Thế mà Yên Hàng mặt dày thật, ngay lúc đó anh ta lập tức lên mạng đặt mua một con.

Cuối cùng lúc này đã tìm được người rồi, anh ta bèn giữ chặt lấy cổ tay Thẩm Già Hòa kéo cô vào trong lồ ng ngực mình, hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của cô: “Sao lại không thể làm sinh nhật, đồ anh mua là hàng chính hãng, có ngày sản xuất đàng hoàng đó?”

“Đồ khốn!”

“Còn mắng hả?” Yên Hàng thản nhiên, vòng tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, cúi đầu thì thầm bên tai: “Coi chừng anh hôn em tới khi khóc mới thôi.”

Thẩm Già Hòa trừng mắt: “Vậy tối hôm qua anh hung dữ như vậy làm gì?”

Yên Hàng thầm nghĩ, còn không phải là do không vừa mắt con cáo già Sở Tuy đưa em về nhà sao? Nhưng ngoài miệng lại lầm bầm: “Bị chó bám lên người.”

Tô Hà khoanh hai cánh tay trắng như tuyết vào nhau, im lặng tựa vào vách tường nghe đôi vợ chồng mới cưới này v3 vãn nhau. Bên dưới hàng lông mi cong dài chợt thoáng qua chút cảm xúc hâm mộ.

Cô không ra mặt bởi vì cô muốn tránh mọi người ở thành phố Lịch còn không kịp nữa là.

Chỉ sợ, mới…sao nhãng… đi một chút là phải nghe được tin tức Quý Như Trác qua đời.

May mà tất cả mọi người bên cạnh cô đều biết rõ cô không thích nghe điều gì nhất, cho nên từ khi Phỉ Trạch dẫn đầu, không một ai dám nhắc tới ba chữ Quý Như Trác này.

Từ khi ra đời tới nay, cái tên mụ Liên Liên không phải không có tác dụng, bởi vì cô rất may mắn.

Cho nên cô đi công tác khắp thế giới cũng không gặp được những người liên quan tới thành phố Lịch. 

Tô Hà đã đổi số điện thoại di động lúc tiết trời vào thu. Nếu không phải có một đêm khuya, cô đột nhiên nhận được tin nhắn từ nhóc Đậu thì cô đã giấu thành phố Lịch xuống tận đáy lòng rồi.

Đêm tối cũng không khiến cho trái tim cô trở nên ấm áp được. Ánh sáng màn hình hơi tối, dòng chữ trong tin nhắn không dài, cô chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể đọc hết cả câu.

Nhóc Đậu nói: “Dì Tô Hà ơi, cháu nhớ dì, cháu chúc dì tết Trung Thu năm nay bình an.”

Tô Hà được cậu nhóc nhắc mới nhìn lịch, giật mình nhận ra đã tới Trung Thu rồi.

Khoảng thời gian này năm trước, cô còn cùng Quý Như Trác mời bốn người nhà Khương Nùng ăn bữa cơm sum họp.

Một đêm này, Tô Hà không ngủ được. Mãi tới khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên tấm kính cửa sổ thủy tinh chạm trổ hoa văn kia, mặt cô trắng bệch, bước xuống giường. Khi đi ngang qua ô cửa sổ, cô vươn tay lên rồi buông thõng xuống mặc kệ cho chiếc điện thoại di động rơi thẳng xuống đất. 

Phỉ Trạch ở ngoài cửa nghe thấy tiếng vang từ trên lầu một, đoán chắc là trên lầu có thứ gì bị rơi, mới lên tiếng dò hỏi: “Giám đốc Tô?”

Tô Hà mở cửa, vừa đeo trang sức ngọc trai quý giá lên cổ tay trắng như tuyết, ánh sáng lấp lánh từ viên ngọc lóe lên càng làm tôn thêm vẻ đẹp động lòng người của cô. Cho dù là xuống lầu ăn sáng cũng phải xinh đẹp tươm tất, cô bình tĩnh nói: “Anh đổi dùm tôi một chiếc điện thoại mới với.”

Phỉ Trạch: “Được.”

Tô Hà đi tới trước vài bước, rồi dừng chân nói một câu: “Thay cả thẻ sim luôn.”

Cô sợ lần sau khi nhận được tin nhắn từ nhóc Đậu, nội dung tin nhắn sẽ là tin Quý Như Trác đã chết.

Một khi đổi số điện thoại riêng tư, Tô Hà đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người ngoài, tựa như chôn vùi bản thân trong nhà cũ của nhà họ Tô vậy.

...

Lần thứ hai, cô đề cập tới chuyện nhận con nuôi là khi Tô Thành Nghiệp đang dưỡng lão ở một ngôi làng trên núi. Ông mới quen một người bạn câu cá, rất hâm mộ người ta có cô cháu gái ngoan ngoãn, đáng yêu bầu bạn.

