Cô đành đánh liều một phen bước đến hỏi chú cảnh sát đang đứng gần đó...

  "Chú cảnh sát ơi, cho cháu hỏi là nãy giờ ở đây chú có nhìn thấy một cái ống đựng tranh nào ở đây không vậy.."

 "Lúc nãy khi sơ cứu người bị tai nạn, cháu đã bất cẩn mà để quên lại đây, chú có nhìn thấy ai nhặt được không ạ.."

 "Có phải cháu đang nói đến cái này đúng không.."

 Chú cảnh sát nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Tô Mạn Ninh, cô nhanh chóng nhận ra bức tranh của mình...

 "Vâng đúng rồi ạ.."

 "Vậy hiện giờ ống tranh đó ở đâu rồi, chú có thể cho cháu xin lại được không ạ..."

  Tô Mạn Ninh mở lời muốn xin được nhận lại ống tranh từ chỗ chú cảnh sát..

 "Thật xin lỗi cháu, ống tranh đó hiện giờ không ở trong tay chú.."

 "Vậy ống tranh của cháu đang ở đâu, chú có thể dẫn cháu đi lấy được không.."

 Chú cảnh sát cảm thấy có chút khó xử mà lên tiếng...

  "Lúc nãy có một cậu thanh niên nhặt được, nhờ chú giữ hộ biết đâu sẽ có người đến tìm xin lại.."

  "Nhưng chú đang bận giải quyết hiện trường nên đã từ chối, thế là cậu ấy đưa cho chú cái này, còn nói nếu có người đến nhận thì hãy liên lạc với cậu ấy.."

 Chú cảnh sát đưa đến cho Tô Mạn Ninh một cái danh thiếp....

 Tô Mạn Ninh sau khi cầm lấy danh thiếp thì tạm biệt chú cảnh sát rồi mới lái xe rời đi...

  Tô Mạn Ninh lái xe về phòng tranh, nhìn số điện thoại trên danh thiếp mà bấm gọi, đầu dây bên kia sau vài tiếng chuông cũng đã bắt máy...

 "Alo tôi nghe.."



 "Cho hỏi anh có phải là người đã nhặt được bức tranh của tôi không vậy.."

 "Đúng vậy là tôi đây.."

 Người thanh niên bên đầu dây bên kia vì tò mò nên đã mở bức tranh ra xem, ngay lập tức há hốc mồm vì nhan sắc của cô gái trong tranh quá xinh đẹp....

Tô Mạn Ninh vui vẻ vội lên tiếng, mong muốn xin được nhận lại ống tranh....

 "Vậy anh có thể cho tôi xin nhận lại ống tranh được không.."

 "Trả lại cho cô cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.."

 Lúc đầu người thanh niên kia không hề có ý nghĩ gì khác, nhưng sau khi nhìn thấy người phụ nữ trong tranh liền nảy ra một ý nghĩ khác, mỉm cười thích thú nói...

 "Điều kiện gì anh nói luôn đi, nếu có thể làm được tôi sẽ làm.."

 Tô Mạn Ninh không đắn đo gì mà đồng ý ngay, vì nếu không phải người trong bức tranh là cô mà là một người khác....

 Có lẽ Tô Mạn Ninh đã bỏ luôn cho xong, chứ chẳng cần dai dưa với cái tên thừa cơ hội này...

  "Chúng ta gặp nhau ở quán cà-phê đi, sau đó tôi sẽ nói điều kiện của mình.."

  "Được, anh gửi vị trí đi, tôi sẽ đến ngay.."

  Sau đó cả hai tắt máy, chưa đầy ba mươi giây sau điện thoại của Tô Mạn Ninh đã reo lên, hiển thị một tin nhắn đến....

  Trong đó là vị trí quán cà-phê mà người thanh niên kia vừa gửi qua cho Tô Mạn Ninh, ngay sau đó cô liền nhanh chóng lái xe đến đó...

   Tô Mạn Ninh liên tục lái xe phóng nhanh trên đường lớn, cảnh sát nhìn thấy biển số xe nhà họ Trạch cũng không dám chặn lại ..

  Ngược lại còn dọn đường trống để Tô Mạn Ninh có thể di chuyển nhanh hơn...



  Đến khi nhìn thấy phía trước báo hiệu đèn đỏ thì Tô Mạn Ninh mới đạp phanh dừng lại, cũng ngay trong lúc này, xe của Trạch Thế Vũ cũng đang dừng chờ đèn đỏ...

  Tư Duệ vô cùng kinh ngạc mà phải há hốc mồm khi nhìn thấy chiếc xe yêu quý của Trạch Thế Vũ xuất hiện ở đây...

  Cứ nghĩ là mình vừa nhìn lầm, liền lấy hai tay xoa xoa hai mắt, nhưng biển số xxxx vẫn đang ở phía trước...

  Tư Duệ liền gọi Trạch Thế Vũ ngay, trong khi đó Trạch Thế Vũ đang nhắm mắt an thần phía ghế sau...

  "Chủ tịch ngài mau nhìn xem, đó không phải là chiếc xe mà ngài quý nhất sau.."

  Trạch Thế Vũ vừa nghe nhắc đến chiếc xe quý của mình thì nhanh chóng bật dậy, mở to hai mắt ra nhìn Tư Duệ...

 "Cậu nói cái gì, chiếc xe quý của tôi sau có thể xuất hiện ở đây chứ.."

 "Kìa ngài mau nhìn xem.."

 Tư Duệ chỉ vào biển số xxxx chiếc xe phía trước, ngay lúc này Trạch Thế Vũ mới nhận ra đó là chiếc xe yêu quý của mình, chân mày nhíu lại vì tức giận hét lớn...

 "Mau đuổi theo chiếc xe đó, bắt lấy cái kẻ dám to gan lấy trộm xe cho tôi.."

 "Vâng chủ tịch.."

  Tư Duệ bắt đầu tăng tốc phóng nhanh theo chiếc xe phía trước, Tô Mạn Ninh nhìn qua gương, thấy có xe đang đuổi theo mình...

  Thế mà cô lại không cảm thấy sợ hãi gì, ngược lại còn mỉm cười thích thú,đạp mạnh chân ga tăng tốc, hai chiếc xe cứ như vậy mà phóng như bay trên đường...

   Cứ như vậy cho đến khi gần đến địa điểm đã hẹn với người thanh niên kia, Tô Mạn Ninh mới đạp mạnh phanh lại, thắn gấp một cái lách vào lề dừng lại...

   Tư Duệ cũng vì hành động bất ngờ này của Tô Mạn Ninh mà giật mình thắn gấp, thế là cả hai được một phen nhào về trước...

  Cũng may mắn là cả hai đều thắc dây an toàn, nên mới không bị thương chỗ nào, ngoài việc có một chút hoảng hốt...

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play