Tôi nhìn thời gian trên điện thoại, đã 7 giờ sáng rồi.

Nhưng bên ngoài cửa sổ trời vẫn tối đen như cũ.

Bầu trời ở nơi này không có ánh sáng.

"Dao Dao, ra ngoài ăn sáng đi con."

Giọng của “mẹ” từ bên ngoài vọng vào.

Tôi vâng một tiếng rồi đi tới nhà về sinh, dùng nước lạnh rửa mặt.

Sắc mặt tôi trong gương nhìn tiều tụy thấy rõ, hai mặt thì đỏ ngầu lên.

Tôi cố nở một nụ cười trước gương, tự nói với bản thân.

Bạch Dao, mày phải cố gắng mà tồn tại.

Mày phải bảo vệ chị gái thật tốt, bọn mày nhất định phải rời khỏi nơi quỷ quái này.

Sau khi hít thở sâu, tôi mở cửa ra rồi đi lại phòng khách .

“Mẹ”, “chị” và “bố” đều đã ngồi vào bàn ăn cả rồi.

"Dao Dao, mau ngồi xuống đi con." Bố giục tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, hồi hộp liếc nhìn bàn ăn.

Trên bàn là bữa ăn sáng bình thường, sandwich và ít trái cây.

Không phải là thịt.

Xem ra chị nói không sai, thịt đông lạnh cũng coi như là hàng khan hiếm ở đây.

Tôi ngồi xuống.

"Nào, chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện đi." Mẹ mỉm cười nói.

Bà ta nắm lấy tay tôi. 

"Chúng ta phải biết ơn Chúa vì đã cho chúng ta thức ăn này.

 ”Mẹ”, “bố” và “chị” đều nhắm mắt lại.

Trong lòng tôi cảm thấy thật mỉa mai.

Quái vật mà cũng tin vào thần linh sao?

Tôi nhắm mắt lại, cầu nguyện cũng bọn họ.

Xong xuôi, mọi người bắt đầu ăn sáng.

May mắn mùi vị sandwich cũng không tệ, chỉ là chiếc bánh sandwich bình thường mà thôi.

Ăn xong bữa sáng, “mẹ” đem hai cuốn sách bỏ vào cặp cho chúng tôi.

"Trên đường đi học cẩn thận chút."

Vẻ mặt của bà ta nhìn hiền dịu, cực kì giống như mẹ thật trong hiện thực.

Tôi và chị đi ra ngoài cửa.

Chúng tôi vào thang máy, vừa ấn nút đi xuống dưới thì một bàn tay thò vào.

Gương mặt của người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Là bác Mạnh ở nhà bên cạnh.

Bác Mạnh mỉm cười, đi vào chào hỏi chúng tôi.

Nhìn thấy khuôn mặt của bác ấy khiến tôi nhớ lại những lời chị đã nói.

Bác ấy lột lớp da con người khi họ đang còn sống.

Toàn thân tôi căng cứng cả lên.

Chị tôi nắm chặt tay tôi, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo tôi đừng lo lắng.

Đột nhiên bác Mạnh quay đầu nhìn chúng tôi, vừa cười vừa nói: "Tối qua nhà bọn con nấu thịt phải không?"

"Mùi đó ngay cả chỗ của bác cũng ngửi thấy được."

"Đáng tiếc gần đây giá thịt mắc quá."

Bác Mạnh vươn đầu lưỡi thật dài liếm liếm môi.

Tôi hoảng sợ.

"Bọn con đoán thử xem, bác làm thế nào phát hiện con gái mình đã bị con người thay thế?"

Cả người tôi run lên.

Chị tôi vẻ mặt bình tĩnh nói: "Bác Mạnh, bác làm sao phát hiện được vậy ạ?"

Bác Mạnh cười to haha.

Nhưng không trả lời câu hỏi này.

Mà lại nhìn thẳng vào chúng tôi.

"Có đôi khi, chúng ta sẽ không trực tiếp vạch trần thân phận của con người. Bởi vì như vậy có chút nhàm chán."

"Các con vẫn còn nhỏ thì không biết được con người ngon nhất là vào lúc nào đâu."

"Kẻ càng sợ hãi thì mùi vị sẽ càng ngon."

"Thế cho nên ngay từ đầu, ta cũng không trực tiếp vạch trần thân phận của ả ta."

"Mà ngược lại chơi trò mèo vờn chuột với ả cũng không tệ."

"Khi ả ta sợ hãi đến tột cùng thì ta đánh chén thôi, mùi vị này sẽ khó mà quên được."

Gương mặt của bác Mạnh lộ ra vẻ tham lam.

Tôi cảm giác lòng mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay chị chảy ra.

Chúng tôi đều sợ hãi.

Những lời của bác Mạnh như đang ám chỉ điều gì đó.

Lẽ nào bọn họ đã sớm phát hiện ra thân phận của chúng tôi rồi? Chính là muốn trêu đùa chúng tôi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play