Mỗi tháng, Tô Hà sẽ chọn một ngày cố định đi thăm ba. cô thấy ông thích có cháu như vậy, có cái gì yêu thích cũng tặng cho cô bé nhà người ta. Khi đang pha trà, côF đột nhiên nói: “Ông già nghỉ hưu rảnh rỗi như vậy, con tìm một cô bé bầu bạn với ba nhé?”

Mí mắt Tô Thành Nghiệp lập tức giật giật, lườm về phía cô.

Tô Hà cúi đầu, ánh nước nơi mặt hồ phản chiếu dáng người thon gầy của cô. Tay áo bị cô vén lên một chút để lộ ra cổ tay rất nhỏ, vừa nhìn là biết vì quản lý cả sự nghiệp của gia tộc mà chắc chắn không thể ăn được mấy bữa cơm đàng hoàng.

Cô nấu trà xong nhắc ấm tới, rót vào chén trà màu mực: “Nhà họ Tô chúng ta còn có một nhánh khác, nếu phải phân rạch ròi thì con phải gọi người đó là em họ. Mới kết hôn chưa tới năm năm, hai vợ chồng bị tai nạn ngoài ý muốn qua đời, để lại một cô bé ba tuổi lẻ loi một mình.”

Nếu có cha mẹ khỏe mạnh, Tô Hà sẽ không cướp con của người khác.

Cô đã gặp cô bé này rồi, rất giống mẹ, còn nhỏ nhưng vô cùng xinh đẹp.

Cô đặt ấm trà xuống, lấy ảnh chụp và tài liệu bên trong bìa tài liệu bên cạnh đưa cho Tô Thành Nghiệp: “Đứa bé này mang dòng máu nhà họ Tô, con vừa gặp đã rất thích cô bé. Ba, ba thấy nhận cô bé làm con nuôi của con, có được không?”

Tô Thành Nghiệp cầm ảnh chụp, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh, khẽ mỉm cười của Tô Hà.

Không biết bắt đầu từ khi nào, con gái cưng của ông đã không còn tùy hứng, ngạo mạn như trước nữa, mà thay vào đó là đã học được cách vui mừng hay giận dữ đều không hiện lên mặt.

Bắt đầu từ khoảnh khắc Tô Hà vì nhà họ Tô đồng ý rời khỏi Quý Như Trác, Tô Thành Nghiệp đã cảm nhận được, có lẽ sau này ông sẽ vì quyết định thúc ép cô về nhà khi trước của mình mà phải đồng ý với bất kỳ điều kiện gì cô đưa ra.

Chỉ cần Tô Thành Nghiệp vừa gật đầu đồng ý, Tô Hà đã làm việc với hiệu suất cực kì cao, chỉ trong một tuần đã cho Phỉ Trạch giải quyết xong chuyện nhận con nuôi rồi.

Chuyện cô còn trẻ mà đã nhận con nhà khác về làm con nuôi dưới danh nghĩa của mình vừa truyền ra ngoài đã khiến cho không ít người nhà họ Tô bàn tán xôn xao.

Có người vai vế lớn hơn lập tức tới khuyên Tô Thành Nghiệp: “Đợi vài năm nữa, Liên Liên cũng sẽ kết hôn sinh con thôi. Tại sao vừa nghỉ hưu anh đã hồ đồ theo nó rồi?”

Tô Thành Nghiệp đội mũ màu đen tránh nắng, ngồi bên hồ câu cá trông vô cùng nhàn nhã.

Ông nghe một lúc lâu mới giật cần câu nói: “Mặc kệ nó đi.”

Người tới không khuyên được Tô Thành Nghiệp, tạm ngừng một lúc mới làm ra vẻ thần bí tiết lộ một chuyện: “Anh Tô à, nghe nói cậu trai họ Quý kia chưa có chết vì bệnh.”

Tô Thành Nghiệp vừa nghe không giật cần câu nữa mà nheo mắt lại: “Chưa chết vì bệnh sao?”

Đã tới một năm hẹn ước, bên phía nhà họ Tô không thể nghe ngóng được thân thể bệnh tật ngắc ngoải kia vì sao lại còn sống trên đời, bởi vì người đến báo cáo không biết nhiều lắm. Nhưng lại có vô tình nghe được một câu:

Nói là nhìn thấy Quý Như Trác xuất hiện ở thành phố Giang. 

Tô Hà không biết chuyện có người tới trước mặt Tô Thành Nghiệp ngăn không cho cô nhận con nuôi. Bây giờ, cô là chủ gia đình, không có người nào có thể đả động tới quyết định của cô được. Trên đường đến đón cô, Phỉ Trạch hỏi: “Nếu lúc trước chủ tịch Tô không đồng ý thì sao?”

Tô Hà lấy gương ra chỉnh lại lớp trang điểm. Thấy son môi quá đậm nên cô dùng khăn tay chùi đi một ít, rồi mới chậm rãi nói: “Nếu vậy tôi sẽ đón cô bé về nuôi dưỡng trước, đợi tới ngày nào đó ba tôi suy nghĩ thông suốt mới chính thức sửa thành con của tôi trên danh nghĩa.”

Một khi cô đã đề cập tới chuyện nhận con nuôi thì ắt hẳn phải suy nghĩ kỹ mọi chuyện sau đó phải giải quyết thế nào rồi.

Tài xế lái xe vô cùng chuyên nghiệp, sau một quãng đường chưa tới bốn mươi phút đã tới một khu dân cư phổ thông.

Bên ngoài xe có mưa rơi, Tô Hà bước xuống xe. Đôi giày cao gót sang trọng màu đỏ vừa đặt xuống, Phỉ Trạch đã đi vội tới bung dù, vừa che mưa chắn gió cho cô vừa khẽ nói vài câu: “Sau khi ba mẹ bất ngờ qua đời, cô bé đã bị đưa tới nhà dì họ. Nhưng nhà họ không ai muốn chăm sóc cho cô bé cả, khi tôi tìm đến đây đúng lúc họ đang cãi cọ muốn đưa cô bé tới trại trẻ mồ côi.”

“Trại trẻ mồ côi nào dám nhận con cháu nhà họ Tô chứ?” Tô Hà tiếp lời, không tránh đi những vũng nước đọng trên mặt đất mà đi thẳng lên lầu.

Khi biết được chủ nhà họ Tô muốn tới đây, người nhà này đã lo lắng chờ đợi một hồi lâu.

Tính ra thì đứa nhỏ mà Tô Hà muốn nhận nuôi này cũng có gia thế rất hùng hậu, người đàn bà thân là dì họ cầu còn không được. Sau khi mời khách vào nhà, bà ta còn chưa kịp nở nụ cười lấy lòng, đã nghe thấy Tô Hà lạnh nhạt hỏi: Con gái của tôi đâu?”

“Trong, trong phòng sách.”

Tô Hà nhìn theo hướng bà ta chỉ, lập tức đi tới cánh cửa phía bên trái.

Trên cửa có treo một cái chuông, lúc mở cửa sẽ vang lên tiếng chuông lanh lảnh vui tai. Cô đứng lại gõ cửa trước, rồi lại kiên nhẫn đợi một lát mới chậm rãi đẩy cửa vào.

Bên trong nơi được gọi là phòng sách chất đống không ít vật linh tinh. Vừa bước vào, Tô Hà đã nhìn thấy một cô bé xinh đẹp đang ôm đầu gối, im lặng co ro ngồi trong góc tường. Người dì họ của cô bé không để tâm săn sóc đến đứa bé này. Trong tiết trời rét lạnh như thế này mà chỉ cho cô bé mặc một chiếc váy ngủ màu trắng cũ kỹ, mái tóc đen nhánh, mềm mại rối bời che đi hơn nửa gương mặt non nớt.

Sau khi Tô Hà bước từng bước nhẹ nhàng vào phòng, cô bé chỉ hơi co rụt bả vai nhưng lại không hề sợ hãi mà ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt sáng long lanh hỏi: “Cô là mẹ mới của cháu à?”

“Đúng vậy.” Tô Hà vươn tay, khẽ khàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô bé, giọng nói lại dịu dàng vô cùng: “Cô tên là Tô Hà, còn cháu tên gì?”

Cô bé vô thức nắm lấy đầu ngón tay cô, trong mùa đông, thời tiết khắc nghiệt này lại cảm nhận được hơi ấm, rất giống với cảm giác mềm mại của mẹ trong trí nhớ. Cô bé mím đôi môi trắng bệch, một hồi lâu sau mới ngoan ngoãn trả lời: “Cháu sinh vào tháng tư, cho nên ba cháu gọi cháu là Tiểu Tư Nguyệt.”

“Được rồi, Tiểu Tư Nguyệt.”

Tô Hà bế cô bé lên khỏi góc phòng chất đầy sách báo, dẫn cô bé đi dễ dàng hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều.

Cả quãng đường đi, cô bé mới ba tuổi đã cực kì hiểu chuyện, đôi mắt đen như mực mở to nhìn người xa lạ trong phòng, cũng không có dấu hiệu sẽ khóc lóc ầm ĩ.

Phỉ Trạch đi từng bước tới, đưa một tấm thảm nhung ấm áp sang.

Tô Hà lấy nó bọc lấy đôi bờ vai bé nhỏ sắp đông cứng của cô bé, giúp cô bé tránh đi lạnh lẽo bên ngoài.

Tiểu Tứ Nguyệt tò mò nhìn chú đẹp trai xa lạ này, rồi mới áp sát tới bên tai cô khẽ hỏi: “Đây là ba hả mẹ?”

Tô Hà lắc đầu, ở lòng bàn tay bé nhỏ trắng nõn, mềm mại của cô bé, viết từng nét từng nét chữ xuống: “Ba con tên là Quý Như Trác.”

Giọng nói của Tiểu Tứ Nguyệt còn mang theo mùi sữa, đọc theo cô: “Quý Như Trác...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play