tế, có hai cái chuông nhỏ treo lủng lẳng, lúc đung đưa sẽ phát ra tiếng đinh đang nhỏ rất êm tai.
Tiểu Tư Nguyệt rất thích nó, vuốt v e mãi không chịu buông tay. Cô bé mở miệng nói với mẹ mình bằng chất giọng mềm mại: "Mẹ ơi, cái này ai tặng cho con vậy ạ?"
Tô Hà trượt ngón tay mảnh khảnh từ chiếc gáy trắng như tuyết của cô bé xuống chiếc chuông được đặt ngay ngắn. Đôi lúc nghe Tiểu Tư Nguyệt gọi mình, cô những tưởng kiếp trước cô bé đáng yêu này chính là con gái của mình vậy. Mặc dù kiếp này cô bé đầu thai trong bụng người khác nhưng quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn tiếp tục duyên mẹ con với cô.
Tô Hà cười đáp: "Người tặng khóa trường mệnh cho con là dì Khương Nùng. Con có xem bản tin không? Phát thanh viên đẹp nhất trong đó là dì ấy đó."
Dứt lời, Tô Hà bỗng dừng lại, giọng nhẹ dần: "Sau này nếu có cơ hội thì mẹ sẽ dẫn con đi gặp dì ấy."
Tiểu Tư Nguyệt đặt khuôn mặt trắng nõn vào lòng bàn tay cô, cười híp mắt: "Con mong quá mẹ ơi!"
Để Tiểu Tư Nguyệt làm quen với cuộc sống ở nhà họ Tô, Tô Hà không cho cô bé ra ngoài thường xuyên mà thỉnh thoảng sẽ đưa cô bé đến biệt thự trên núi nơi Tô Thành Nghiệp đang dưỡng lão để cô bé chơi với ông ngoại mấy ngày. Tuy nhiên, Tiểu Tư Nguyệt không thích gần gũi với bất cứ ai, chỉ thân thiết với mỗi Tô Hà.
Tiểu Tư Nguyệt mong manh, dễ vỡ là thế, ấy vậy mà khi bị đánh thức khỏi chiếc chăn ấm áp vào lúc bảy giờ sáng trong tiết trời lạnh giá vào mùa đông tháng Chạp, cô bé lại không hề khóc nháo chút nào mà mặc váy ngủ ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, rất im lặng. Đến khi được đeo tất vào bàn chân nhỏ nhắn, trắng trẻo, cô bé mới cất giọng hỏi: "Mẹ con dậy chưa ạ?"
Ngày nào cô bé cũng hỏi về Tô Hà hơn mười lần trở lên, có lúc Tô Thành Nghiệp không kìm được trêu đùa: "Con bé này, nhớ mẹ thế hả?"
Tiểu Tư Nguyệt cầm lấy cành liễu bằng bàn tay bé tí của mình, đứng ở ven hồ vui vẻ lắc lư qua lại, quay đầu lại, trả lời với giọng lanh lảnh: "Con nhớ nhiều người lắm ạ."
Tô Thành Nghiệp hỏi cô bé còn nhớ những ai nhưng cô bé không muốn nói, Tiểu Tư Nguyệt từ từ lùi lại, giọng nhẹ bẫng: "Đây là bí mật giữa con và mẹ ạ."
Cô còn nhớ người ba tên Quý Như Trác của mình, có điều do bây giờ ba bị bệnh nên mới không về nhà sống chung với mẹ thôi.
Gần cuối năm, sản nghiệp của nhà họ Tô ở thành phố Lịch xảy ra một số sự cố nên Tô Hà phải lặn lội đường xá xa xôi đến để xử lý cục diện rối rắm ở đó.
Cô đã sắp xếp lịch trình, chỉ ở lại tối đa một đêm, chỉ mang thêm Phỉ Trạch và một vài người nữa theo.
Dạo này Tiểu Tư Nguyệt hơi sốt nhẹ, vừa nghe mẹ phải đi xa một chuyến thì không thèm quan tâm mẹ đi lâu hay về sớm, trong tiềm thức chỉ biết nép trong lòng cô không chịu đi, yếu ớt gọi mẹ làm trái tim Tô Hà như muốn tan chảy.
Tô Hà bảo đoàn người Phỉ Trạch chờ ở ngoài cửa rồi ngồi xổm xuống, an ủi đứa trẻ nhỏ bé đang lo lắng, sợ hãi: "Mẹ sẽ về sớm thôi, con ở nhà ngoan nhé."
Bóng dáng cô được phản chiếu trong đôi mắt trong veo, sạch sẽ của Tiểu Tư Nguyệt: "Mẹ đi đón ba về nhà ạ?"
Ngón tay trắng nõn của Tô Hà khựng lại mấy giây, cô cố gắng nuốt nỗi chua xót vào trong cổ họng, nhẹ nhàng trả lời trong ánh mắt đầy mong đợi của con: "Ừm."
Tiểu Tư Nguyệt quên đi tất, đôi chân nhỏ trắng như tuyết mừng rỡ bước trên mặt đất, xoay quanh cô như thế nửa vòng.
Thư ký mặc âu phục thẳng thớm đang đứng trước chiếc xe đậu ở ngoài thúc giục cô.
Tô Hà khoác áo bành tô lông cừu vào rồi đi ra ngoài. Lúc xuống bậc thang, gió rét thổi tới làm tóc cô bay phấp phới, lướt qua hàng mi cong vút của cô. Tô Hà ngoái nhìn ra sau, thấy Tiểu Tư Nguyệt cũng ra ngoài theo. Cô bé ôm khung cửa, khoác trên mình chiếc váy bồng bềnh trắng như tuyết do chính cô tự tay mua, cổ áo lông xù làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn, trắng muốt hơi ửng hồng, ngũ quan mềm mại nhưng sắc nét như được vẽ trên giấy Tuyên Thành.
Tô Hà nhìn cô gái nhỏ đang tiễn mình đi, không quên ước hẹn với Tiểu Tư Nguyệt: "Không được khóc nhè đâu đấy."
Hàng lông mày của Tiểu Tư Nguyệt cong cong, lúc cười trông cô bé rất ngọt ngào: "Con sẽ giữ lời hứa... Lén khóc thôi, không cho người khác thấy đâu ạ."
Chữ cuối bị gió thổi đi, Tô Hà đã lên xe đi xa.
Đã một năm kể từ lần cuối cô bước chân vào thành phố Lịch sầm uất này. Cảnh vật nơi đây không thay đổi gì nhiều, đặc biệt vào lúc màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn, chiếu những tia sáng lấp lánh làm sáng bừng ban đêm đen tuyền như mực. Ngồi trong xe, Tô Hà chỉ dám hạ cửa sổ xe xuống một nửa, cụp hàng mi xuống nhìn chằm chằm vào tài liệu trên đầu gối chứ không nhìn ra ngoài lấy một lần.
Buổi chiều, cô đã tới nơi, đầu tiên là đến công ty chi nhánh đứng ra xử lý hai gián điệp th@m nhũng quỹ chung của dự án.
Chờ đến khi xong việc, các cổ đông cấp cao trong công ty lại tổ chức tiệc rượu.
Tô Hà dự tiệc rượu do những thành viên trong ban lãnh đạo cấp cao tổ chức gần như suốt một năm qua, điều đó đã giúp tửu lượng của cô cao đến mức uống ngàn ly cũng không say. Uống đến khi đã đủ phép lịch sự rồi, Tô Hà ra về trước, không động vào những món sơn hào hải vị trên bàn bao nhiêu cả.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, Phỉ Trạch lấy điện thoại ra muốn đặt lại một bàn ăn cho cô.
Như trời xui đất khiến, Tô Hà nhớ về nhà hàng gia đình mình đã đi vào trung thu năm ngoái.
Chiếc xe sang trọng màu đen dừng lại trên đường Xuân Hi. Đường phố ở đây gần hồ nên người ta thường đến để ngắm cảnh, đặc biệt vào ban đêm sẽ có những người đi đường cùng nhau đi từ con phố bên kia tới đây để ung dung tản bộ.
Tô Hà hạ cửa sổ xe xuống, ngước mắt nhìn về phía nhà hàng gia đình, một tấm bảng gỗ được treo trên tường trong sân: “Lưu Thanh Đài”
Nhà hàng đã đổi tên, nếu không phải vẫn là ông chủ quen thuộc ra đón, cách bài trí trong nhà hàng vẫn như cũ thì Tô Hà đã suýt tưởng mình đi nhầm chỗ rồi. Trời đã khuya, sắp đến giờ nhà hàng đóng cửa, chỉ còn khách ở vài ba bàn chưa về.
Ông chủ nói bếp đã gần hết nguyên liệu nấu ăn thế nhưng Tô Hà vẫn tìm một chỗ ngồi vào, thản nhiên nói: "Có gì ăn nấy, không sao."
Nhóm thư ký mặc vest nghiêm chỉnh đều chờ ở ngoài, chỉ có Phỉ Trạch ngồi cùng cô.
Trong bầu không khí thế này, chẳng ai nói gì với nhau.
Một lát sau, ông chủ mang lên cho Tô Hà một bát mì cùng hai món xào ăn kèm. Chay có, mặn có, màu sắc sặc sỡ và tươi tắn khơi gợi sự thèm ăn của người nhìn.
Tô Hà cầm đũa lên, gắp một miếng thịt rồi nhai nuốt thật kỹ, bỗng nhiên cất tiếng mà chẳng báo trước: "Là bếp trưởng làm."
Phỉ Trạch hỏi: "Tổng giám đốc Tô thường đến đây ăn ạ?"
Tô Hà đặt đũa xuống, lắc đầu.
Cô mới tới đây lần đầu vào Trung Thu năm ngoái, Quý Như Trác mới là người thường xuyên đến nhà hàng gia đình này.
Đồng hồ sắp chỉ mười hai giờ đêm, Phỉ Trạch cứ xem đồng hồ không dưới ba lần nhưng rồi vẫn chỉ yên lặng nhìn về phía Tô Hà đang thẫn thờ ngồi trước bàn ăn. Cô không có ý động đũa nữa, từ đầu đến cuối đều nhìn xuống dưới, hàng mi cong vút được ánh đèn chiếu rọi cứ cụp xuống như thể đang có thứ gì đ è xuống nặng trĩu, ánh mắt lặng lẽ nhìn thức ăn ở trên bàn.
Chủ nhà hàng hiểu ý, không thúc giục cô về, nấp dưới bếp với bếp trưởng.
Phỉ Trạch biết Tô Hà đang nhớ nhung bóng hình Quý Như Trác không rõ sống chết qua những món ăn này.
Khi tất cả mọi người trong nhà họ Tô cho rằng mối tình khắc cốt ghi tâm chưa bao giờ được đáp lại của cô đã chìm vào quên lãng, cô lại giấu mọi người lén lút dành trọn trái tim của mình cho Quý Như Trác thêm một năm nữa...
Rồi cũng đến lúc nhà hàng phải đóng cửa.
Tô Hà đứng lên, dù xung quanh vẫn còn đang sáng đèn nhưng bóng lưng gầy gò, nhỏ bé vẫn khiến người ta cảm thấy cô độc một cách lạ lùng. Bản thân có địa vị cao nhưng chỉ có tình yêu là mãi mãi không thể có được. Phỉ Trạch vẫn ngồi tại chỗ thất thần nhìn cô, muốn tìm kiếm dáng vẻ thiếu nữ rạng rỡ, hoạt bát mình đã thấy vào lần đầu tiên gặp cô.
Mãi cho đến khi một tràng chuông điện thoại vang lên từ túi quần cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ta.
Thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, vẻ ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt khôi ngô của Phỉ Trạch trong vài giây.
...
Tô Hà lên xe lại, tựa chiếc gáy thiên nga mong manh vào lưng ghế, hàng lông mi đang khép hờ cong vút, nhỏ dài.
Cô nghe tài xế phía trước khẽ nói: "Hình như tuyết đầu mùa đang rơi."
Chờ mãi mà Phỉ Trạch vẫn chưa rời khỏi nhà hàng, Tô Hà đang định ngồi thẳng người lên, nghiêng người nhìn ra ngoài xem thì cửa xe được mở ra, những hạt bông tuyết nhỏ bất chợt cuốn theo gió rét vào bên trong, Phỉ Trạch khom người ngồi vào ghế phó lái, hắng giọng giải thích: "Tôi hút thuốc lá một lát."
Ngay sau đó, anh ta giơ ngón tay thon dài chỉ vào một vị trí trên màn hình bóng loáng như gương, ánh sáng khá tối nên không ai thấy rõ.
Vừa nghe thấy hai từ hút thuốc, Tô Hà nhíu mày: "Hút ít lại chút đi."
Phỉ Trạch biết rõ cô không thích mùi thuốc lá, mọi khi cho dù lén hút thì cũng không bao giờ viện cớ này làm cô khó chịu. Anh ta khựng lại mấy giây, sờ sống mũi cao ráo rồi cẩn thận đáp "vâng".
Xe từ từ nổ máy, lái về phía khách sạn họ đang ở.
Tô Hà dự định qua đêm ở đây rồi đặt chuyến bay sớm nhất về thành phố Lạc. Trong xe cực kỳ yên ắng, chỉ có âm thanh tuyết rơi trên ô kính đen như mực.
Không biết đã bao lâu trôi qua, bản tin buổi tối vang lên.
Bản tin bắt đầu với một đoạn nhạc piano du dương, sau khi kết thúc, nó rè rè mấy giây. Tô Hà ngước mắt lên, không hiểu sao lồ ng ngực cứ nghèn nghẹn như có thứ gì nặng trĩu.
Cô khẽ hé môi, vừa định bảo tài xế đổi kênh thì chất giọng dịu dàng của Khương Nùng vang lên.
Cô ấy là phát thanh viên của tin tức thời sự, đáng lẽ ra sẽ không xuất hiện trong bản tin tư vấn tình yêu đêm khuya mới phải.
Tô Hà nghe Khương Nùng dịu dàng nói rằng có một bức thư đã bị giấu kín nhiều năm được một người giấu tên viết cho người mình yêu sâu đậm. Đến nay cả hai đã xa nhau một năm trời, anh muốn chính miệng đọc cho người con gái mình thương nghe.
Sau vài giây chờ đợi ngắn ngủi, một giọng nói êm tai, trong trẻo càng quen thuộc hơn so với giọng của Khương Nùng vang lên.
Người ấy nói: Liên Liên ơi.
Ngồi tại góc tối trong xe, đôi mắt xinh đẹp của Tô Hà bỗng chốc rơi lệ, xúc động vì xưng hô thân mật này.
Cho dù không gặp mặt trực tiếp nhưng trong đầu cô đã tưởng tượng ra được người này, chắc chắn đó là một chàng trai có thói quen sạch sẽ, mặc áo trắng, quần trắng ngồi trong phòng thu âm với gam màu lạnh, gương mặt nhã nhặn và thanh tú được ánh đèn chiếu rọi, dễ dàng khiến người ta nhớ mãi không quên.
Câu thứ hai của anh như đang thủ thỉ bên tai cô: "Anh rất nhớ em."
Bàn tay củaTô Hà đang đặt trên đầu gối siết chặt lại, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào của mình xuống.
"Anh viết bức thư này lúc được chẩn đoán bệnh ung thư phổi, ban đầu định gửi cho em vào năm thứ mười sau khi anh chết." Giọng Quý Như Trác tiếp tục chầm chậm vang lên đầy dịu dàng, không hề ngập ngừng: "Để lúc đọc được bức thư này, một cô gái rạng rỡ, tràn trề sức sống như em nhất định đã có một người đàn ông giỏi giang kề bên, yêu em, có một mái ấm gia đình, có một cô con gái đáng yêu."
"Có lẽ thỉnh thoảng nhớ tới anh, em sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi..."
"Không đâu." Tô Hà thì thầm đáp lại anh, giọng nghẹn ngào: "Em chỉ yêu mình anh, yêu anh suốt đời suốt kiếp."
Quý Như Trác bỗng hạ thấp giọng: "Liên Liên à, nếu không mắc căn bệnh này, anh cũng muốn là một người đàn ông có thể hẹn hò với cô gái xinh đẹp, thích mặc váy kim sa lấp lánh, cùng em đi khắp các nẻo đường, lối ngõ trong thành phố Lạc, ngắm hoa sen nở rộ dưới cái nắng oi ả mùa hè. Buổi tối thì anh sẽ đàn piano để dỗ em ngủ."
"Bức thư này dài mười trang, ngoài thổ lộ tấm lòng yêu em còn viết hết những lời sẽ khiến em khóc tức tưởi. Anh yêu em. Anh từng không mong em bỏ lỡ những người đàn ông khác xứng đáng để em gửi gắm quãng đời còn lại vì anh. Thế nên anh chỉ có thể trốn tránh tình yêu nồng cháy nhất của em, thậm chí anh còn ích kỷ ước rằng em sẽ quên đi tình cảm đã có với anh, cuối cùng bây giờ anh lại là người trót yêu em hơn cả..."
"Liên Liên à, nếu không bị thời gian giục giã, anh ước có thể yêu em đến đầu bạc răng long."
...
Tô Hà cắn chặt môi, khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt trong suốt, nóng hổi làm nhòe hàng mi, dọc theo khóe mắt tuôn rơi như mưa. Tâm trí cô rối như tơ vò, không nhớ nổi Quý Như Trác đã nói gì tiếp đó, chỉ biết nức nở, khàn giọng bảo Phỉ Trạch đổi đường.
Tối nay cô muốn gặp Quý Như Trác. Cô không thể đợi thêm một phút giây nào nữa.
Phỉ Trạch đã đổi đường đi trên thiết bị dẫn đường trong lúc nghe radio, anh ta nói nhỏ: "Anh Quý đang chờ cô ở Tàng Nguyệt."
Cơn tuyết đầu mùa làm tắc đường, đến khi xe dừng trước căn biệt thự lâu đời kia thì tuyết đã phủ khắp mặt đường.
Tô Hà mở cửa xe ra mà không màng gió rét ập tới. Đôi chân đi giày cao gót dừng lại, cô nhìn về phía trước với gương mặt thấm đẫm nước mắt.
Quý Như Trác đang đứng trên bậc thang lát đá xanh, ánh đèn êm dịu như ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tuấn tú, nhã nhặn của anh. Khi nở nụ cười dịu dàng, anh như hóa thành một bức tranh xưa cũ với phông nền tuyết rơi sau lưng trong thầm lặng.
Tô Hà nhìn người con trai đã khiến mình thương nhớ mỗi khi đêm về, mắt nhòe vì lệ.
Anh về rồi.
Quý Như Trác với gương mặt khôi ngô, nổi bật đến mức khiến người ta khó mà quên được, nổi tiếng là chính trực trong giới giám định đồ cổ đã về rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT