Tô Mạn Ninh sau đó vui vẻ mở cửa bước xuống xe đi vào bên trong quán cà-phê, trước khi đi không quên quay lại nhìn chiếc xe phía sau, không quên đá mắt một cái...
Trạch Thế Vũ và Tư Duệ nhìn thấy người vừa bước ra khỏi xe là Tô Mạn Ninh thì vô cùng kinh ngạc....
"Chủ tịch người đó không phải là thiếu phu nhân hay sao.."
Trạch Thế Vũ mặc dù rất tức giận nhưng anh lại không thể làm được gì, càng không thể ngờ là Tô Mạn Ninh lại còn có một mặt như thế này...
Đúng là trong hơn một năm qua, cô ta đã luôn lừa dối mọi người, rằng mình là một cô gái dịu dàng, nhút nhát để hòng che giấu những chuyện ngoài sức tưởng tượng như thế này....
"Quay xe chúng ta về tập đoàn..."
"Nhưng còn thiếu phu nhân thì sao ạ.."
"Mặc kệ cô ta.."
Trạch Thế Vũ khuôn mặt tràn đầy sát khí lạnh, đôi mắt phượng nhíu lại trong vô cùng đáng sợ, khiến cho Tư Duệ lạnh hết cả sóng lưng...
"Vâng chủ tịch.."
Tư Duệ sau đó quay đầu xe, chạy về tập đoàn ngay lập tức không dám chậm trễ thêm phút giây nào nữa...
................
Tô Mạn Ninh vừa bước vào quán cà-phê đã thu hút rất nhiều sự chú ý của những người có mặt ở đây, người thanh niên kia ngay lập tức nhận ra cô nên đã đứng dậy mỉm cười vẫy tay một cái...
Tô Mạn Ninh theo phản xạ đi về phía người thanh niên kia, lịch sự lên tiếng...
"Cho hỏi anh có phải là người đang giữ ống tranh của tôi không.."
"Đúng vậy là tôi đây, mời cô ngồi.."
Người thanh kia vui vẻ lên tiếng xác nhận, sau đó bước qua kéo ghế mời Tô Mạn Ninh ngồi xuống...
"Cảm ơn anh.."
Sau đó phục vụ cũng từ trong bước, đưa menu cho cô...
"Tiểu thư cô muốn dùng gì.."
"Cho tôi một ly cappuccino.."
Tô Mạn Ninh lúc này mới quay lại nhìn người thanh niên trước mặt...
"Bây giờ anh có thể nói điều kiện của mình được rồi chứ.."
"Không cần phải gấp rút như vậy, chúng ta vừa uống nước vừa trò chuyện một lúc, rồi tôi sẽ nói điều kiện của mình..."
Người thanh niên không thể ngờ rằng bên ngoài Tô Mạn Ninh còn đẹp hơn cả trong tranh, đúng là mẫu người vợ lý tưởng của cậu mà..
"Xin thứ lỗi, tôi rất bận, không có thời gian ở đây tám chuyện phiếm với anh đâu.."
"Nếu anh không có ý định trả lại, vậy thì tôi xin phép.."
Tô Mạn Ninh nói xong thì vội đứng dậy, không muốn nói ngồi đây nói chuyện phiếm với cậu ta thêm...
"Được rồi, tôi nói, người đẹp em đâu cần nóng nảy như vậy.."
Người thanh niên kia vừa nhìn thấy Tô Mạn Ninh muốn rời khỏi thì nhanh chóng lên tiếng, không ngờ tính cách của cô lại nóng nảy như thế...
"Được vậy anh mau nói đi.."
Trong khi Tô Mạn Ninh là người rất thẳng thắn, không thích dài dòng với những người thừa cơ hội như vậy, trực tiếp vào thẳng vấn đề...
"Trước tiên em có thể cho tôi biết em tên là gì không, để chúng ta có thể dễ dàng nói chuyện.."
"Tên tôi là Tô Mạn Ninh.."
"Đúng là tên đẹp mà người cũng rất đẹp.."
"Xin tự giới thiệu tên tôi là Hàn Hạo, đại thiếu gia nhà tài phiệt xếp thứ ba thành phố Hải Vân này.."
Hàn Hạo nhanh chóng giới thiệu về gia thế của mình, cứ tưởng Tô Mạn Ninh sẽ giống như những cô gái khác, khi nghe đến gia thế của mình sẽ chấp nhận đến bên cạnh anh...
Nhưng ngay lập tức Hàn Hạo liền nhận ngay một gáo nước lạnh vào người, Tô Mạn Ninh không những không quan tâm mà thái độ cũng rất khó chiều...
"Chuyện gia thế nhà anh, hình như chẳng có liên quan gì đến tôi thì phải.."
"Việc chúng ta cần nói bây giờ là anh có muốn trả ống tranh lại cho tôi hay là không.."
"Trả tôi sẽ trả, người đẹp em đừng tức giận.."
"Nhưng trước tiên em phải hứa, giúp tôi một chuyện rồi tôi sẽ trả ống tranh lại cho em.."
Hàn Hạo có thể nhận thấy Tô Mạn Ninh là một người không dễ bị mua được bằng tiền, trong từng câu nói lực sát thương tỏ ra vô cùng cao, nhanh chóng chiếm lấy thế thượng phong ngay...
"Vậy được anh mau nói đi.."
"Tôi muốn nhờ em đóng giả bạn gái, đi với tôi đến gặp đám bạn thân ở quán bar, sau khi làm xong tôi sẽ trả lại ống tranh cho em ngay.."
Hàn Hạo muốn làm cho đám người Trạch Thế Vũ một phen bất ngờ, cho họ biết Hàn Hạo anh là mới là người may mắn nhất, khi có cô bạn gái đẹp hơn cả Lam Thư Hân...
"Được tôi đồng ý, vậy khi nào chúng ta đi gặp bạn anh.."
Tưởng là việc gì khó khăn, chứ việc đóng giả làm người yêu thì Tô Mạn Ninh thừa sức làm được, nên chẳng cần đắn đo gì mà đồng ý ngay...
"Ngày kia, nhưng em đồng ý thật sao.."
Hàn Hạo không ngờ Tô Mạn Ninh lại đồng ý nhanh như vậy, cứ nghĩ cô sẽ từ chối ngay khi nghe mình nói vậy...
"Đúng vậy.."
Tô Mạn Ninh đang nói thì điện thoại trong túi bất ngờ reo lên, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy tên hiển thị người gọi đến là bà nội thì vội vàng đứng dậy, theo phép lịch sự nói với Hàn Hạo một tiếng rồi mới ra ngoài nghe...
"Tôi xin phép ra ngoài nghe điện thoại.."
"Được em đi đi..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT