Thi quỷ bay ra ngoài, loạng choạng từ trên mặt đất bò lên, lảo đảo đi về phía cửa sân.
Chỉ là không chạy được mấy bước, tẩu thuốc lá của Lưu bà đột nhiên đập vào sau gáy thi quỷ kia.
Sau một tiếng "phốc" Thi quỷ kia liền ngã xuống đất.
Lưu bà bà đi vòng qua trước mặt thi quỷ, làm ra một tư thế kỳ quái, chân trái bà giẫm trên đất, chân phải gác lên chân trái, giống như là đang ngồi trên không, tẩu thuốc trong tay giơ cao, ddaaapj vào sau trán của thi quỷ một lần nữa.
- Một gõ đánh lệ hồn!
- Hai gõ đi phách!
- Ba gõ diệt oan nghiệt!
Mỗi lần gõ một cái, thi quỷ kia liền phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể giống như bị bệnh điên không ngừng run rẩy, khi Lưu bà bà gõ lần thứ ba, thi quỷ kia không còn động tĩnh.
Gõ xong ba cái này, Lưu bà bà giống như là hao hết khí lực trên người, thoáng cái liền ngồi liệt trên đất.
Trong phòng, ông nội bị thi quỷ kia đạp một cước, vất vả lắm mới đứng lên được.
Nghe được yên ắng trở lại, liền vội vàng chạy ra ngoài nhìn, chỉ thấy Lưu bà bà ngồi bệt trên đất, thở dốc từng ngụm, bên cạnh còn cái xác của thi quỷ, nhưng đã không còn nhúc nhích.
Trên sân bừa bộn, khắp nơi đều là thi thể của chồn cùng hồ ly, ngay cả con chó mực mà cha tôi tìm được, cũng bị thi quỷ kia mổ bụng, nằm sấp trên vũng máu, dĩ nhiên không còn tiếng động.
Con chồn to lớn vừa rồi xuất hiện, hình như cũng bị thương, trên người đều là vết máu, đầu tiên nó liếc nhìn về phía ông nội tôi, sau đó mang theo đám chồn cùng hồ ly bị thương khập khiễng rời khỏi nơi này.
Ba năm ở chung với đám chồn cùng hồ ly này, ông nội không có bất kỳ lòng đề phòng nào đối với chúng.
Trong ba năm nay, những con chồn và hồ ly này mỗi ngày đều đưa đồ ăn cho nhà tôi, hơn nữa lần này còn chạy tới cứu mạng người trong nhà chúng tôi.
Nhìn bóng dáng con chồn khổng lồ kia, ông nội còn hướng về phía nó vẫy một tiếng: "Cảm ơn Hoàng Đại Tiên. "
Hoàng Đại Tiên tự nhiên không đáp lại, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Ông nội đi tới bên cạnh Lưu bà bà, nương theo ánh trăng nhìn thoangs qua, lập tức hoảng sợ, Lưu bà bà vốn không được ưu nhìn, giờ phút này trên mặt lại xuất hiện một vết sẹo, từ trán đến khóe miệng, vết thương rất dài, hình như còn mù một con mắt.
Lưu bà bà, ngài. Không sao chứ? Ông nội bất an hỏi.
Lưu bà bà đau đớn hít một hơi thật sâu để kìm nén, run giọng nói: "Không sao tôi vẫn còn sống "
"Thi quỷ này, cô ta.." Ông nội có chút lo lắng nhìn thoáng qua thi quỷ đang nằm sấp trên mặt đất.
"Yên tâm đi, không sao đâu, hồn phách của vợ Mã lão tam kia đã bị tôi đánh tan, cái xấc này không còn hồn, không thể biến thành thi quỷ, lát nữa các ngươi đem thi thể này ném ở phía sau núi, hoặc là trả lại cho gia đình Mã lão tam, để cho hắn an tang lại một lần nữa. chuyện này coi như là chấm dứt."
Bên này đang nói, cửa đột nhiên lộ ra một cái đầu.
Chính là cha đang dắt con chó mực đến.
Ông ấy nghe thấy trong nhà yên ắng, liền tới xem một chút, nhìn thấy trên sân bừa bộn, cũng hoảng sợ.
"Vào đi, không sao đâu." Ông nội nói giọng trầm trầm
"Cha... Tiểu kiệt không hay rồi, mọi người mau vào đây xem đi "Trong phòng truyền đến tiếng khóc của mẹ tôi.
Vừa nghe thấy động tĩnh này, ông nội cùng cha, còn có Lưu bà bà khập khiễng đi vào phòng.
"Làm sao vậy?" Ông nội nhìn thoáng qua tôi được mẹ ôm trong ngực, vội vàng hỏi.
"Vừa rồi... Vừa rồi lúc Tam tẩu nhảy vào, con nhìn thấy trên tường phía sau Tiểu Kiệt đột nhiên xuất hiện một cái bóng hồ ly rất lớn, hơn nữa còn mọc tám cái đuôi, sau khi cái bóng kia xuất hiện Tam tẩu liền nhảy ra khỏi cửa sổ, sau đó Tiểu Kiệt liền ngất đi, gọi thế nào cũng không chịu tỉnh, nó bọ làm sao vậy? Mẹ vừa khóc vừa nói.
Ông nội và cha vừa nghe, nhất thời sợ hãi, nhao nhao tiến đến bên cạnh tôi.
Lưu bà bà nghe nói, trầm ngâm một phen, dứt khoát nói: "Không quan trọng, vừa rồi nhất định là nguyên thần tiên gia trong cơ thể đưa nhỏ đi ra, đuổi thi quỷ kia đi, bằng không hai mẹ con các ngươi đã sớm mất mạng, chính vì tiên gia kia hiện thân, đánh cho thi quỷ kia bị thương nặng nên lão bà tôi mới có cơ hội tiêu diệt được cô ta. Thần hồn tiên gia vốn đã rất suy yếu, lần này hiện ra nguyên thần, khiến cho tiên gia kia bị thương tổn, nàng cùng đứa nhỏ là cùng xác hai hồn, ít thì ba ngày, nhiều thì bảy ngày, tôi khẳng định đứa nhỏ sẽ có thể tỉnh lại"
Nghe Lưu bà bà nói như vậy, tim gan cả nhà mới buông xuống.
Kế tiếp, còn có rất nhiều việc phải làm, đầu tiên còn cần cha tôi tìm một cái xe, kéo cái xác của vợ Mã lão tam kia ra sau núi, đến trời sáng, liền thông báo cho Mã lão tam đi thu liễm thi thể, an tang lại một lần nữa, dù sao cái xác này không thể để ở nhà tôi được, bằng không sẽ xuất hiện rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Về phần mấy cái xác của chồn cùng hồ ly trên sân, cũng bị ông nội thu dọn hết, ước chừng có hơn ba mươi con, da long của những con chồn cùnghồ ly này đều rất tốt. còn có thể bán với giá cao, nhưng bọn chúng đều là vì cứu tôi mới mất mạng, ông nội tuyệt đối không thể làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy, liền đào một cái hố lớn ở một góc sân, đem tất cả bọn chúng chôn sạch.
Sau khi tất cả mọi thứ đã được xử lý gọn gàng, trời cũng bắt đầu sáng.
Mẹ đã giúp Lưu bà bà băng bó vết thương một chút, ông nội đi tới đầu thôn, tìm một chiếc xe lừa tới đưa Lưu bà bà đến bệnh viện trên thị trấn xử lý vết thương.
Trên đường đi, ông nội đối với chuyện Lưu bà bà bị thương, vẫn canh cánh trong lòng, một bên ở phía trước kéo xe lừa, một bên cùng Lưu bà bà nói: "Đại muội, bà với nhà chúng tôi không thân quen gì nhưng lại vì nhà tôi mà mù một con mắt ngài nhà Ngô gia chúng tôi không cho gi báo đáp, trong lòng không khỏi áy náy "
Lưu bà bà lại nói: "Ngô lão ca, lúc trước tôi đã nói, tôi giúp nhà các ngươi không cầu hồi báo, có thể giúp Thượng Tiên là phúc báo Lưu bà tôi mấy đời tu luyện, cháu trai ông có thể được thượng tiên nhìn trúng, chứng tỏ nó có cơ duyên lớn, tương lai tiền đồ vô lượng, nhưng mệnh cách của cháu trai ông lại có chút đặc biệt, cả đời bất hạnh, gặp nhiều hoạn nạn, cứ ba năm một kiếp, không phải nó chết thì chính là người khác chết. Lúc này, tôi nhắc nhở ông một câu, năm nó chín tuổi sẽ gặp phải kiếp nạn lớn nhất, nếu như nó có thể vượt qua, vận mệnh có lẽ có thể xuất hiện bước chuyển lớn, nếu như không chống đỡ được, cái mạng nhỏ của nó cũng không còn, ông phải nhớ kỹ, ngày sinh nhật chín tuổi của nó, tuyệt đối đừng để nó ra ngoài. "
"Vì sao lại là lúc chín tuổi, khoog phải khi nó sáu tuổi còn có một kiếp nạn nữa sao?" Ông nội nghi hoặc nói.
"Liếp nạn năm sáu tuổi kia, tôi có lẽ có thể giúp được, nhưng kiếp nạn lúc chín tuổi kia, lão bà tôi bất lực, chỉ trông vào tạo hóa của nó." Lưu bà bà lấy tẩu thuốc ra hút một ngụm, nhìn về phía thôn Cửu Sơn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ba ngày sau, tôi thức dậy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT